Người Mới Tức Giận

Chương 39




“Anh Trang, buông anh ta ra đi.” Thái Niểu nói với tài xế của Trương Cảnh Trí.

Trang Tịch hừ lạnh một tiếng, mở cửa xe cho Thái Niểu, sau đó mới buông hắn ra, “Tiều tử, bàn tay bẩn thỉu của ngươi sao xứng cầm tay tiểu thư nhà ta chứ? Lần sau nhớ kỹ nếu thấy tiểu thư nhà ta phải tránh xa một chút.”

Thái Niểu vẫn còn sợ hãi, nói cảm ơn anh, “Anh Trang cảm ơn anh.” Từ Lương Cẩm dám ra tay ở trước mặt bao nhiêu người, Thái Niểu không hiểu trước kia vì sao mình lại ngu đến thế không biết.

Trang Tịch khoát tay, “Thật tốt khi lãnh đạo để tôi đến đón cô, nếu không thật không biết sẽ như thế nào nữa. Lãnh đạo mà biết, tiểu tử này thật sự là không dậy nổi.”

“Anh Trang, anh đừng nói chuyện này với Cảnh Trí được không?” Cô không muốn Trương Cảnh Trí vì chuyện này mà tức giận.

Trang Tịch nghĩ là cô sợ lãnh đạo ghen, nên đồng ý rất nhanh.

Trang Tịch mở cửa xe ngồi vào, nếu ai để ý sẽ nhận ra đây là xe của Trương Cảnh Trí, mọi người trong trường vây quanh xem rất đông, cậu Lưu Ly cũng ở đây, lập tức gọi điện thoại cho lưu Ly, tài xế của phó thị trưởng Trương cung kính gọi Thái Niểu là tiểu thư, hiển nhiên là rất được Trương Cảnh Trí coi trọng, chẳng lẽ…trong quan hệ anh em họ hàng, chú cháu, cháu gái với cậu cũng không phải là xa xôi gì, sống xa nhau, cái gì cũng có thể.

Lưu Ly đơn giản khai báo mấy câu, cậu tự nhiên cũng hiểu.

Trang Tịch chở Thái Niểu rời khỏi trường học, Từ Lương Cẩm giống như chó nhà có tang ủ rũ rời đi, năm giờ tàu điện ngầm đã xuất phát, trong nháy mắt, chỉ còn lại một chiếc xe Bentley.

Ở trong xe Bentley có một đôi nam nữ, trên người cố gái có đắp một cái chăn mỏng, mọi việc mới xảy ra, đều rơi vào mắt của hai người.

“Người đó chính là Thái Niểu, mặc dù trong nhà không ai đồng ý, nhưng Trương Cảnh Trí lại không kiêng dè đưa cô ta xuất hiện công khai nơi công cộng, hơn nữa còn ở chung với nhau.” Anh ta vừa nói vừa đem tài liệu chi tiết đưa cho cô gái.

Cô gái chỉ nhìn thoáng qua tài liệu không chút quan tâm liền gấp lại, “Lái xe đi, đưa tôi về khách sạn.”

Anh ta nhìn cô, muốn nói lại thôi, xe dừng ở cửa khách sạn, phục vụ khách sạn nhìn thấy xe về nhanh chóng đem xe lăn tới, cô gái muốn xuống xe, lại bị gọi lại, “Vẫn không quên được sao?”

Cô gái cười lạnh, nhìn chân mình, thanh ấm lạnh lẽo hỏi ngược lại, “Anh nói xem?”

Sắc mặt anh ta liền cứng lại, nhìn cô cười, dưới sự giúp đỡ của phục phụ cô ngồi lên xe lăn, được đẩy vào khách sạn.

Anh ta có chút thất bại, đúng lúc, chuông điện thoại reo lên. Nhìn màn hình điện thoại, thở dài mới nhấn nút nghe, “Phó thị trưởng Trương tìm tôi có việc gì thế?”

…………..

Thật ra Trương Cảnh Trí muốn cùng Thái Niểu ăn buffer, chỉ là anh nhận được điện thoại nói chủ nhật có một buổi từ thiện vì là tiệc rượu nên anh cần phải mang theo một người bạn. Trương Cảnh Trí muốn dùng cơ hội này chính thức công khai quan hệ của hai người, nhưng, anh phải cùng ăn một bữa với người anh em tốt của mình, dù sao cũng là người thân cận cũng không thể vì muốn giới thiệu cô cho mọi người mà quên anh em được.

“Tối nay chúng ta cùng đi ăn một bữa.”

Cổ Chân không còn sức lực, giọng nói có chút lỗ mãng, “Thế nào, tớ còn tưởng cậu định giấu cô gái xinh đẹp đó đi chứ, cuối cùng cũng giới thiệu cho anh em rồi à.”

“Cậu nói nhiều quá, có đi hay không?”

“Sao tớ lại không dám đi chứ.”

“Vậy cậu chuẩn bị đi, sáu giờ gặp ở quán ăn Quá Khứ.”

Cổ Chân kêu rên, “Phó thị trưởng Trương, cái này mà cậu cũng còn tiết kiệm như vậy.”

Trương Cảnh Trí đâu còn để ý đến anh ta, trực tiếp cúp điện thoại. Đúng lúc Thái Niểu vừa mở cửa đi vào, Trương Cảnh Trí đang mặc áo khoác, “Đi thôi, dẫn em đi gặp mấy người.”

“Không đi ăn buffer sao? Gặp ai thế?”

Trương Cảnh Trí cười cười, nắm tay cô đi ra ngoài, “Tới đó em sẽ biết”

Đến quán ăn, mọi người đều đến đủ, ngược lại, anh lại là người cuối cùng xuất hiện, Trương Cảnh Trí không không cảm thấy xấu hổ chút nào, dắt Thái Niểu vào phòng, Thái Niểu vào phòng nhìn mọi người hết sức kinh ngạc.

“Ai u, cuối cùng cũng thấy bộ mặt của anh rồi nha, Tiểu Điểu đã lâu không gặp.” Người nói chuyện chính là bạn cũ của hai người. Mặc dù không thân thiết lắm, nhưng cũng không đến nổi là người lạ. Cô lớn lên ở Trương gia, Tiễn An Kim chính là khách quen của Trương gia, vì vậy hai người cũng coi như là quen biết. Thái Niểu chút xíu nữa là đã gọi một tiếng “Cậu”, cũng may Trương Cảnh Trí nắm chặt tay cô, cô mới nuốt lời muốn nói lại, nếu gọi, sợ là sẽ bị mọi người nhạo báng.

Nếu Tiễu An Kim là người quen, thì Cổ Chân lại là người lạ. Trương Cảnh Trí kéo cô theo ngồi vào chỗ mới giới thiệu, “Tiễn An Kim thì em đã biết, người này là Triệu Vũ, người kia là Chu Hưng, đều là bạn học của anh, Chu Hưng học anh ngữ, giống em.”

Trương Cảnh Trí giới thiệu, hoàn toàn không nhắc tới bối cảnh và thân phận của gia đình họ, Thái Niểu biết có thể ngồi ở đây chắc hẳn không phải là người bình thường. Cô không biết xưng hô thế nào, chỉ đơn giản chào hỏi mấy câu.

“Đây là vị hôn thê của tôi, Thái Niểu, mọi người cứ gọi cô ấy một tiếng Tiểu Điểu là được.” Trương Cảnh Trí giới thiệu xong, Cổ Chân lập tức mở miệng, "Chặc chặc chặc, bây giờ đã thành vị hôn thê rồi đấy, nếu tớ nhớ không nhầm thì mấy năm trước chẳng phải là cháu gái của cậu sao!"

Tiền An kim không nhịn được cao hứng, Triệu Vũ ngạc nhiên hỏi: "Xem ra còn có chút chuyện xưa, cậu phải giải thích cho tôi với Chu Hưng đó."

Mặt Thái Niểu đỏ ửng, Trương Cảnh Trí trừng mắt nhìn Cổ Chân, "Cậu nói nhiều quá." Trách anh ta một câu mới nói: "Tiểu Điểu lớn lên cùng với tớ, các cậu cũng biết tớ lớn hơn Tiểu Điểu rất nhiều, cho nên từ nhỏ Tiểu Điểu đã gọi tớ là cậu."

"thì ra là vậy, vậy không phải chúng ta cũng thành cậu rồi sao, Tiểu Điểu, gọi tôi là cậu Triệu nhé." Triệu Vũ lập tức cho mình cái danh trưởng bối, lời nói của bọn hắn Trương Cảnh Trí đều đã nghĩ tới đây là cơ hội, có tiện nghi mà không chiếm mới gọi là ngu.

Triệu Vũ nói xong, bốn người còn lại cười ồ lên, Trương Cảnh Trí thở dài, mặc cho bọn họ cười, hỏi Thái Niểu muốn ăn cái gì, kêu dọn lên. Thái Niểu lúc này, không biết nên làm gì, nên cái gì cũng không làm, Trương Cảnh Trí để cho cô chọn món ăn, cô liền chọn, món ăn mang lên cô liền ăn.

Cổ Chân thấy hai người ăn ngon lành, thầm mắng tên Trương Cảnh Trí là đồ hồ ly giải hoạt. Đến lúc ăn xong nhấc mông muốn đi, mọi người thấy vậy liền kêu đánh, ai cũng không để ý, ngược lại mấy người bọn anh hồ đồ mất rồi.

Chu Hưng giảng hòa, "Tiểu Điểu giờ em làm việc gì?" Hai người cùng chuyên ngành, cộng thêm Chu Hưng chững chạc, ấn tượng của Thái Niểu đối với anh ngược lại so với ba người cà lơ phất phơ kia tốt hơn rất nhiều, khéo léo trả lời, "Làm việc ở trường học ạ."

Trương Cảnh Trí nói thay, "Chu Hưng đang làm ở phòng giáo dục, trường nào có giao sư nào anh ta chắc chắn biết, em không cần trả lời."

"Người nhà không còn chiêu cái gì thị, mấy ngày trước ăn cơm với hiệu trưởng, còn nói nhỏ là giáo viên giỏi ngoại ngữ rất khó tìm, nếu không thì Cảnh Trí à để tới chuyển cô ấy qua đó." nói xong Chu Hưng lập tức lấy điện thoại ra, muốn gọi.

Thái Niểu vội vàng ngăn cản, "Cảnh Trí."

Trương Cảnh Trí bất đắc dĩ than thở, "Chu Hưng à Tiểu Điểu nhà tôi muốn tự mình cố gắng còn tự dự thi, cứ để cô ấy tự mình làm."

Tiền An Kim cười nói, "Xem ra là bản sao của Thái Tư rồi."

Trương Cảnh Trí gật đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ, nghiêng người véo lên chóp mũi nhỏ xinh của cô, mặt tràn đầy cưng chiều, mọi người nhìn thấy động tác này da gà đều rơi đầy đất.

Trêu chọc mấy câu, mọi người liền bắt đầu vào việc chính, phần lớn là nói về khai phá đất cùng với chính trị, Thái Niểu nghe không hiểu, liền gắp đồ ăn, cũng không chen vào.

Hơn tám giờ Chu Hưng nôn nóng muốn về nhà với vợ con, bữa tiệc mới tan. Chu Hưng không để ý nói gặp lại rồi vội vàng chạy đi. Cổ Chân cảm thán "Đúng là mới cưới vợ có khác đều lo cho vợ con."

Triệu Vũ chưa lấy vợ, dĩ nhiên là đồng ý, Trương Cảnh Trí cười cười, ôm Thái Niểu, "Đó cũng là một loại hạnh phúc." một câu nói liền bị hai người kia xem thường.

Thái Niểu cười.

Gió đêm hơi lạnh, Trương Cảnh Trí uống rượu, hôm nay cũng không có tài xế đi theo, cho nên Thái Niểu buộc phải ngồi vào vị trí lái xe. Nhìn anh một chút, cô phát động xe, kết quả do nhấn ga mạnh quá, xe vọt đi rất nhanh.

Lần đầu tiên Trương Cảnh Trí ngồi xe cô chở, biết cô có bằng lái, ba là tài xế, vốn tưởng rằng lái xe đối với cô rất dễ dàng, không ngờ để Thái Niểu chở về nhà, Trương Cảnh Trí còn căng thẳng hơn so với Thái Niểu. Nhớ lại lúc trước để cô một mình lái xe đến học viện, nghĩ đến đây anh cảm thấy sợ "Sau này, em đừng bao giờ chạy xe nữa. Nếu muốn dùng xe thì gọi cho Trang Tịch ấy."

Thái Niểu rụt cổ lè lưỡi.

Nhìn cô nghịch ngợm, Trương Cảnh Trí liền ôm cô vào trong lòng, "Nha đầu, chúng ta có con đi, em xem Chu Hưng đấy, vừa có con liền quên hết mọi chuyện, lập tức về nhà."

"Chu Hưng kết hôn rồi mà, có con là rất bình thường, chúng ta sao có thể thế được?" Thái Niểu nói thẳng trọng điểm. Trương Cảnh Trí gối đầu trên cổ cô hừ hừ, trong bụng quyết định, dù thế nào cũng phải làm cho người nhà đồng ý mới được.

cô cúi đầu nhìn khuôn mặt đưa đám của anh, Thái Niểu nhớ lúc trước anh an ủi cô giờ cô an ủi lại, hôn nhẹ lên ót của anh, trêu chọc nói: "Hâm mộ người ta sao, sao không tìm người kết hôn?"

"không phải vì em chưa đồng ý sao!"

một câu nói làm lòng cô ngọt ngào, tuy biết Trương Cảnh Trí dỗ dành mình, nhưng là con gái ai không thích ngọt chứ, dù đó là lời nói dối họ cũng tin.

Thái Niểu, cũng không ngoại lệ.

Trương Cảnh Trí cũng không giải thích, thời gian chính là câu trả lời tốt nhất, anh không ngại đến bảy mươi tuổi nói cho biết, năm đó, ở ký túc xá nhìn xuống, thấy cô nhận hoa từ tay Từ Lương Cẩm, anh liền rời đi. Cũng lúc đó anh quen bạn gái, chỉ vì cô ta cười lên rất giống cô.