Mười móng vuốt của nàng đang nén nút lắm thành quả đấm, thời điểm đang chuẩn bị tặng cho hắn một chưởng lên mặt thì phía bên kia Long Hạo Hiên truyền đến một tiếng ho khan, là Long Hạo Vũ, chỉ thấy hắn hắc hắc cười, chanh chua nói: “Đại ca, cô nàng này bộ dạng cũng không phải là khó gặp gì nha, việc gì phải…”
Sau khi Long Hạo Hiên nghe được lời hắn nói xong, đầu ngón tay đang du ngoạn trên mặt Lâm Duyệt chợt dừng lại, lập tức cúi đầu xuống. Nhìn chăm chú Lâm Duyệt vài giây sau, hấp một ngụm khí ngồi thẳng thân mình nằm gọn trong ghế dựa.
Một quyền của Lâm Duyệt liền thẳng tắp nhằm phía trên mặt Long Hạo Vũ bên cạnh Long Hạo Hiên, người này ăn đau, kêu rên một tiếng thấu trời xanh: “Cô… Cô thực không phải nữ nhân nha, khí lực lớn như vậy!”
Tiểu Thư Tình nhìn đến bộ dáng buồn cười của Long Hạo Vũ, khanh khách nở nụ cười, chọc đối phương càng thêm thẹn quá thành giận, hận không thể đem đôi mẹ con biến thái này ném ra khỏi cabin.
“Tôi không chỉ là nữ nhân, mà còn là là một nữ nhân bạo lực! Muốn thử lại lần nữa hay không?” Lâm Duyệt nói xong làm bộ định tặng cho hắn một quyền nữa, làm cho Long Hạo Vũ sợ tới mức liên tục né tránh.
Tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ ngơi Long Hạo Hiên nhìn bóng người trước mắt loạn thành một mảnh, nghe tiếng cười đùa êm tai của Lâm Duyệt cùng tiểu Thư Tình, khóe miệng giơ lên, không tự giác mà nở một nụ cười khiến người ta không thể nhận ra.
Hắn thật đã quá lâu không mỉm cười rồi, nguyên tưởng bản thân đã quên cười là cái gì rồi, không thể tưởng tượng được cô gái xa lạ trước mặt này lại khiến cho hắn lại mỉm cười, hắn cười, là vì Lâm Duyệt sao? Không ai biết.
Lâm Duyệt gặp Long Hạo vũ bị bản thân dọa thành bộ dáng như vậy, càng thêm đắc ý, lần trước lợi dụng việc công để làm việc tư bắt nàng phải làm bài tập cho hắn, bây giờ nàng phải báo thù mới được.
Đùa thì đùa, thân phận hai người này Lâm Duyệt vẫn là không có quên, lần trước bọn họ bắt cóc nàng, khó bảo toàn lần này không phải đang theo dõi nàng, lại đem nàng bắt đi mất
Lén lút nhìn bốn gã bảo tiêu phía sau, thấy bộ dáng bọn họ một mặt cảnh giác, trong lòng mới thoáng nhẹ nhàng thở ra. Bọn họ là những người mà Mạc Lặc Nghị Phàm tín nhiệm nhất, nàng tin tưởng nhóm bọn họ nhất định sẽ có thể bảo hộ bản thân nàng cùng tiểu Thư Tình an toàn.
Thu hồi ánh mắt, khi nhìn phía Long Hạo Hiên, thấy hắn đã nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Chẳng qua không hiểu sao nàng thấy có chút rối rắm, giống như đã trải qua chuyện gì vô cùng thống khổ vậy.
Nàng thật sự rất ngạc nhiên, rốt cuộc là chuyện gì khiến cho hắn thương cảm thành như vậy, Mạc Lặc Nghị Phàm lúc trước là vì vợ bị mất tích, trong mắt mới có thể thỉnh thoảng lại toát ra vài tia thương cảm, mà hắn thì sao? Nguyên nhân là gì?
Một tên bắt cóc người tùy tiện, một tên vì tư lợi, còn có thể có cái gì khó quên, hoặc chuyện gì khó giải quyết sao ?
Tới nơi, đoàn người đi ra sân bay, Lâm Duyệt vụng trộm liếc mắt một cái người lạnh lùng tên Long Hạo Hiên kia, vừa vặn gặp phải ánh mắt lạnh lùng của hắn, trong lòng khiếp sợ, cuống quít quay đi.
Nàng chính là cảm thấy rất tò mò với hắn, cho nên mới liếc mắt nhìn hắn nhiều lần như vậy, tuyệt đối không bởi vì thầm mến người ta a…. dưới đáy lòng Lâm Duyệt kêu thảm, hi vọng đừng bị cái tên xú tiểu tử Long Hạo Vũ kia nhìn thấy nha, bằng không lại sẽ bị hắn nói móc!
“Tựa hồ cô tràn ngập tò mò đối với tôi” Bên tai đột nhiên vang lên một thanh âm thâm trầm, Lâm Duyệt bị hoảng sợ, xoay người mới phát hiện Long Hạo Hiên không biết khi nào đã đứng ở bên người mình.
Nàng bối rối lắc đầu, biện giải nói: “Không! Tôi chỉ là lo lắng anh sẽ lại bắt cóc tôi… Còn có bảo bối nhà tôi.” Nói xong gắt gao nắm chặt bàn tay nhỏ bé của tiểu Thư Tình.
“Mẹ, thúc thúc vì sao muốn bắt cóc chúng ta nha?” Tiểu Thư Tình lớn tiếng hỏi, rước lấy ánh mắt cảnh giác của mấy vị bảo tiêu bên cạnh.
“Bởi vì thúc thúc là người xấu!” Lâm Duyệt thuận miệng nói bậy nói, tiểu Thư Tình lập tức bày ra biểu tình hơi sợ, nhìn Long Hạo Hiên. Long Hạo Vũ ở một bên nghe xong, không vui trừng mắt nhìn Lâm Duyệt liếc mắt một cái, cúi người đem tiểu Thư Tình ôm lấy, hì hì cười đe dọa nói, “Là đâu, thúc thúc là người xấu, chuẩn bị đem cháu xẻ thành mười khối thịt”
Tiểu Thư Tình bị chọc cho cười ha ha, vung tứ chi hét lên: “Không thôi! Người ta sẽ không muốn bị xẻ thành mười khối, ba ba sẽ đau lòng!”
Long Hạo Hiên nhìn liếc mắt một cái bốn vị bảo tiêu đứng cách đó không xa đang cảnh giác đứng ở tại chỗ, cười khẩy nói: “Cho dù tôi nghĩ muốn bắt cóc cô, cũng không có năng lực đi?”
“Ai biết được có bao nhiêu người đang lẩn tránh ở đâu chờ chỉ thị của anh ?.” Lâm Duyệt không cho là đúng nói.
Long Hạo Hiên nở nụ cười: “Tôi đây hiện tại trịnh trọng nói cho cô biết, hôm nay tôi không rảnh bắt cóc cô, cô có thể yên tâm.” Nói xong, cất bước hướng một chiếc xe xa hoa đang đứng ở cửa sân bay đi tới..
Long Hạo vũ thấy hắn đi rồi, buông tiểu Thư Tình cũng theo đi lên, thời điểm đi không quên trở lại hướng Lâm Duyệt xua tay, trêu đùa: “Tiểu mỹ nữ, chúng ta sau này còn gặp lại.”
“Ai muốn sau này còn gặp lại với anh!” Lâm Duyệt chịu không nổi nhìn theo bóng dáng hắn chửi với theo.
Long Hạo Hiên đi ở phía trước xoay người đang muốn tiến vào xe, nghe được những lời này của Lâm Duyệt, đứng thẳng dậy, quay đầu đối tặng nàng một nụ cười tựa như mộng ảo, khẽ mở lời lẽ nói: “Chúng ta sẽ gặp lại.”
Lâm Duyệt bị sự tự tin trên mặt hắn biến thành mơ hồ, trơ mắt nhìn hắn tiến vào xe, xe chậm rãi rời khỏi sân bay.
“Thiếu phu nhân, mời lên xe đi.” Một vị nam tử tiến đến đón ở sân bay cung kính nhắc nhở nói, tiểu Thư Tình tránh ra khỏi tay Lâm Duyệt , giơ chân nhỏ bé ngắn cũn vui vẻ hướng chiếc xe thương vụ nhỏ bé chạy tới, dưới sự trợ giúp của lái xe ở sau ghế lái ngồi xuống.
Lâm Duyệt ‘Ân’ một tiếng, lắc lắc đầu cũng tiến vào bên trong xe. Bốn vị nam tử lần lượt lên xe, trong đó một vị đem một cái điện thoại đưa tới trước mặt Lâm Duyệt, nói: “Thiếu phu nhân, thiếu gia nói muốn cùng ngài nói chuyện.”
“Con muốn cùng ba ba nói chuyện.” Tiểu Thư Tình một tay lấy di động đoạt quá , thực sành sỏi đem điện thoại đặt ở bên tai, la lớn: “Ba ba! Chúng con vừa mới bay ở trên trời, hiện tại đang đi trên mặt đất… Con không khỏe… Mẹ đem con vấp ngã, đau quá à!”