Người Mẹ Vị Thành Niên

Chương 97: Không nên tạo áp lực cho nàng




Trở lại khách sạn, Mạc Lặc Nghị Phàm liền đi vào văn phòng lâm thời tiến hành nghiên cứu. Lâm Duyệt thấy hắn vội, cũng không quấy rầy hắn, ôm tiểu Thư Tình vào nhà tắm giúp nó tắm rửa, dỗ nó ngủ.

Ôi đi dạo đã khiến nàng mệt chết đi sống lại, lại một loạt việc xảy ra nữa, lại khiến nàng mệt không đứng dậy được. Tắm qua sau liền ngã vào trên giường lớn ngủ, cũng không quản việc chỉ có một cái giường hay không, có phải còn có một người đàn ông ở trong phòng này hay không ?

Thời điểm Mạc Lặc Nghị Phàm từ trong thư phòng đi ra, gặp mẹ con hai người đều đang ngủ, theo bản năng bước thật nhẹ, tắm rửa thân mình uể oải, tâm tình căng thẳng có dịu đi một chút.

Đêm đã khuya, hắn cũng không hề buồn ngủ, ở quầy rượu rót một ly rồi đi một đường dài đứng ở ban công ngắm nhìn một mảnh đèn đuốc sáng trưng của thành phố.

Rõ ràng hắn cảm thấy mệt chết đi, nhưng một chút cũng không muốn đi ngủ, có lẽ là không nghĩ sớm như vậy đã khiến cho đầu óc rơi vào trạng thái mơ màng, dù sao hắn còn có rất nhiều chuyện chưa có làm xong.

“Nghị ca ca, thế nào anh lại chưa ngủ?” Phía sau truyền đến thanh âm nhẹ nhàng của Lâm Duyệt , Mạc Lặc Nghị Phàm trở lại, liền nhìn đến Lâm Duyệt đang buồn ngủ xoa xoa hai mắt, đầu tóc hỗn độn đứng ở phía sau mình.

Áo ngủ trắng tinh có chút biến dạng, tuyết cảnh trước ngực lúc ẩn lúc hiện mê người, nhưng giờ phút này Mạc Lặc Nghị Phàm không có tâm tư để nghĩ đến chuyện xấu, ôn nhu thay nàng kéo cao cổ áo, nói: “Buổi tối gió lớn, cẩn thận bị cảm. “

“Nghị ca ca, anh không ngủ được sao?” Lâm Duyệt tiếp tục truy vấn nói, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt khí suất của hắn.

Tay Mạc Lặc Nghị Phàm lướt qua trước ngực của nàng, gạt gạt mấy sợi tóc rũ xuống kia, cười nhẹ nói: “Không phải em sợ anh ngủ chung giường với em sao? Bởi vậy anh mới đem giường tặng cả cho em để em ngủ thật ngon đấy thôi.”

“Nhưng là anh cũng không thể đứng ngoài ban công cả một đêm nha?” Lâm Duyệt tức giận nói, trong lòng dâng lên một chút đau lòng, nàng lỡ lòng nào mà bỏ mặc hắn ngoài ban công cả một đêm chứ!

“Không phải bảo anh ngủ trên đó chứ ?” Mạc Lặc Nghị Phàm tà ác đùa nàng, nhìn thấy nàng lo lắng, đột nhiên hắn liền cảm thấy tâm tình thoải mái và vui sướng hơn chút. Vợ của hắn, không phải vẫn đang quan tâm đến hắn hay sao?

“Được rồi, anh đến ngủ trên giường đi, chỉ cần không làm chuyện vớ vẩn với tôi là được rồi.” Lâm Duyệt cụp mắt một mực nói, chỉ có một chiếc giường lớn kia,, hắn không ngủ trên giường, còn có thể ngủ ở chỗ nào nha.

Mạc Lặc Nghị Phàm ôm trọn tấm lưng của nàng, khiến nàng áp sát trong lòng mình, dừng ở nàng tiếp tục đùa : ‘Thế nào mới tính là việc vớ vẩn ? Anh không thể tin vào bản thân mình thì làm sao bây giỜ ?’’

“Chán ghét! Vậy anh ngủ ban công cho sướng đi!” Lâm Duyệt giận dữ đánh cánh tay hắn, mặt đỏ tim đập hô nhỏ nói. Mạc Lặc Nghị Phàm cười ha ha, càng ôm chặt nàng, hít lấy mùi thơm trên cổ nàng.

Hắn không muốn ngủ ban công đâu, có mĩ nhân ôm vào trong ngực, hắn thế nào mà bỏ được nàng đi ngủ ban công chứ?

Cười đùa qua đi, Lâm Duyệt ngẩng đầu, theo dõi hắn nghiêm trang mở miệng nói: “Nghị ca ca, rốt cuộc vì sao chúng ta lại tới nơi này? Vì sao LEE đột nhiên bị bắn chết? Vì sao lại có người theo dõi chúng ta?”

Tuy rằng nàng không nghĩ hỏi quá nhiều, nhưng là sự tình hôm nay quả thật khiến cho nàng có chút kỳ lạ, nàng thầm nghĩ tìm hiểu một chút bản thân mình đang ở trong hoàn cảnh nào.

Tà ý trên mặt Mạc Lặc Nghị Phàm nhạt đi, thay vào đó lại là một nụ cười khổ, vỗ vỗ đầu nàng trấn an nói: “Duyệt Nhi, em không cần lo lắng cái gì, chỉ để ý chơi thật vui là được, em cứ coi như đây là một chuyến du lịch xong sẽ trở về là tốt rồi.’’

Hắn biết rõ, bọn người Sơn Khẩu Tổ có thể ra tay bất kỳ lúc nào đối với hắn, nhưng nếu như vòng cổ chưa bị bọn chúng lấy đi thì hắn vẫn còn an toàn. Lo lắng duy nhất chính là vợ của hắn sẽ bị người khác thương tổn.

Tìm thấy được vòng cổ, chẳng khác nào là nhận lấy tai họa, nghĩ muốn lùi bước thì đã quá muộn!

Lâm Duyệt thấy hắn vẫn không nói ra chân tướng cho chính mình biết, đành phải không tình nguyện mà gật đầu một cái, không hỏi nhiều nữa, dù sao hỏi nhiều thì cũng không biết được cái gì.

Mạc Lặc Nghị Phàm ôm nàng tạ lỗi, thấp giọng nói: “Bảo bối, hôm nay đã khiến em sợ hãi rồi?”

“Đúng vậy.” Lâm Duyệt tỉ mỉ nói, chưa từng có nhìn thấy cái chết nào như vậy, một con người mới còn sống sờ sờ ra đó, mấy chục phút sau đã không còn trên cõi đời này…

“Nghị ca ca, anh không nghĩ đi nhìn anh ấy sao?”

“Hiện tại đi còn không thích hợp, về sau có cơ hội anh sẽ đi.” Mạc Lặc Nghị Phàm đau lòng mở miệng nói, hiện tại bọn người Sơn Khẩu Tổ hành sự nhanh như vậy, căn bản hắn không dám hiện thân ở trước mắt LEE, cứ coi như LEE đã chết lâu rồi.

“LEE thật đáng thương.” Lâm Duyệt đồng tình ai thán một tiếng nói.

“Đừng suy nghĩ nhiều quá, mau trở về ngủ đi.” Mạc Lặc Nghị Phàm ở trên môi của nàng hôn một cái, ôn nhu nói. Việc này, không nên tạo áp lực cho nàng, bởi vì cái đầu của nàng quá nhỏ không thể chứa hết được!

“Vậy còn anh?” Lâm Duyệt đứng thẳng thân mình, nhìn hắn một thân áo ngủ giống mình hỏi, hắn không định đêm nay thực sự không ngủ chứ ?

“Anh?” Mạc Lặc Nghị Phàm khẽ cười một tiếng nói: “Anh đang chờ em mời anh đến trên giường đi ngủ đây. “

“Anh!” Lâm Duyệt cứng lại, sắc mặt lại bị hắn trêu chọc mà đỏ lên. Mạc Lặc Nghị Phàm nở nụ cười, quyết định không đùa nàng nữa, hơi hơi cúi người, ngồi xuống ôm cả người nàng hướng giường ngủ đi đến

Lâm Duyệt kinh hãi, vội vàng la lên: “Uy, anh làm cái gì!”

Mạc Lặc Nghị Phàm đem nàng nhẹ nhàng đặt ở trên giường, thân mình hộ pháp thuận thế đè lên người nàng, đem ngón trỏ đặt ở trên môi, thấp giọng nói: “Bảo bối, chẳng lẽ em nghĩ muốn đánh thức tiểu Thư Tình sao?”

Lâm Duyệt thế này mới nhớ tới tiểu Thư Tình ngủ ở trong góc, đành phải im miệng, chỉ có thể dùng hai tay không ngừng đánh hắn hạ giọng kháng nghị nói: “Nghị ca ca, anh muốn làm cái gì? Chẳng lẽ anh định trước mặt con mình cường bạo tôi sao?”

Sắc mặt Mạc Lặc Nghị Phàm tối sầm xuống, cường bạo? Hai từ này thực khó nghe nha! Nhưng mà nàng nói cũng không có sai, tiểu tử kia còn nằm ở một bên đấy, bởi vậy hắn đành phải giữ thể diện của kẻ sĩ, một hồi rồi buông nàng ra! (Kẻ sĩ=sĩ tử, ý nói nho nhã đoàng hoàng)

Xoay người từ trên người của nàng trườn xuống dưới, trêu đùa: “Em suy nghĩ nhiều quá, anh không định làm gì, chẳng qua chỉ muốn ôm em ngủ một lúc thôi.’’