Người Mẹ Trinh Trắng

Chương 15




Tôi nhìn chòng chọc vào cái điện thoại trên tay, Thúy tò mò ngó sang nhìn. Vừa đọc được dòng tin thì nó cười phá lên: “Thấy chưa? Cậu ta thích mày mà. Đồng ý đi!”

Trinh ngẩng đầu lên, kéo điện thoại của tôi qua xem, nó không cợt nhả như Thúy mà rất nghiêm túc hỏi tôi: “Thế nào? Mày nghĩ sao? Có thích Cường không?”

Thích hay không lúc đó tôi không thể nào xác định được, đúng là tôi có cảm tình với Cường nhưng có lẽ chưa đến cỡ tình yêu.

“Tao cũng không biết.” Tôi trả lời. “Thế làm sao mày biết mày thích Hải?”

“Thì hay nghĩ đến, lâu không gặp sẽ thấy nhớ. Nếu như khi đi chơi với Cường mày cảm thấy thoải mái, cứ muốn đi cùng cậu ấy thì tức là mày đã thích cậu ấy.” Trinh nhỏ nhẹ giải thích.

“Nói thật là tao cũng hay nghĩ đến Cường, đi chơi cũng thấy vui. Thế có phải là thích không?”

Thúy cầm quyển vở đập vào đầu tôi: “Thế là thích rồi. Cậu ta không giống hạng play boy yêu đương chơi bời đâu. Đồng ý mau lên, con điên!”

Trinh kéo tay Thúy: “Mày đứng có nóng, phải để nó suy nghĩ chứ, đồng ý ngay làm sao được.”

Thúy phản bác: “Thế sao lúc Hải ngỏ lời với mày thì mày đồng ý luôn được?”

“Trời ơi, đó là vì tao đã xác định được tình cảm rồi, còn Vân thì chưa.”

Tôi không chịu nổi vò đầu: “Thôi, chúng mày đừng nói nữa!”

Cả hai đứa im re và mặc kệ cho tôi suy nghĩ nhưng tôi còn chưa kịp suy nghĩ được gì thì điện thoại lại báo tin nhắn, vẫn là Cường: “Tớ biết Vân còn thức. Chắc ngạc nhiên lắm hả? Không cần trả lời ngay, tớ mong Vân trả lời đúng theo trái tim mình. Dù thế nào đi nữa thì tớ vẫn mong chúng ta không mất đi tình cảm ban đầu.”

Tôi bối rối, tim đập thình thịch liên hồi, đôi mắt vô tình nhìn đến chiếc nhẫn cỏ trên bàn và gương mặt sáng sủa tươi cười của Cường liền hiện ra. Tôi thích cậu ấy rồi ư? Không thể tin được, thực sự lửa đã bén vào đống rơm lạnh lẽo này rồi. Tôi thở dài một hơi, chậm chạp bấm bấm điện thoại soạn một tin nhắn, sau mấy lần viết rồi xóa, xóa rồi lại viết thì tôi cũng soạn xong một dòng tin ưng ý.

“Ngày mai có kết quả thi đúng không? Nhớ báo tin tốt cho tôi đấy. Chúc may mắn!”

Hơi ngu ngốc một chút nhưng tôi chẳng biết nói gì ngoài mấy câu này. Rất nhanh sau đó có tin nhắn đến: “Có phải nếu tớ giành được học bổng thì Vân sẽ đồng ý làm bạn gái của tớ không?” Kèm theo là cái biểu tượng mặt cười.

Tôi chỉ trả lời hai chữ: “Ngủ ngon.” Rồi lập tức tắt máy, chỉ sợ cậu ta lại nói gì đó thì tôi không biết phải ứng phó ra sao. Nhưng dù cái điện thoại đã tắt nguồn nằm im một góc thì tôi vẫn bị chi phối bởi những hình ảnh về Cường, nó cứ chạy vòng vòng trong đầu tôi như một cuốn phim. Và sự thật là đêm đó tôi đã mất ngủ, mất ngủ để nghiệm ra một điều là tôi đã thích Cường.

Tôi vẫn còn nhớ, ngày hôm sau trời mưa tầm tã suốt cả ngày, tôi và Thúy đi thi buổi sáng, buổi chiều hai đứa nằm dài trên giường trong khi Trinh phải đến trường. Có lẽ trời mưa nên tính tình Thúy cũng trở nên mềm mại khác thường, nó nằm ôm tôi và hỏi: “Mày nghĩ đến lời của Cường chưa?”

“Tao thích Cường rồi mày ạ!” Tôi thừa nhận không che giấu.

Thúy cười hì hì, nằm ngửa ra nhìn lên trần nhà: “Cứ yêu đi. Mình còn trẻ, cứ nên yêu mày ạ, đừng tự nhốt mình trong một vỏ bọc kín bưng, sau này cũng sẽ không phải hối tiếc vì đã không có một thời sinh viên yêu đương hết mình. Miễn là không vượt quá giới hạn, cứ nên giữ lại cho mình một phần, một chỗ có thể rút lui. Hiểu không?”

Tôi gật đầu, hiếm khi nào Thúy nói chuyện với giọng điệu nghiêm túc như thế. Thúy rất hay đùa nhưng tôi biết những lời nói đùa của nó không bao giờ là vô nghĩa.

“Sao mày không yêu hả Thúy? Mày cũng có người thích đấy thôi.”

“Không phải là tao không muốn mà là chưa tìm được người thích hợp. Mày với Trinh tìm được người phù hợp rồi thì đừng bỏ qua. Biết đâu đấy, đó lại chính là chồng tương lai của chúng mày.”

“Thôi đi, tao chưa nghĩ xa như vậy.”

Thực ra tôi cũng ngầm thừa nhận những điều Thúy nói, cuộc sống mà, làm sao biết trước được những gì sẽ xảy ra. Có những người chúng ta tưởng rằng sẽ không bao giờ yêu, không bao giờ cưới nhưng đó lại chính là người sẽ cùng ta đi đến hết cuộc đời.