Cô tắt điện thoại rồi thở dài một hơi, anh từ phía sau ôm lấy cô, “Ba em lại thúc giục em về sao?”, trở lại Cảnh Giang cũng được một tháng, điện thoại của ba Thái giống như là thánh chỉ, cứ gọi rồi lại gọi nữa.
Cô gật đầu một cái, mệt mỏi dựa vào bả vai anh. Ba Thái nhất quyết muốn cô cùng anh chia tay, hôm nay đã ra tối hậu thư, nếu cô không chịu xin nghỉ việc về nhà, thì sau này không cần về nhà nữa. Cô xoay người nhìn anh, híp mắt nghiêm túc nhìn anh.
Anh nhíu mày, nha đầu này đang nghĩ cái gì: “Em nhìn gì vậy?”.
Cô thở dài: “Đang nhìn anh như thế nào mà làm ba em không tin tưởng”.
Cô chạm vào mặt anh một cái: “Dáng dấp quá đẹp trai, không nhờ vả được”.
Chạm một cái trên bờ vai anh: “Gia thế quá cao, trèo không nổi”.
Cuối cùng cầm tay của anh: “Quyền lực quá lớn, bắt không được”.
Anh cười cười, trở tay cầm tay cô: “Dáng dấp xấu xí thì không xứng với em, gia thế thấp làm sao biết được em từ nhỏ, quyền lực nhỏ thì không phải là anh rồi”.
“Tự đại”, cô bĩu môi nói.
Anh cũng không phủ nhận, ôm cô cắn một cái, lưu lại dấu răng mới ngừng: “Hiện tại hối hận cũng không kịp rồi, Tiểu Điểu, khi anh đã nhận định cái gì thì anh sẽ không buông tay”.
“Anh nói em là đồ vật”.
“Không phải”.
“Anh nói em không phải đồ vật”, cô cố ý bới móc.
Anh cư nhiên cũng có ngày bị cô tính kế, cho dù nói phải hay không đều là lỗi của anh, anh ôm cô lên, bước nhanh về phòng ngủ, “Chúng ta vào phòng rồi nói”.
“Không muốn…”, vào phòng còn có thể nói chuyện mới là lạ.
“Anh đã chuẩn bị các biện pháp an toàn, cho nên…”, người nào đó cự tuyệt không có hiệu quả.
Khi cô nhìn thấy ngăn tủ trong tủ đầu giường kéo ra, tràn đầy đồ bảo vệ thì cô cũng hiểu rõ Lưu Ly đã từng nói một câu: “Đàn ông đều là t*ng trùng vào não” là có ý nghĩa thế nào rồi.
…
Anh hôn lên đầu vai của cô, cô đã buồn ngủ, nơi nào đó có chút đau đớn, cô muốn đá người nào đó vẫn còn quấy phá trên người mình xuốn giường, “Không nên quấy rối nữa, em muốn đi ngủ, ngày mai em còn phải đi làm”.
“Xin nghĩ”, anh không muốn cô làm ở học viện đó, “Tiểu Điểu, suy nghĩ một chút về đổi công việc của em, ngân hàng, trung học cao trung hoặc là làm hướng dẫn viên, nếu không em có thể tiếp tục học nghiên cứu sinh”.
Cô lập tức có tinh thần, mở mắt trừng anh: “Đồng chí Trương Cảnh Chí, người đây là muốn lợi dụng chức vụ an bài công việc cho người thân sao, đây là chuyện không đúng quy tắc à”.
Bộ dáng tỏ vẻ nghiêm túc của cô làm anh cười ra tiếng: “Nhanh như vậy đã muốn làm người thân thuộc với anh rồi sao”.
Cô phồng miệng, kéo chăn ra ngồi dậy, “Anh không nên bàn nhiều chuyện lẫn lộn như vậy”.
“Trọng điểm chính là anh không muốn em gặp nhiều khó khăn trong công việc”, những người ở học viện đó nói bóng nói gió sẽ làm cô cảm thấy buồn bực, cô không oán trách, cũng không có nghĩ là anh không biết. Nghiêng người, đè cô dưới thân mình: “Tiểu Điểu, nghe lời”.
Mỗi một lần nghe anh nói nghe lời, cô cảm thấy mình giống như tiểu hài tử, chỉ là có một số việc cô không có biện pháp, giống như vấn đề liên quan đến tính nguyên tắc, cô có nhiều chộ rất giống ba mình. “Đừng quên em là con gái của ai”.
Anh cúi đầu hôn cô, dường như thở dài một hơi: “Vậy thì xin nghĩ phép đi, dù sao tài xế Thái cũng hi vọng em từ chức”.
“Kính nhờ, ba em hi vọng em từ chức là muốn em về nhà để không gặp anh, mà không phải ở đây để anh nuôi nhốt. Về việc xin nghĩ phép, có thể xin bao lâu, một ngày hoặc hai ngày, sớm muộn cũng không phải là trở về sao”.
“Xin nghỉ kết hôn, em hai mươi lăm tuổi, theo luật lao động có thể xin nghỉ ít nhất nữa tháng nghỉ phép. Nếu không được nữa thì…”, anh cười quỷ dị, thân thể chợt đè xuống, án bên tai cô nói: “Nếu không thì xin nghỉ thai sản, nghỉ nữa năm, đủ để em nghỉ ngơi hoặc tìm công việc khác”.
Cô nheo mắt lại, nhịp tim đập rất nhanh: “Anh…anh không phải là đang cầu hôn em đó chứ?”.
“Thông minh”, anh cắn vành tai cô “Vậy em có đồng ý hay không”.
Cô chợt đẩy anh ra, bọc chăn ngồi dậy: “Trương Cảnh Trí, anh cứ như vậy cầu hôn sao?”, cả người thỏa thân, không có hoa tươi, không có nhẫn cưới, mà hai người vẫn còn nằm trên giường.
Anh liền đứng dậy, mặc áo ngủ đi ra khỏi phòng, chỉ chốc lát liền đi vào phòng, trong tay cầm một cái hộp nhung nhỏ, anh đưa cho cô, ý bảo cô mở ra xem.
Cô mở ra xem, bên trong là ba viên kim cương. Không phải là chiếc nhẫn, mà là kim cương, còn nguyên sơ.
“Em thích hình dáng như thế nào nào thì tự mình đi đặt làm đi”.
Có người đàn ông nào lại để phụ nữ của mình đi đặt nhẫn cầu hôn, cô dở khóc dở cười.
Anh đụng một cái lên chóp mũi cô, “Muốn cầu hôn lãng mạn, chỉ cần tìm một công ty quảng cáo ra sáng kiến là được, nhưng anh nghĩ là giữa chúng ta không cần thiết như vậy, không phải là anh không để tâm, mà là để tâm đến những thứ kia, không bằng để tâm sống cả đời”.
“Sống cả đời”, ba chữ này có lúc đối với từ anh yêu em thì làm cho phụ nữ cảm động hơn, nghĩ tới sống cả đời với một người đàn ông, mặc kệ anh ta có thể hay không thực hiện được, nhưng ít nhất chứng minh hiện giờ anh ta thật lòng.
“Anh tuổi đã không còn nhỏ, cùng với em ở chung một chỗ không phải là cao hứng nhất thời. Anh hy vọng chúng ta có thể sớm kết hôn, chẳng qua anh biết em còn rất nhiều băn khoăn, không cần đồng ý với anh ngay lập tức, chờ em suy nghĩ kỹ rồi trả lời cho anh, kim cương đưa cho em chỉ là muốn nói với em anh đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ câu trả lời của em nữa mà thôi”.
“Cậu út”, cô ôm lấy hông của anh, thanh âm có chút nghẹn ngào, “Còn nhớ rõ lúc đăng ký nguyện vọng thi đại học của em không, câu trả lời của em chính là giống với câu trả lời đó”.
Anh cười ra tiếng, ôm lấy cô ra sức hôn, không khí vui mừng lan cả phòng.
Thi tốt nghiệp trung học Thái Niễu tóc ngang vai, mặt hơi mập mập, khuôn mặt luôn tươi cười làm người ta có cảm giác muốn sờ vào. Tiểu nha đầu cũng đến tuổi biết xấu hổ, gặp Trương Cảnh Trí liền đỏ mặt kêu một tiếng “Cậu út”, còn hơi sợ hãi, nhưng so với hai năm trước thì bớt sợ hơn nhiều.
Trương Cảnh Trí gật đầu một cái, thấy trong tay cô cầm thư giới thiệu của các trường đại học gửi đến, liền đưa tay ra. Cô liền đưa cho anh, anh xem danh sách các trường đại học được đánh dấu, chân mày nhíu lên: “Con không muốn học ở gần nhà sao”, cô chọn đại học đều là ở những thành phố rất xa nhà.
“Không có”, cô thấp giọng trả lời, “Những trường đó đều là tự tiện đánh dấu, bà nội nói sẽ giúp con chọn trường”.
Anh nhíu mày, anh biết mẹ anh rất thích cô nhưng anh không nghĩ đến là nguyện vọng sau khi thi tốt nghiệp trung học cũng giúp cô chọn: “Mẹ cậu đi tham dự tọa đàm rồi, mẹ cậu không có nói cho con biết sao?”.
“Có thật không”,mắt cô sáng lên.
Miệng anh cong lên, anh nói tiếp: “Nếu mẹ cậu hứa giúp con trọn trường, mà hiện giờ mẹ cậu không có ở đây, cậu giúp con chọn trường”. Chỉ một câu nói làm ánh mắt sáng lên của cô tối lại.
Anh lấy bút máy trong túi áo ra, trực tiếp chọn môn anh văn, sau khi chọn anh văn xong nói: “Cậu nhớ tiếng anh của con rất tốt, không bằng con đi học chuyên ngành anh văn, con có ý kiến gì không?”.
“Không có”.
“Anh văn tốt rồi học thêm một ngoại ngữ khác nữa cũng là lựa chọn rất tốt, học chuyên ngành tiếng Pháp hay chuyên ngành tiếng Nga cũng rất tốt, điền vào nguyện vọng thứ ba và thứ tư, tuân thủ theo quy định của trường học, việc học của con hẳn là không có vấn đề gì”.
“Được”, cô trả lời thật ngoan ngoãn.
Anh nhìn bộ dáng của cô, giả vờ hỏi thăm: “Con có ý kiến gì thì cứ nói ra, bởi vì học đại học là con, vì vậy con phải thích mới học được”.
“Con không có ý kiến, mọi việc đều nghe lời cậu út”.
“Vậy con đem giấy tờ đưa cho cậu, cậu trực tiếp điền vào giúp con”. Anh nói xong lại đưa tay ra lần nữa.
Cô sửng sốt, cắn cắn môi, không tình nguyện đem giấy đăng ký cho anh. Anh điền vào ba nguyện vọng, tất cả trường học đều ở trong tỉnh.
Đưa giấy đăng ký cùng sách trả lại cho cô, anh lại cầm bút ghi chép gì đó rồi đưa cho cô.
Mắt cô tròn xoe nhìn anh mag theo dáng vẻ nghi ngờ.
Anh cười cười, “Trên trang web cũng phải báo cáo nguyện vọng thi, con đem tài khoản giao cho cậu, nếu thi tốt nghiệp xong thì đi chơi cho khỏe, chuyện điền vào bảng nguyện vọng để cậu làm dùm cho”. Anh nói xong còn hỏi một câu: “Con có ý kiến gì không?”.
Cô giận mà không dám nói gì, nào dám có ý kiến với anh: “Đều nghe theo cậu út:”.
Anh rất hài lòng, khóe miệng cười tươi hơn.
Trong trí nhớ của cô anh thật là vô cùng đáng ghét, nhưng trong trí nhớ của anh cô vẫn là đáng yêu,bím tóc tràn đầy sức sống, khi chạy thì đung đưa bên trái bên phải. Rõ ràng là mất hứng nhưng lại cúi đầu nói được, ngấm ngầm chịu đựng bực tức của mình.
“Ở lại Cảnh Giang, không phải tài xế Thái không giúp em an bài công việc, mà là do chính bản thân em không muốn trở về đúng không?”
Cô gật đầu, cuộc sống ở đại viện đối với con của một tài xế tất cả đều là cơn ác mộng. Những người kia là thiếu gia, công chúa luôn tự cho mình là giỏi, cô cùng em trai mình đều bị những trò đùa quái gỡ đó giở trò đến lúc lớn. Không ai so với bọn họ muốn cách xa đại viện, cho nên thời điểm em trai cô thi đại học, phải thi ở trường học xa nhà, cô là người ủng hộ một trăm phần trăm.
Anh cảm thấy may mắn bởi vì cô là một đứa bé có tính tình rộng rãi, không có bởi vì tuổi thơ mà lưu lại ám ảnh. Về sau anh sẽ không bao giờ để cho cô không thoải mái hoặc không được tự nhiên nữa.
“Xin nghỉ đi”.
“Em đi làm”, cô nói xong cầm túi xách ra khỏi nhà.
Anh bất đắt dĩ than thở, chỉ có thể theo cô đi ra cửa, kêu tài xế cho cô xuống tại trạm xe điện ngầm.
Nghĩ hè thoáng một cái đã trôi qua, ngày hôm qua trường học cũng bắt đầu khai giảng. Cô bước lên tàu điện ngầm, gặp một giáo viên cùng trường, giáo viên thỉnh thoảng quan sát cô, cười quỷ dị.
Mới đầu cô cảm giác mình nhạy cảm, nhưng khi nhận điện thoại của Lưu Ly, cô cảm giác đầu ông một cái, chạy thật nhanh về phòng làm việc mở ra bản tin của trường, nhìn thấy trên đó có rất nhiều lời bình luận, liền dại ra.