Tôi ngập ngừng dừng lại trước một cánh cổng màu xanh thật lớn, bên trong là ngôi biệt thự với lối kiến trúc sang trọng nhưng quá im lìm. Những chậu cây cảnh bày ngoài sân dù có vẻ được chăm sóc thường xuyên nhưng sao vẫn tạo một cảm giác thê lương, buồn bã. Tôi lấy hết can đảm nhấn chuông cửa, một tiếng “dinh dong” vang lên và bàn tay tôi cũng theo đó trở nên lạnh ngắt.
Một người phụ nữ ăn mặc bình dị mà tôi đoán là người giúp việc từ trong nhà tất tả chạy ra nhưng không vội mở cổng, hỏi tôi: “Chị tìm ai?”
“Cô cho cháu hỏi đây có phải là nhà bác Hoa không ạ?”
Người phụ nữ gật đầu: “Đúng là nhà bà Hoa rồi. Chị tìm bà ấy sao? Nhưng bà ấy được con dâu đưa đi khám lại rồi, chưa về đâu.”
Thấy người phụ nữ không có ý định mở cửa, tôi đành nói: “Cô mở cửa cho cháu vào được không ạ? Cháu đến thăm bác Hoa với cháu nội bác ấy.”
Nghe thế người phụ nữ mới ra mở cửa cho tôi vào. Bên trong nhà càng rộng hơn, chưa tính đến diện tích cả nhà, riêng cái phòng khách cũng đã to bằng cả căn nhà tôi đang ở. Nội thất đều là đồ gỗ đắt tiền, trên tủ kính còn bày đầy những chai rượu quý.
“Chị uống nước gì để tôi đi lấy.” Người phụ nữ đợi tôi ngồi xuống ghế rồi mới cẩn thận hỏi.
“Cô cho cháu xin cốc nước lọc được rồi ạ!” Tôi mỉm cười.
Người phụ nữ không nói gì, lặng lẽ đi vào lấy nước. Lúc đi ra mới lại hỏi tôi: “Chị là gì của bà Hoa vậy?”
“Dạ, là người quen sơ sơ thôi ạ! Cháu đến xem bệnh tình bác ấy ra sao.”
“May mà không sao. Ra viện giờ khỏe mạnh rồi, tôi là giúp việc thôi nhưng mà cũng mừng cho bà ấy vì bà ấy đối với tôi rất tốt.”
Thấy nụ cười thoải mái của người phụ nữ, tôi không nghi ngờ gì về điều bà ấy nói vì chính tôi cũng nhận thấy bác Hoa là người thực sự đáng để tôn trọng.
“Mọi người đi vắng hết rồi hả bác?” Tôi nhìn quanh nhà, vờ hỏi.
“Đi suốt ấy mà, bây giờ có thêm thằng cu con, cũng vui cửa vui nhà, tôi cũng vướng bận hơn.”
Nhắc đến Bo, tôi không nhịn được nữa, hỏi ngay: “Thằng bé có ngoan không bác? Sao cháu không thấy nó?”
“À, nó đang ngủ trong phòng. Chắc là nhớ mẹ nên mấy ngày khóc dữ quá, không ai dỗ được.”
Dù biết trước là sẽ như thế nhưng sao lòng tôi vẫn thắt lại. “Cô cho cháu lên thăm thằng bé được không ạ?”
Cô giúp việc ngập ngừng một lát thì cũng đồng ý dẫn tôi lên phòng của Bo, thậm chí còn ra hiệu cho tôi nhẹ nhàng kẻo Bo tỉnh giấc. Căn phòng mà Bo đang ngủ khá rộng rãi được thiết kế giành riêng cho trẻ em, rất nhiều đồ chơi và hình gián tường ngộ nghĩnh và con trai tôi đang ngủ yên lành trên chiếc giường xinh xắn chứ không phải là chiếc giường với đệm đơn sơ như nhà tôi. Tôi khẽ khàng nhón chân bước vào, thậm chí không dám chạm vào Bo vì sợ nó sẽ thức giấc. Thấy tôi, nó nhất định khóc đòi theo, mà nó khóc thì tôi không thể nào dứt áo bỏ đi được. Tôi chỉ im lặng quỳ bên giường Bo, tay bưng kín miệng. Con trai tôi ngủ ngoan quá, hai cái má phính ra hồng hào, đã một tuần nay tôi không được nhìn thấy nó, tôi thèm khát biết mấy được nghe giọng nói lảnh lót đáng yêu của Bo. Vậy mà bây giờ, ngay cả khi Bo đang ở gần tôi, tôi cũng chẳng dám chạm vào nó.
“Thằng bé xinh quá phải không?” Cô giúp việc đứng phía sau tôi lên tiếng. “Nếu không phải trong hoàn cảnh này thì nhất định nó là một đứa trẻ ngoan. Cũng thật tội, bé như vậy đã phải xa mẹ. Trưa nay tôi với bà chủ phải dỗ mãi nó mới chịu ăn một chút.”
Tôi khụt khịt mũi, nghèn nghẹn lên tiếng: “Nó thích nhất là ăn xúc xích, nếu nó không chịu ăn thì cô làm cho nó 2 cái xúc xích là được.”
Cô giúp việc ngỡ ngàng, cúi xuống nhìn gương mặt tôi: “Chị…chị… là ai? Chẳng lẽ chị là mẹ thắng bé?”
Cố gắng kìm lại tiếng nức nở, tôi gật gật đầu rồi nắm chặt tay cô giúp việc khẩn cầu: “Cô ơi, cháu nhờ cô trong thời gian này hãy chăm sóc tốt cho con trai cháu giúp cháu. Cháu nhất định sẽ đưa nó về sớm nhất có thể. Bây giờ cháu chẳng biết làm thế nào, chỉ nhờ cả vào cô thôi.”
Cô giúp việc tỏ vẻ không tin được mà nói: “Thì ra chị là mẹ của nó, đã biết mọi việc như vậy tại sao chị còn nỡ bán nó đi?”
“Không, không, không phải như vậy, cháu bị người ta đổ oan. Cháu không đời nào bán con mình đi. Mong cô tin cháu, cháu đang tìm mọi cách để minh oan cho mình, xin cô!”
“Được rồi, đứng lên. Đứng lên đã.” Cô giúp việc đỡ tôi đứng lên, lau đi dòng nước mắt trên má tôi và nhẹ nhàng bảo: “Thấy cháu thế này, cô cũng không nghĩ cháu là người có thể bán con. Cô cũng có con và bản thân cô cũng đang phải xa con vì đồng tiền bát gạo nên cứ yên tâm, cô giúp cháu chăm sóc tốt cho nó, không phải lo lắng gì, nhé!”
Đúng lúc đó, có tiếng chuông cửa, đoán là một trong số những người trong nhà đã về nên cô giúp việc vội bảo tôi xuống dưới ngồi, coi như chưa hề lên thăm Bo. Tôi hiểu ý cô, nhanh chân theo cô xuống dưới.
Người bước vào nhà đầu tiên là bác Hoa, nhìn bác ấy khỏe khoắn hồng hào hơn hẳn trước khi mổ và hôm nằm trong viện. Vẻ hồng hào này không phải kiểu dùng phấn tô chát mà là hồng hào thật sự. Theo ngay sau bác là cô con dâu xinh xắn. Tôi đứng dậy chào cả hai người một tiếng. Thấy tôi, hai mẹ con có vẻ rất ngạc nhiên, đặc biệt là cô con dâu.
“Đến khi nào vậy con gái?” Bác Hoa niềm nở bước đến nắm tay tôi kéo xuống ghế ngồi.
“Cháu cũng mới đến thôi ạ!”
“Đã gặp Bo chưa?”