Nhắc tới vòng cổ, vòng tay Mạc Lặc Nghị Phàm đang ôm cái eo nhỏ nhắn của nàng bỗng cứng đờ, hai con mắt bỗng chớp mạnh nhìn chằm chằm nàng. Vòng cổ! Thứ đáng chết kia, hại hắn thiếu chút nữa đem tính mạng đi tặng cho cái vòng cổ này! Giờ phút này lại không biết nó đang ở cái xó xỉnh nào.
Hắn khẽ nhếch môi, nhàn nhạt mở miệng nói: “Em đã tìm không được vòng cổ, vậy đành phải để bản thân anh đi tìm, hiện tại, đi xuố
Bình tĩnh như vậy? Lâm Duyệt ngoài ý muốn nhìn hắn liếc một cái, trước đây không phải là vẫn gắt gao đuổi theo nàng muốn đòi lại vòng cổ sao? Làm như nhìn thấu ý nghĩ của nàng, Mạc Lặc Nghị Phàm lại lần nữa mở miệng nói: “Vòng cổ với anh mà nói rất quan trọng, nhất định phải tìm ra nó.”
“Vậy anh để tôi trở về tiếp tục tìm nha.” Lâm Duyệt ra vẻ nghiêm túc nói, ai. . . , vòng cổ a! Trời biết nó cũng mang đến cho nàng biết bao nhiêu là phiền toái. Hại nàng thiếu siêu cấp soái ca tân chủ tịch năm vạn đồng không nói đến, còn ở trước mặt hắn mất mặt nhiều đến như vậy!
Hiện tại muốn lấy lại vòng cổ vẫn còn không được, xem cái bộ dáng của tên sắc lang kia, không hầu hạ hắn một đêm là nhất định không đem vòng cổ trả lại cho nàng, hầu hạ tên lợn giống kia? ! Một cỗ cảm giác ghê tởm liền từ trong lồng ngực nàng dâng lên, Lâm Duyệt nhanh chóng chạy tới toilet, nôn một trận.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Tiểu Thư Tình thấy bộ dáng khó chịu của Lâm Duyệt, giương mắt to lo lắng nhìn nàng.
Mạc Lặc Nghị Phàm tiến lên, nâng thân mình của nàng lên nhìn kỹ nàng, trong mắt có tia nghi hoặc thật sâu. Lâm Duyệt lau qua miệng, tức giận trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, bất mãn nói: “Làm sao dùng loại ánh mắt xoi mói này nhìn tôi? Cho là tôi có thai à? Tôi cũng sẽ không tự mình mang thai!”
“Em có chỗ nào không thoải mái?” Mạc Lặc Nghị Phàm nheo mắt, nhìn chằm chằm nàng hỏi, hắn đương nhiên biết nàng không tự mang thai, cũng tin tưởng nàng sẽ không tùy tiện giống ba năm trước đây đi tìm đàn ông giải sầu. Hắn lo lắng là, thân thể của nàng có vấn đề gì?
“Tôi. . . Chỗ nào cũng đều thoải mái cả.” Lâm Duyệt vỗ vỗ ngực, chẳng qua là một phản ứng nho nhỏ thôi, ngẩng đầu lại đối diện với dáng vẻ lo lắng trên mặt Mạc Lặc Nghị Phàm một mặt.
Nhất thời cảm thấy có lỗi với hắn, lại có chút cảm động, nàng căn bản là không có việc gì, nam nhân trước mắt này vẻ lo lắng trong mắt lại rõ ràng như vậy.
“Nếu có chỗ nào không thoải mái, nhớ là phải nói ra, biết không?” Bàn tay to lớn của Mạc Lặc Nghị Phàm bao trùm cái eo nhỏ nhắn của nàng, nhìn chằm chằm nàng dùng ngữ khí cảnh cáo nói.
Vô vọng về nhà, trước mắt Lâm Duyệt đành phải lấp đầy bụng rồi nói sau, sau khi kéo dài bữa tối hơn một giờ trong phòng ăn, tiểu Thư Tình bị đưa trở về phòng đi ngủ.
Mạc Lặc Nghị Phàm lại rất nhẫn nại canh giữ bên cạnh bàn ăn, cùng nàng, biết nàng là cố ý đem từng miếng cơm nhỏ đút vào miệng, hắn vẫn như cũ không có chút mất kiên nhẫn.
Nhưng người gây ra họa – Lâm Duyệt thật đã chống đỡ hết nổi rồi, cố lấy dũng khí ngẩng đầu, đối Mạc Lặc Nghị Phàm nói: “Nghị ca ca, đã khuya, anh nên đi nên nghỉ ngơi.”
“Anh chờ em cùng đi.” Mạc Lặc Nghị Phàm giơ ra khuôn mặt cười mà như không nhìn chằm chằm nàng, rõ ràng chính là ăn không vào, còn muốn ở đây giả bộ, hắn thực muốn nhìn nàng có thể ở đây giả bộ bao lâu.
Lâm Duyệt vừa uống vào một ngụm canh thiếu chút nữa phun ra ngoài, kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn, hắn vừa mới nói cái gì? Chờ nàng cùng đi. . . Nghỉ ngơi? Nam nhân này! Thật đúng là thần kinh không bình thường, không biết xấu hổ!