Người Mẹ Vị Thành Niên

Chương 70: Thói quen đối tốt với nàng




“Được, anh đi xuống trước, tôi muốn thay quần áo.” Lâm Duyệt rốt cục cũng nghe được lời hắn nói muốn rời khỏi, cao hứng mở miệng nói, hai người cùng đứng ở một góc phòng ngủ không khí rất xấu hổ, rất tế nhị. Nàng không nghĩ lại tiếp tục ngây ngốc nữa, ai biết một hồi hắn hắn lại muốn ôm hay lại muốn hôn nàng nữa.

Mạc Lặc Nghị Phàm liếc mắt một cái nhìn đống quần áo trên giường lớn, nhìn chăm chú vào nàng nói: “Quần áo có còn thích hay không?”

“Thích, nhưng mà nhiều quá.” Lâm Duyệt nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Tuy rằng anh rất nhiều tiền, nhưng là cũng không nên phô trương giàu sang như vậy, loại hành vi này thật không tốt.”

“Chỉ cần em thích, anh luôn nguyện ý tiêu tốn.”

“Anh vì sao phải đối với tôi như vậy?” Lâm Duyệt cảm động mở miệng nói, hai người chẳng qua mới gặp mặt vài lần, hắn lại đối xử với nàng tốt như vậy. Không đúng, nàng không cần phải cảm động, bởi vì tất thảy những gì Mạc Lặc Nghị Phàm làm , đều là vì vợ trước của hắn mà làm, mà nàng, chẳng qua là vô sỉ mà hưởng thụ hạnh phúc của người khác thôi.

“Bởi vì anh đã có thói quen đối xử tốt với em” Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn chăm chú vào nàng, hơn hai năm trước, hắn đã thành thói quen đem nàng thành trung tâm, sủng nàng, yêu nàng.

“Tốt, một thói quen bất lương, ha ha.” Lâm Duyệt cười gượng hai tiếng, xoay người, tránh đi tầm mắt cực nóng của hắn. Tùy tiện cầm lấy một bộ váy màu tím ở trên giường đi vào phòng tắm.

Chẳng qua là tùy tay lấy, mặc ở trên người nàng vẫn là xinh đẹp như cũ, nàng không thể không thừa nhận, con mắt của Mạc Lặc Nghị Phàm quả thật rất độc đáo.

Cảm giác xinh đẹp thật là thoải mái, quỳ gối ở trước tủ giầy , nhìn quét một vòng, chọn một đôi màu sắc tương tự màu váy phối hợp đi vào, đứng ở trước gương trang điểm ngắm nhìn, vui sướng hân hoan phát hiện, nguyên lai nàng cũng có lúc xinh đẹp như vậy.

Nguyên lai bản thân trang điểm một chút, cũng có tư chất của một thiên kim tiểu thư giàu có, hừ hừ! Người dựa vào ăn mặc, đẹp vẫn là nhờ vào ăn mặc.

“Có thể đi ăn bữa sáng rồi chứ?” Chờ ở một bên Mạc Lặc Nghị Phàm hỏi, thật sự không phải là hắn không có nhẫn nại chờ nàng, mà là lo lắng tiểu thê tử của hắn đã muốn rất đói bụng đi.

“Có thể.” Lâm Duyệt đang chìm đắm trong sự tự kỷ phục hồi lại tinh thần, khó khăn biểu hiện ra bộ dáng e lệ, đi đến bên người hắn. Mạc Lặc Nghị Phàm cũng không phải lần đầu tiên thấy nàng xinh đẹp như vậy, trên mặt không có gì biến hóa, vừa ôm eo của nàng, cùng nàng hướng dưới lầu đi xuống.

Bữa sáng xong, Mạc Lặc Nghị Phàm bởi vì có chuyện muốn xử lý, trở lại phòng làm việc trên lầu hai. Lâm Duyệt cùng tiểu Thư Tình vui chơi điên loạn ở trong vườn.

Xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn xuống đất, ánh mắt Mạc Lặc Nghị Phàm nhẹ nhàng mà dừng ở trên người hai người một lớn một nhỏ đang vui cười. Giờ phút này Lâm Duyệt, ngây thơ giống như tiểu hài tử hai tuổi , điển hình là tiểu Thư Tình.

Nàng thanh xuân hoạt bát, cá tính thiện lương đáng yêu đều không có thay đổi, điều duy nhất thay đổi là trái tim của nàng kia, tàn nhẫn đem hắn trong ký ức xóa sạch.