Edit: Hamano Michiyo
Nguồn: Tử Vi Các
Ngày hôm sau là Chủ nhật, theo lý mà nói không cần phải đi làm, kế
hoạch của Giản quản đốc là muốn bắt đầu công việc từ thứ Hai, một loạt
công tác nhiệm vụ cũng đã dự định sẵn từ làm quen gặp mặt các công nhân
cho đến mở một hội nghị nhỏ để gặp gỡ các quan chức, thế nhưng cái bánh
xe vận mệnh ấy mà, quả thật đúng là cái bánh lớn khó nhai từ trên trời
rơi xuống, đem một nhiệm vụ khó khăn đổ ập lên đầu quản đốc Tiểu Giản.
Nói đến cái nhiệm vụ này, còn là cả một vấn đề được lưu truyền trong lịch sử.
Năm ngoái, khu vực quanh thị trấn nhỏ không ngừng mọc lên các xưởng
may như nấm sau mưa, tạo thành tình trạng sư nhiều cháo ít, khiến các
thương nhân buôn bán nguyên vật liệu mừng thôi rồi, đồng loạt tăng giá,
cái “xưởng may Tây Khẩu Hồng Thái Dương” mà Giản Tiệp phụ trách này cũng gặp phải vấn đề bị các thương nhân buôn bán nguyên vật liệu nuốt lời.
Ngay lúc đó, lão quản đốc vốn là một con sâu mọt của chủ nghĩa xã hội khoa học, lập tức rút sạch chút vốn còn lại trong xưởng, rồi mang theo
vài người tâm phúc cùng một đám lính tôm tướng cua cuốn gói chạy đi, thế là vấn đề liền kéo dài đến hiện tại.
Nghe nói chỗ này có quản đốc mới đến, ba thương nhân buôn bán nguyên
vật liệu thương lượng với nhau xong, liền kéo đến cửa đàm phán, mục đích rất đơn giản: muốn nuốt lời, muốn tăng giá, muốn hù dọa cô nhóc quản
đốc mới tới này một chút.
Giản Tiệp đã sớm rời giường, đánh răng rửa mặt ăn điểm tâm xong, cô
mặc quần áo lao động vào, sau đó đi soi gương. “Á?!” một tiếng, đến quản đốc Giản cũng bị cái phong cách nông dân này của mình dọa cho hoảng sợ. Quần áo bảo hộ bằng vải bông màu xanh ôm lấy người, có chút cảm giác
như những người nhân dân lao động cần cù của thế kỷ trước, hình tượng vô cùng vĩ đại.
Tiểu Giản không nhịn được rống lên một tiếng: “Được lắm, đi đàm phán thôi!”
So sáng với khí phách hùng dùng oai vệ hiên ngang của quản đốc Giản,
Đường Vũ Ngân đang tựa vào một bên uống trà lại trông có vẻ vô cùng nhàn nhã. Anh ngẩng đầu nhìn lướt qua gương mặt đỏ bừng của cô, tiếng nói
vang lên không mặn không nhạt: “Cô xác định muốn đi đến chỗ đó?”
“Đi chứ! Đương nhiên muốn đi!” Giản Tiệp kinh ngạc hỏi lại: “Loại chuyện lớn thế này sao tôi có thể không đi được chứ?”
Đường Vũ Ngân chống cằm, ý vị sâu xa hỏi: “Cô biết đàm phán sao?”
“Buồn cười, nghề ruột của tôi mà!”
Giản Tiệp hết sức đúng lý hợp tình nói: “Có biết trước kia tôi làm
cái nghề gì không? Chuyên môn cùng người ta đàm phán đấy nhé!” Đàm phán
cùng quan tòa này, cùng luật sư này, cái khí thế kia, trận chiến kia,
đều dựa vào bản lĩnh của bà đây cả đấy.
“Nhớ năm đó khi tôi đi đàm phán, hoàn toàn không phải như cái cỡ
này…Trận chiến lúc ấy, hừ hừ, lớn vô cùng......” Quản đốc Tiểu Giản chỉ vào anh: “Để cho anh đứng bên cạnh tôi mà nhìn, không biết gì cứ
việc hỏi tôi, không cần khách sáo.”
“Được rồi,” Tính tình Đường Vũ Ngân thật tốt, rất biết lắng nghe: “Vậy thì quản đốc Giản phải vất vả rồi.”
Tiểu Giản sảng khoái cười ha ha, vươn tay ra búng một cái.
“Lên đường nào ——!”
Ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra ngoài.
Quả nhiên lính mới chính là lính mới, khắp nơi đều lộ ra phong thái
và hành vi của tay mơ, chạy loạn mọi chỗ, nhảy nhót tưng bừng, da thì rõ giòn mà cứ như đầu tàu dũng mãnh xông về phía trước.
Đường Vũ Ngân bình tĩnh uống xong ngụm trà cuối cùng, sau đó đặt chén xuống.
Đúng lúc anh đang bất đắc dĩ đứng dậy, chuẩn bị kéo chân đi ra ngoài
thì tin nhắn của Lạc Danh Huy gửi đến: “Hôm nay có thời gian rảnh
không?”
Đường Vũ Ngân nhanh chóng nhấn phím trả lời: “Không rảnh.”
Lạc Danh Huy lại gửi tin nhắn mới: “Chủ nhật mà cũng bận rộn như vậy sao? Muốn đi làm gì?”
Tin nhắn hồi đáp của Đường Vũ Ngân tỏ vẻ vô cùng thất vọng: “Cùng người bạn nhỏ đi thăm gia đình.”
......
Kết quả đàm phán không cần nói cũng biết.
Đồng chí Giản Tiệp tuy rằng trước kia quả thật có dựa vào miệng lưỡi
để kiếm cơm ăn, lên trước toà án có lý lẽ có chứng cứ thao thao bất
tuyệt cũng không phải giả dối, nhưng cái mà kiểm sát trưởng chơi là một
chữ “pháp”, còn thứ mà thương nhân đùa, lại là một chữ “gian”, tính chất hoàn toàn không hề giống.
Quá trình đàm phán vô cùng thê thảm, Tiểu Giản đơn thương độc mã bị
mấy ông lão nhà quê xoay cho chóng mặt. Về phần Đường Vũ Ngân, anh chàng này lại chỉ vắt chân ngồi xem, coi như chuyện không liên quan đến mình, tựa lưng vào ghế ngồi, lãnh đạm nhìn hai bên giằng co nhau, còn mình
thì thoải mái uống trà.
Giản Tiệp hận đến nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt cái quần dài, hận
không thể giống như con mèo dùng nanh vuốt sắc bén xé rách khối vải
trong tay. Đương nhiên cô không hề phát hiện ra, trong lúc mình cấp bách phẫn nộ dâng trào đã túm nhầm ống quần tây của Đường Vũ Ngân ngồi bên
cạnh…
Đường Vũ Ngân nhìn lướt qua ống quần tây của mình bị bàn tay Giản
quản đốc chà đạp như vậy mà cũng chưa bị rách, trong lòng thầm tán
thưởng, chất lượng của quần nam Dior quả nhiên rất thích hợp cho trẻ em
chơi đùa.
Ba tiếng sau, đàm phán chấm dứt, quản đốc Giản trở về phòng riêng của mình.
Ngày trước, quản đốc Giản luôn cảm thấy rằng địa vị của những người nông dân khá là yếu ớt.
Kẻ yếu trời sinh mà, vất vả hơn nửa đời người trồng cây cuốc đất, khó khăn lắm mới có được chút thành quả, không ngờ lại gặp phải thiên tai
sóng thần, trắng tay ngay lập tức, muốn tìm người để khóc lóc kể khổ mà
cũng không có cách, trên tay không tiền chẳng khác gì không có địa vị,
gặp phải số mạng như thế này, @#$%!^#, bạn phải làm thế nào đây?
Hiện tại, cuối cùng Giản quản đốc cũng phát hiện thì ra địa vị của mình so với những đồng chí nông dân kia còn yếu ớt hơn.
Ba lão già nhà quê vừa nãy đàm phán dựa vào cái món đồ chơi gì chứ?
Dựa vào mấy cây bông trong tay liền tự coi mình là hoàng đế? Còn dám
liên thủ với nhau đùa giỡn cô xoay vòng vòng nữa!
Dọc đường trở về, Giản Tiệp đều cúi đầu giữ im lặng.
Bạn nhỏ Tiểu Giản hay sĩ diện, từ nhỏ đã là học sinh xuất sắc của
trường, rất ít khi bị người ta phê bình thẳng mặt, kết quả vừa mới bị vỡ mộng cách đây không lâu xong, giờ lại bị ba lão già nhà quê trước mặt
dân chúng thi nhau hành hạ, cảm giác bị áp bức và lăng nhục trong lòng
không hề thua kém lúc bị người ta luân phiên *** vậy!
“Vừa rồi sao anh lại giữ chặt lấy tôi?!”
“Không giữ lấy cô, cô sẽ làm gì?”
“Đánh bọn hắn!”
“......”
Giản Tiệp cảm thấy mình không sai: “Anh cũng thấy mà? Kẻ muốn nuốt
lời là bọn họ! Bịa đặt mọi chuyện, ăn không nói có, cường thủ hào đoạt
cũng là bọn họ!”
Đường Vũ Ngân không nói gì, đi đến trước bàn học của cô, tùy tiện
quét mắt nhìn cách sắp xếp đồ vật, ánh mắt anh đảo qua, nhìn thấy một
khung ảnh, bên trong là một tấm hình ngày xưa cô chụp chung cùng các anh em ở trong phòng thanh tra. Trời xanh mây trắng, chí hướng thanh niên
vút bay.
Anh bỗng hỏi: “Nguyên tắc làm việc trước kia của em là gì?”
Giản Tiệp cảm thấy khó hiểu: “Hả?”
Đường Vũ Ngân cầm lấy khung ảnh, nhìn một lúc, ánh mắt bình tĩnh chỉ
trong vài giây ngắn ngủi đã hiểu rõ vấn đề. Anh buông khung ảnh xuống,
đút tay vào túi quần, xoay người nhìn cô: “Nguyên tắc làm việc trước kia của em, có phải là đem con người chia làm hai loại, người tốt và người
xấu, đúng không? Người tốt thì nên bảo vệ, còn kẻ xấu thì cần bắt lại,
có phải như vậy không?”
Giản Tiệp mở to mắt, kinh ngạc hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải vậy hay sao?”
Đường Vũ Ngân bỗng nhiên đi về hướng cô.
Cô đang dựa vào bàn đọc sách, anh bất ngờ nghiêng người tiến tới, hai tay đặt lên cạnh bàn vây lấy cô bên trong, hơi thở trong trẻo lạnh lùng chỉ có trên người Đường Vũ Ngân nhanh chóng cuốn sạch mọi thứ từ bốn
phía.
Giản Tiệp không thể không thừa nhận mình bị anh làm cho sợ hãi: “Anh muốn làm gì?”
“Nhiều năm qua tôi vẫn luôn tò mò không hiểu,” Anh chăm chú nhìn vào
ánh mắt đơn thuần của cô, “Rõ ràng đã bị thương nhiều đến vậy, vì sao em vẫn không học được cách nghe lời?”
Nét mặt Giản Tiệp thay đổi: “Anh nói cái gì?”
“Nguyên tắc không đen tức là trắng không thích hợp với em.” Dáng vẻ
của anh không chút cảm xúc, cứ thế nhìn cô nói: “Em không phải Kỷ Dĩ
Ninh, phía sau em không có Đường Dịch có thể vì em tạo nên một thế giới
thuần túy chỉ đen và trắng, cho nên nếu như em vẫn cứ tiếp tục coi không đen tức là trắng như ngày trước, cuộc đời của em sẽ sớm đi đến đường
cùng.”
Vẻ mặt Giản Tiệp không hề biến sắc: “Tôi không biết anh đang nói cái gì.”
“Trên thế giới này đại đa số con người là màu xám.” Anh giống như
không nghe thấy lời cô nói, vẫn cứ tiếp tục lời mình: “Nhất là thương
trường, không có bạn bè vĩnh viễn, không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn mà thôi.”
“......”
“Đối nhân xử thế trên thương trường phải giữ lại bảy con bài chưa
lật, bởi người khác không thể giúp được em, chỉ em mới có thể tự giúp
mình, chỉ em mới có thể khiến bản thân mình trở nên mạnh mẽ.”
Chưa từng có ai nói với cô những lời như vậy.
Giản Tiệp cảm thấy máu nóng như đang tuôn trào trong tim, thậm chí
trong chốc lát ngay cả giọng nói cũng mất đi ba phần tiếng: “Bảy thứ là
cái gì?”
“Nhẫn, mặt không đổi sắc vì chuyện lớn, nhẫn là vô địch; tàng, giấu khéo giấu tốt, người thắng luôn là kẻ cười cuối cùng; phòng, không thể không đề phòng, kẻ mạnh đều là kẻ có ít thiếu sót nhất; ổn, làm đâu chắc đó, không đi đường vòng trừ phi đó là con đường ngắn nhất; biến, biến tắc thông, thông tắc cửu*, luôn đi tìm sự thay đổi, tìm ra chính là kẻ chiến thắng; khiên, để tháo gỡ những rắc rối phức tạp, âm thầm kiềm chế trong tối vẫn tốt hơn là cưỡng chế ép buộc ngoài sáng; lui, thắng bại là chuyện thường tình, để cho mình đường lui chính là để cho mình hy vọng.”
(*biến tắc thông, thông tắc cửu: nôm na là vạn vật đều có hai mặt, vận hành lưu chuyển, không ngừng thay đổi [1])
Nhẫn tàng phòng ổn biến khiên lui.
Nếu không phải là người trong thương trường, nhất định sẽ không thể biết rõ được những phép tắc của kẻ thắng làm vua này.
Lồng ngực Giản Tiệp như đang đánh trống.
Đường Vũ Ngân chỉ gần trong gang tấc, nhưng cô lại cảm thấy mình không thể nhìn rõ bộ mặt thật của người này.
Khẽ lau mồ hôi lạnh bởi vì khẩn trương mà toát ra, trong lòng quản
đốc Tiểu Giản bỗng trào dâng cái cảm giác không chịu khuất phục kiểu như ‘cứ tưởng ông đây đã đủ truyền kỳ, ai ngờ xuất thân của hắn so với ông
đây còn TRÂU BÒ hơn ~~’
[1] Biến tắc thông, thông tắc cửu: Nguyên văn đầy đủ của câu thành ngữ này là “Cùng tắc biến, biến tắc thông, thông tắc cửu.”
“Cùng tắc biến, biến tắc thông” là triết lý thể hiện sự biến dịch trong kinh dịch: sự vật luôn có hai mặt âm
dương, trong dương có âm, trong âm có dương, âm phát triển đến cực âm
thì sinh dương, dương tăng đến cực dương thì sinh âm, cứ như vậy vận
hành lưu chuyển.
Nguyên lý trên cũng được đề cập đến
trong trong đạo đức kinh của Lão Tử: “Vạn vật trong thiên hạ từ CÓ mà
sinh ra; CÓ lại từ KHÔNG mà sinh ra”.
Người Trung Quốc tin rằng nếu một người đã xuống đến tận đáy sâu thì chỉ còn một cách là đi trở ngược lên.