Cái câu: “Anh em nhà thuốc nổ” trong bản cv ghi là “Họ hàng gần hỏa”, huhu, với vốn từ ít ỏi của An, An chỉ nghĩ được đến thế thôi.
Suy nghĩ của mỗi người là không giống nhau, vì Trương Cảnh Trí không giải thích cái gì lúc Thần Thanh Đằng rời đi, dĩ nhiên, Thần Thanh Đằng cũng không cho anh cơ hội để giải thích, thậm chí ngay cả một lời nhắn nhủ cũng không có để lại đã rời đi.
Năm năm yêu nhau, bảy năm gắn bó, anh biết cô là người vô cùng kiêu ngạo, mà cô cũng hiểu anh rất cố chấp. Hai người như thế có lẽ đã được định sẵn là không thể bên nhau đến thiên trường địa cửu.
Thần Thanh Đằng rời đi một năm, anh đã tới Cảnh Giang, lại còn ở Cảnh Đại Tố thuyết trình một buổi, chỉ là, Thái Niểu không biết mà thôi.
Phút chốc nhận được điều lệnh tới Cảnh Giang, điều đầu tiên anh nghĩ tới không phải là nâng cao địa vị, mà là cô gái nhỏ trong trí nhớ. Gặp lại ở Cảnh Giang, Trương Cảnh Trí hiểu, lần này tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
“Ngoài chị Thanh Đằng, anh còn có phụ nữ nào khác không?”
“Từng có.”
Nhìn dáng vẻ im lặng của Thái Niểu, Trương Cảnh Trí cũng không hối hận vì mình nói thật, giữa hai người, cách để bên nhau tốt nhất chính là thẳng thắn và tin tưởng. Bá đạo ôm cô vào lòng mình, để cô áp vào ngực, “Tiểu Điểu, anh cũng là một người đàn ông bình thường, cũng có nhu cầu bình thường, chỉ là trước khi tới Cảnh Giang anh đã chia tay rồi. Cô ấy là người rất dịu dàng, rất có năng lực, nhưng lại không có cơ hội thể hiện, lần đầu tiên anh gặp cô ấy ở bữa tiệc, lúc anh và cô ấy ở chung với nhau cũng nói rõ là theo nhu cầu, cho nên lúc anh được điều đến Cảnh Giang, đã đoạn tuyệt sạch sẽ, tuyệt đối không có một tia dính líu.”
Thái Niểu trầm mặc như cũ, chỉ là đã né tránh khỏi cái ôm của Trương Cảnh Trí, cô càng cố tránh, anh càng ôm chặt. Hai người giống như đang so tài, cuối cùng cô vô lực giãy giụa mặc cho anh ôm lên giường.
Nụ hôn nóng rực của anh rơi trên da dẻ của cô, mỗi cái giống như một dấu ấn. Anh hận em sinh ra muộn, em hận anh sinh ra quá sớm. Cuối cùng, cô run rẩy nức nở nghẹn ngào thành tiếng. “Cậu út, cậu út, Trương Cảnh Trí………….” Mỗi lần đều gọi anh.
Thái Niểu không phải thật sự muốn lục lại chuyện quá khứ của anh, chỉ là ban ngày gặp chuyện tủi thân lại còn nhìn thấy Lâm Thanh ầm ĩ mộ trận, bực tức dồn nén quá lâu sẽ có lúc bùng nổ. Chỉ là, dường như cô đã tìm nhầm cách phát tiết, ngược lại càng làm cho bản thân cảm thấy khó chịu hơn.
Lý trí bảo cô nên bỏ qua quá khứ của Trương Cảnh Trí, coi như anh trước kia là người đào hoa, nhưng là một người ưa sạch sẽ trong tình cảm, nó khiến cô cảm thấy như bị một cái gai đâm vào tim, thế nào cũng không nhổ ra được.
Cô gái kia là ai? Cô tò mò, nhưng không dám hỏi, được Trương Cảnh Trí khen ngợi thì nhất định không phải là cô gái tầm thường, có phải cũng là một cô gái ưu tú giống như Thần Thanh Đằng không.
Mỗi ngày trôi qua, Trương Cảnh Trí thấy rõ tâm tình Thái Niểu càng xấu, nghĩ cách dỗ dành cô nhưng dù cô có cười cũng không phải là nụ cười toát ra từ đáy mắt. Thái Niểu cũng biết mình đem sự uất ức kìm nén từ học viện trút lên người Trương Cảnh Trí, là chuyện không nên, nhưng cô lại không nhịn được.
Hôm qua hai người lần đầu tiên cãi vã, chỉ vì chuyện cô nhìn thấy một nữ minh tinh xinh đẹp, liền hỏi một câu: “Cô gái kia có phải cũng xinh đẹp như cô ấy không?” Trương Cảnh Trí lại không kiên nhẫn lập tức nổi nóng, chỉ quẳng ra một câu: “Em không hiểu rõ tình cảm của bản thân, chuyện của chúng ta mãi mãi sẽ không có kết quả”, rồi đem theo áo vest ra khỏi nhà.
Thái Niểu tủi thân khóc tới tận nửa đêm, sáng sớm hôm sau Lưu Ly gõ cửa.
“Tiểu thư à, cậu làm sao lại chọc giận phó thị trưởng Trương nhà cậu rồi, nửa đêm gọi lão Bạch đang ngủ đi uống rượu, cậu có biết là nếu phá hỏng chuyện tốt của người khác sẽ bị trời đánh không.” Dáng vẻ ám chỉ nhất định cậu là người sai càng khiến Thái Niểu thêm tủi thân hơn.
Lưu Ly nhìn bộ dạng kinh khủng của cô, hơi thở dài, “Được rồi được rồi, cậu mau rửa mặt đi, chúng ta vừa đi ăn sáng vừa nói chuyện.”
Thái Niểu không dấu giếm, đem chuyện khúc mắc mấy hôm nay kể hết một lần. Lưu Ly nghe xong bật cười, kết lại một câu: “Một chữ thôi, hiểu! Vấn đề của cậu bây giờ chính là cậu út nhà cậu, chờ anh ấy dỗ dành cậu, nhưng lúc anh ấy dỗ dành cậu cậu còn không chịu, anh ấy không dỗ dành cậu thì cậu lại thấy tủi thân.
Thái Niểu buồn bực không lên tiếng, im lặng thừa nhận.
Lưu Ly nói tiếp: “Cậu không phải là đã đem chuyện của viện trưởng Hoạt đổ lên đầu cậu út cậu nói cho đấy chứ?”
Thái Niểu lắc đầu.
“Rõ ràng là giận cá chém thớt đây mà! Tiểu Điểu, bây giờ cậu hiểu rõ cậu út cậu không phải cậu thì không thể, cho nên tức giận cái gì cũng đều trút hết lên đầu anh ấy, nếu cảm thấy đau lòng thì mau gọi cho anh ấy đi.” Lưu Ly thấy cô há hốc miệng, lập tức chặn ngang. “Cậu đừng phủ nhận, ai cũng biết, không vui cũng không thể trút giận lên đầu người lạ, càng không được trút giận lên đầu những người yêu thương nhất bên cạnh mình. Hơn nữa, càng là thân thiết thì càng hiểu rõ điểm yếu của nhau, cho nên tổn thương lại càng sâu sắc.” Lưu Ly vừa nói chuyện ánh mắt vừa tối lại, nhưng chớp mắt xong liền thoải mái cười một tiếng.
Thái Niểu nhíu mày, một lát sau mới giãn ra, “Nhưng, rốt cuộc tớ cũng chỉ muốn biết cô gái đó là người như thế nào thôi mà?”
“Dù cho cô ấy có là người như thế nào cũng không thể so được với cậu, bởi vì người ở bên cạnh Trương Cảnh Trí bây giờ không phải cô ấy. Thái Niểu à, trong tình cảm thì sạch sẽ cũng không phải là chuyện xấu, nhưng nếu cậu quá cố chấp với quá khứ của đối phương thì cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì. Điểm giống nhau duy nhất giữa tình yêu và hôn nhân đó là, tương lai so với quá khứ lại càng quan trọng hơn.”
“Cho nên cậu không quan tâm chút gì tới quá khứ của bí thư Bạch sao?”
Lưu Ly gật đầu, nhưng trong lòng lại chán nản, để ý không phải là cô, mà là anh.
Thái Niểu giống như ngộ một chút, lại giống như chẳng ngộ ra cái gì, chỉ là sắc mặt đã khá hơn một chút. Giờ tan việc, do dự một chút, cuối cùng cũng cầm điện thoại lên gọi cho Trương Cảnh Trí, nhưng điện thoại còn chưa thông liền bị từ chối.
Khoảng năm phút sau, có điện thoại gọi tới, “Anh vừa mới họp.”
“Em cũng không có chuyện gì, chỉ muốn hỏi xem anh có về nhà ăn cơm không? Em kho cải trắng với thịt được không?” Tim Thái Niểu đập vô cùng nhanh.
Trương Cảnh Trí im lặng một lát mới nói: “Có thể hôm nay anh sẽ về muộn một chút, em….”
“Không sao, em chờ anh.” Thái Niểu nói xong chỉ sợ anh không đồng ý lập tức nói tiếp:”Anh làm tiếp đi,em cúp điện thoại đây”
Trương Cảnh Trí nghe tiếng tắt điện thoại cười một tiếng,xem ra buổi xã giao tối nay anh lại phải bỏ dở giữa chừng rồi.
Rượu hơn nửa chừng,Trương Cảnh Trí liền xin phép về trước,mọi người trên bàn giữ người không thả,nói thẳng là anh chưa vợ con về sớm làm gì,nhất định là trốn rượu.Bạch Kỳ Trấn đứng dậy theo,đỡ thay lãnh đạo một ly,đi theo giải thích:”Lãnh đạo của chúng ta làm sao có thể sợ chút rượu này,hôm nay các vị có thể bỏ qua,lần sau tới uống rượu mừng của lãnh đạo,nhất định sẽ theo các vị đến cùng”
Rượu mừng,trên bàn ăn phần lớn là bạn bè cũ,nghe tới vấn đề giải quyết cá nhân cả Trương Cảnh Trí đều là một bộ dạng kinh ngạc,thậm chí còn đang suy nghĩ xem có phải Trần Thanh Đằng đã về nước trước hay không?
“Trong nhà có cô gái nhỏ,mấy hôm nay ngày nào cũng trách tôi về muộn,hôm nay nếu lại về lúc nửa đêm tôi chỉ sợ cửa phòng ngủ cũng không vào được”.Anh nửa cười nửa nghiêm túc,cũn mặc kệ là giả hay thật.Trương Cảnh Trí có thể nói ta như vậy,cũng thấy được cô gái này có vị trí như thế nào trong lòng anh.
Mấy người rối rít kêu lần sau muốn gặp chị dâu nhỏ,cũng không giữ anh lại nữa,để anh đi.Sau đó bàn tán xem đó là cô gái như thế nào có thể khiến Trương Cảnh Trí có thể xin về trước,trước khi gặp Thái Niểu tất cả mọi người đã chắc chắn cô gái này cón lợi hại hơn cả Trần Thang Đằng trước đây nên mới nắm bắt được tâm tư của Trương Cảnh Trí.
Lên xe,Bạch Kỳ Trấn liền vò đầu,mấy anh em của lãn đạo,tửu lượng của người này so với người kia còn lợi hại hơn,anh thật là muốn xin tha mà.Trương Cảnh Trí ngược lại cũng may,đủ lý trí,không giống như mấy hôm trước âm thàm dọa người nữa.
“Lãnh đạo,Tiểu Điểu đã nghĩ thông chưa?”
“không biết,nhưng hôm nay cô ấy gọi tôi về nhà ăn cơm”.Khóe miệng anh mỉm cười.
Bạch Kỳ Trấn cũng không nhịn được cười:”Lãnh đạo,thật ra cũng không phải Tiểu Điểu cố chấp quá khứ của anh,,cô ấy gần đây ở học viện không được thoải mái.tôi nghe Lưu Ly nói Tiểu Điểu gần đây chính là “anh em nhà thuốc nổ”.
“Anh em nhà thuốc nổ”.Đó là cái gì?
Nghĩ đến lời giải thích của Lưu Ly,Bạch Kỳ Trấn cảm thấy mình đúng là lạc hậu,nhưng khi thấy Trương Cảnh Trí cũng không hiểu,liền có cảm giác tìm thấy đồng đội của mình,giải thích:”Chính là bên ngoài bị uất ức không có chỗ để giải giận,đó gọi là “Anh em nhà thuốc nổ”.Ngôn ngữ của người trẻ tuổi,khó hiểu vô cùng.
Trương Cảnh Trí cũng không cảm thấy kì quặc,chỉ để ý đến mấy chữ ”người thân cận nhất” và “bên ngoài bị uất ức”,đầu tiên là vui mừng,sau đó là nhíu mày:”Tiểu Điểu bị uất ức gì?”
Xem ra cái miệng của Tiểu Điểu thật đúng là kín tiếng,chưa nhắc tới chuyện này ở nhà,”Hình như cả trường đang đồn ầm lên chuyện cô ấy muốn kết hôn với Hoạt Tích Niên,nói có đầu có cuối,hơn nữa Hoạt Trình thừa nhận,Tiểu Điểu cô ấy…”.Anh dừng lại đúng lúc,tình cảm của Tiểu Điểu không cần phải nói,Trương Cảnh Trí cũng có thể đoán được.Nhìn giữa hai hàng lông mày đã hiện lên sự tức giận,anh cũng không cần phải đổ thêm dầu vào lửa nữa.
Lão già Hoạt Trình kia,xem ra không cho ông ta một bài học,ông ta còn chưa biết ai là tiểu quỷ ai là Diêm Vương.
Trương Cảnh Trí không nói chuyện nữa,trước khi xuống xe đã phân phó chuyện chuẩn bị kêu gọi đầu tư hội cho Bạch Kỳ Trấn.Bạch Kỳ Trấn nhìn bóng lưng anh lắc đầu bật cười,kêu gọi đầu tư chính là một khu đất lớn,chính là khu đất mà khu đất mà Hoạt Trình đang cố gắng tranh thủ bên bộ giáo dục làm của riêng,xem ra lão hồ ly sớm muộn cũng thua,lỗ vốn là cái chắc.
Trương Cảnh Trí vừa về đến nhà,Thái Niểu đã nghe thấy tiếng xe,đem cải trắng bỏ vào nồi,từ phòng bếp ló đầu ra nói:”Chờ năm phút là có thể ăn được,anh đi rửa tay trước đi”
Trương Cảnh Trí về phòng thay đồ liền vào phòng bếp,thấy cô bận rộn bên cạnh bàn bếp tự nhiên cảm thấy hạnh phúc,tiến lại từ phía sau ôm cô:”Tiểu Điểu,chúng ta làm lành nhé”
Thái Niểu cười nhẹ,xoay người lại hôn lên má anh một cái:”Mấy hôm nay thật xin lỗi”
“Cái này coi như là bồi thường sao?”.Trương Cảnh Trí nhíu mày một cái,Thái Niễu liền bĩu môi,lại bị anh ôm lên:”Bồi thường vừa rồi anh không chấp nhận”,nói xong liền ôm cô hướng về phòng ngủ.
trên tay Thái Niểu còn đang cầm niêu cơm,vừa giãy giụa vừa kêu lên:”Bếp còn chưa tắt”
Trương Cảnh Trí ném cô lên giường,cảnh cáo cô:”Anh đi xuống tắt bếp,em ngoan ngoãn đợi ở đây,không được chạy…Hừ hừ!”
Thái Niểu im lặng nhìn anh chạy nhanh xuống bếp rồi chạy nhanh lên,dở khóc dở cười.
Chỉ là cũng may sau cơn mưa trời lại sáng.