Người Mẹ Vị Thành Niên

Chương 73: Bịa đặt sinh sự




Trong phòng học trường cao đẳng, Lưu Tuyết đứng ở trên mặt bàn, cầm trong tay bộ váy màu tím kia rao hàng. Vài nữ sinh trời sinh thích ăn diện đua nhau tranh cướp muốn lấy, dù sao xinh đẹp như vậy hơn nữa lại là trang phục của chủ tịch tập đoàn Thụy Ca đặt may, không là dễ dàng có thể mua được nga.

“Đây chính là do chủ tịch tập đoàn Thụy Tạp đặt may độc quyền cho phu nhân của ngài ấy , toàn thế giới cũng tìm không thấy bộ quần áo thứ hai nga, hiện tại siêu khuyến mãi bán. . . Muốn thì giơ tay nha.” Lưu Tuyết nhìn thấy nhiều người thích như vậy, càng thêm ồn ào.

Cái gì phu nhân tập đoàn Thụy Ca, đánh chết cô cũng không tin, bất quá nghe Lâm Duyệt biện hộ cô cũng loạn theo lên, không thể tưởng tượng được những lời dối trá đó đều có thể lừa bịt mọi người.

“Tôi muốn. . . Tôi muốn!” Phía dưới một đonà kêu lên.

“Được, mọi người đều nói muốn, hiện tại mở màn bán đấu giá ha! Béo quá đứng phía sau, cao quá đứng bên trái, lùn quá đứng bên phải, bởi vì không thích hợp cho các người mặc, cám ơn. . . .”

Vài nữ sinh nguyên bản biết dáng người của bản thân mặc không thích hợp liền thở dài , hướng một bên thối lui. Ở giữa còn lại bốn năm nữ sinh, một trong số đó có Thi Tiểu Hân lạnh lùng nhìn Lưu Tuyết, âm thanh lạnh lùng nói: “Lưu Tuyết, đừng có mang rác rưởi đến nơi nơi rao bán , quần áo của phu nhân chủ tịch tập đoàn Thụy Ca cũng không đến tay mày đi? Nhìn liếc một Cái mày tay thô chân to, bụng toàn mỡ thừa. . . .”

“Ôi ôi. . . .” Lưu Tuyết căm giận đánh gãy lời nói của cô ta, kêu lên: “Tao tay thô chân to, bụng toàn mỡ thừa đụng chạm tới kẻ mảnh mai nhà mày à?”

“Mày ở trong lớp học công khai lừa gạt bạn học, mày bị coi thường đi? Cameron phu nhân là thần thánh phương nào mày gặp qua a?” Thi Tiểu Hân ngạo nghễ. Cái người chỉ gặp qua một lần kia, như hoàng tử trong mộng, cho dù tới bây giờ cô cũng không hy vọng tái kiến một lần, nhưng là không tha cho người khác độc chiếm thần thánh là hắn .

Còn nữa, ai đã nói qua Mạc Lặc Nghị Phàm – Cameron từng kết hôn? Tùy tiện ở đây bịa đặt lừa tiền, cô thực không thuận mắt, thế nào cũng phải quản mới được!

“Tao là chưa thấy qua. . . Nhưng là Lâm Duyệt nhà chúng tao gặp qua!” Lưu Tuyết không phục phản bác nói, vẫn cúi đầu lui sang một góc Lâm Duyệt nghe cô nói vậy, bỗng dưng từ trên ghế đứng dậy, cuống quýt xua tay nói: “Tôi chưa thấy qua, tôi không. . . .”

Trời ạ! Làm sao lại kéo nàng vào a, ngày hôm qua nàng thuận miệng nói muốn đem quần áo đưa cho Lưu Tuyết, không nghĩ tới Lưu Tuyết lại mang đên sđây ra bán lấy lời. Ô

, cho dù muốn bán cũng nên mang đến cửa hàng đi chứ.

“Cậu ngày hôm qua đi đến biệt thự của Mạc Lặc Nghị Phàm, làm sao có thể không thấy? Còn nữa, cho dù nhìn thấy thì thế nào? Còn sợ Thi đại tiểu thư cắn cậu à?” Lưu Tuyết hầm hừ liếc Thi Tiểu Hân âm thanh lạnh lùng nói, nhìn cô ta khẽ biến sắc mặt, trong lòng liền thống khóai muốn chết.

Thi Tiểu Hân quan sát Lâm Duyệt, khóe miệng nhếch lên, cười khẩy nói: “Được xưng là vị hôn thê của Cameron tiên sinh, chẳng qua chỉ là cái tiểu tam a?” Nói xong quay đầu nhìn về phía vài vị tỷ muội, cười duyên nói: “Cca sbạn cùng lớp, lần trước chúng ta tận mắt gặp Cameron tiên sinh hôn Duyệt Duyệt nhà chúng ta, nguyên lai Duyệt Duyệt là một kẻ thứ ba phá hư gia đình nhà người khác a.”

“Là nha là nha. . . Nguyên lai là tiểu tam.” Vài nữ sinh bay rmiệng tám lời bàn tán xôn xao.

Sắc mặt Lâm Duyệt phút chốc trắng bệch, sau đó lại là đỏ bừng, vài loại màu sắc liền thay nhau biến đổi trên mặt nàng. Xấu hổ hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống.

Lưu Tuyết nghe được Thi Tiểu Hân nói như vậy, cả kinh nhìn Lâm Duyệt, thật lâu sau mới há miệng thở dốc, tức giận nói: “Các người đang nói cái gì? Chủ tịch Thụy Ca hôn Duyệt Duyệt? Chủ tịch Thụy ca cũng không phải đần độn nha, làm sao có thể làm ra chuyện tình ngốc nghếch giống như thanh nhiên này . . . ?”

“Đây là bản lĩnh của Duyệt Duyệt nhà chúng ta nha.” Thi Tiểu Hân liếc mắt nhìn Lâm Duyệt đang xấu hổ không chịu nổi, mở miệng trêu chọc nói: “Người cũng có lúc lên giá a, đó chính là không thể sánh kịp nga, Cameron tiên sinh bất quá cũng chỉ là người bình thường mà thôi.”