Người Mẹ Quỷ

Chương 16: Bí mật 20 năm về trước…




Ông Phúc lắc đầu chán nản:

— Chẳng lẽ không có cách nào sao hả trời…Làng con sắp chết hết rồi sao…

Tư nói với ông Phúc:

— Hay bây giờ chúng ta bảo với dân làng trong làng đang có quỷ ăn thịt người. Nói mọi người lập tức đưa con nhỏ trốn đi…Nhân lúc trời sáng có thể ra khỏi làng…

Ông Phúc đáp:

— Dân làng ở đây tất cả đều là người bản địa, hàng mấy đời đều cắm dùi ở mảnh đấy này…Cậu cũng thấy đấy, đa phần dân ở đây rất nghèo, làm ruộng làm đồng sống qua ngày..Giờ nếu bảo họ đi thì biết đi đâu, hơn nữa làm sao họ tin được. Dù có bỏ làng đi cũng bỏ sao được mãi, nếu quay về con quỷ vẫn còn chẳng phải mọi việc vẫn như thế hay sao…?

Lời ông Phúc nói rất chí lý, quả thật làm sao có thể bảo được dân làng đi cả cơ chứ. Hơn nữa nói có quỷ thì phải có bằng chứng để họ tin, người có thể thuyết phục họ hiện tại là thầy Tàu còn đang bị cả làng tìm giết. Tư giận dữ đấm mạnh một cái vào tường đến rỉ cả máu nơi bàn tay. Ngôi nhà im lặng một lúc khá lâu, mọi hi vọng đang đổ dồn về phía thầy Tàu nhưng từ nãy đến giờ ông vẫn nhắm mắt không nói lời nào. Sự im lặng đến bức bối đó khiến Tư cảm thấy khó chịu, đứng bật dậy Tư nói:

— Con sẽ đi tìm mọi người để nói rõ…Biết đâu họ sẽ nghe, cả làng sẽ chung tay tìm ngôi mộ quái quỷ đó sẽ nhanh hơn.

Ông Phúc vội ngăn Tư:

— Không được đâu, sau khi sáng nay đứa trẻ thứ ba bị bắt dân làng bây giờ chỉ còn thiếu mỗi nước xới tung từng ngôi nhà lên để tìm hai thầy trò. Cậu mà đi thì sẽ chết chắc, trước khi nghe cậu giải thích thì họ đã đánh chết cậu rồi, hơn nữa cậu giải thích mà không đưa được ra bằng chứng thì sao họ tin nổi…

Tư cau mày đáp:

— Thế chẳng lẽ cứ ngồi im thế này đợi nó ăn thịt hết trẻ con trong làng à…Phải làm một cái gì đó chứ…

— Ngồi xuống..

Tiếng thầy tàu vang lên một cách đột ngột và đầy quyết liệt. Ông nói tiếp:

— Nóng giận chỉ làm cho con người ta không suy nghĩ được gì dẫn đến làm những điều ngu xuẩn. Chủ nhà nói đúng đấy, con mà đi thì chỉ vong mạng uổng phí thôi….Nếu như thế càng có lợi cho con quỷ. Nghe ta nói đã….

Tư vội ngồi xuống im lặng, thầy tàu nhìn vị gia chủ hỏi:

— Có chuyện này ta muốn hỏi ngươi….

Ông Phúc vội đáp:

— Dạ, thầy có chuyện gì cứ hỏi….Con biết con sẽ trả lời không dám giấu…

Thầy Tàu gật đầu nói:

— Ngôi chùa ma trong làng cách đây nhiều năm về trước có hai người đàn ông treo cổ trên cành cây hoa đại là có thật phải không…?

Ông Phúc trả lời:

— Dạ thưa thầy đúng vậy, chuyện đó cũng khá lâu rồi, không phải là rất lâu rồi mới đúng…Năm nay con ngoài 40 thì ít nhất chuyện đó cũng phải xảy ra cách đây 20 năm. Cái chết của hai tên ăn trộm tượng phật trong chùa đã trở thành câu chuyện ma truyền miệng trong làng con suốt những năm qua. Đáng sợ hơn sau cái chết của hai gã ăn trộm ngôi chùa biến thành chùa ma quái, người nhìn thấy ma quỷ trong ngôi chùa đó không phải ít. Đến hiện tại thì không ai dám đến gần ngôi chùa nữa rồi…

Thầy Tàu vuốt râu hỏi tiếp:

— Hai tên ăn trộm treo cổ ở đó có phải không ai gỡ xuống được không..?

Ông Phúc gật đầu ;

— Cái đó thì con cũng nghe dân làng đồn nhau vậy, họ nói không ai đưa xuống được ngoại trừ vị sư trụ trì ở đấy.

Thầy Tàu tiếp tục:

— Hai tên ăn trộm đó không có người thân thích, họ hàng đến nhận xác…?

Ông Phúc tròn mắt ngạc nhiên:

— Sao thầy biết cả những chuyện đó, quả đúng như vậy…Hai người chết nhưng không ai nhận xác…Cuối cùng dân làng cũng sợ hãi không dám chôn cất, mọi chuyện đều phó thác hết cho vị sư trụ trì năm đó. Mà nghe đâu vị sư đó cũng đã chết lâu rồi….Mà sao thầy lại hỏi chuyện đó ạ..?

Thầy Tàu nhắm mắt lại thở hắt một hơi rồi nhìn ông Phúc bằng ánh mắt đáng sợ:

— Thế ông có biết ngôi mộ chôn hai tên ăn trộm ấy ở đâu không….?

Câu hỏi của thầy Tàu khiến Tư lạnh hết sống lưng, cảm giác như lúc đó có người cầm đá lạnh trườm hết tất cả những đốt sống chạy dọc khắp người Tư vậy. Một câu hỏi như sấm nổ bên tai, đúng vậy nếu ban đầu thầy tàu đã xác định gã sư trụ trì đó chính là kẻ yểm cương thì thì cái chết của hai tên ăn trộm thoạt nghe tưởng chừng như một câu chuyện ma được thêu dệt để tránh dân làng tiếp cận ngôi chùa thì giờ nó lại đang mở ra một bí mât mới, một bí mật được chính lão sư trụ trì sắp đặt từ những ngày đầu tiên.

Làng này còn hàng trăm ngôi mộ nằm rải rác khắp nơi nhưng chí có một hoặc cùng lắm là hai ngôi mộ có liên quan đến lão trụ trì ma quỷ. Tư nhìn thầy tàu bỗng toát mồ hôi hột, thì ra nãy giờ, không đúng hơn là những ngày qua thầy tàu vẫn đang căng hết sức ra để suy đoán tìm ra chân tướng mọi chuyện. Có vẻ như ông Phúc cũng đã hiểu ra vấn đề sau câu hỏi của thầy Tàu, ông cứng miệng ấp úng đáp:

— Chuyện này…chuyện..này con quả thực không biết…Hồi đó con cũng chỉ tầm hơn 20 tuổi. Những chuyện chôn cất người chết này con không chú ý…Hơn nữa mấy chục năm qua làng cũng thay đổi nhiều. Ruộng đồng cũng đã bị đổ đất kín nhiều mảnh, mộ phần cũng di dời đến nghĩa địa…Hơn nữa nếu đúng như thầy nói thì ngôi mộ đó là mộ vô chủ, sẽ khó có ai biết được nó nằm ở đâu..

Thầy tàu ngồi thẳng lại, vẻ mặt hơi giãn ra khẽ nói:

— Đúng vậy, mộ vô chủ lại do chính tay sư trụ trì chôn cất thì chỉ có lão biết rõ. Nhưng lão không thể nào đào huyệt mộ một mình được, có thể chủ nhà đây không biết nhưng không ai dám chắc những người lớn tuổi trong làng này lại không biết. Nói như câu chuyện ngôi chùa ma có hai tên trộm treo cổ cũng đã trở thành giai thoại trong làng. Giờ ta có thể chắc chắn con quỷ đang ở trong ngôi mộ của hai tên ăn trộm năm xưa, đúng hơn nữa ngôi mộ đó thực chất chẳng có cái xác nào cả, nó được xây để phục vụ cho mục đích của lão sư ấy hiện tại. Qua mấy chục năm huyệt mộ đó nước ngấm vào tạo thành bùn lấy. Khi con quỷ ở trong đó ban ngày bùn chuyển thành hôi thối….Một kế hoạch man rợ đã được bắt đầu từ 20 năm về trước…..

Tư thở gấp sau những phân tích của sư phụ, Tư nói:

— Vậy có khi nào cái chết của hai tên trộm cũng là do hắn…

Thầy Tàu gật đầu:

— Không ngoài khẳ năng, con có nhớ trong câu chuyện còn có chi tiết hai tên trộm quay lại chùa treo cổ trên gốc đại, dưới chân chúng còn có một bức tượng gì đó đen xì không..? Đó nhiều khả năng cũng là một loại bùa ngải giống như loại bùa ngải sai khiến mà ta đã yểm lên người con hôm qua. Tuy nhiên thuật yểm bùa ngải của hắn quả thật rất đáng sợ….Hai cái xác không ai có thể gỡ được xuống ngoại trừ hắn..Càng tìm hiểu được chân tướng ta càng lo sợ khi không biết mình đang phải chống lại thứ gì…Càng đáng sợ hơn khi nghĩ đến chuyện hắn ăn thịt đủ người và biến thành một thứ ma quỷ mà ta cũng không tưởng tượng nổi…

Ông Phúc vội hỏi thầy Tàu ;

— Thưa thầy, thế hiện tại bây giờ chúng ta phải làm gì ạ…?

Thầy tàu đáp:

— Tuy rằng ta đã xác định được ngôi mộ cần phải tìm, nhưng nếu không biết được nó nằm ở đâu thì cũng công cốc. Nhưng ta có một cách, có thể sẽ rất khó khăn giống như mò kim đáy bể…Ngươi sẽ phải tốn rất nhiều công sức đấy….

Ông Phúc nói:

— Chỉ cần có cách thì con sẽ thử…?

Thầy Tàu khẽ tiếp:

— Chuyện ngôi chùa ma có lẽ chỉ những người lớn tuổi trong làng là rõ nhất. Chuyện chôn cất có năm đó với hai mạng người không ai nhận xác tuy là chuyện trong làng nhưng không phải chuyện nhỏ. Chắc chắn những hương thân phụ lão trong làng phải đưa ra quyết định chôn xác ở đâu, có được chôn cất trong làng hay không….Chính vì vậy ngươi phải tìm đến những người này để khéo léo tìm hiểu câu chuyện năm xưa…Như vậy mới có hi vọng tìm ra ngôi mộ đó…

Tư vội nói:

— Nhưng con sợ những người đó đến hiện tại cũng khó mà còn sống …

Thầy tàu thở dài:

— Vậy nên ta mới nói việc này vô cùng khó khăn…Nhưng đó là cách duy nhất hiện tại đối với một ngôi mộ vô chủ trong rất nhiều những ngôi mộ ngoài kia…

Ông Phúc chủ nhà gật đầu mặt đầy hi vọng:

— Không thử thì sao có thể biết được, làng này tuy nghèo nhưng những người sống đến 70-80 tuổi cũng không phải ít, cách của thầy con nghĩ sẽ có tác dụng….Vậy giờ con đi ngay đây…

Tư cũng định đi theo ông Phúc thì bị ông Phúc ngăn lại:

— Không được, cậu không được đi…Hiện tại trong làng rất gắt gao, hơn nữa đi gặp những người lớn tuổi họ sẽ nhận ra cậu không phải người làng này ngay….Để tôi đi một mình….Việc này một mình tôi sẽ dễ làm hơn. Hai thầy trò ở nhà nếu không phải nghe thấy giọng tôi gọi thì tuyệt đối không được mở cửa.

Lại một lần nữa ông Phúc đội nón bước đi, Tư cảm thấy hôm nay ông Phúc có gì đó thay đổi khác lạ so với sự sợ hãi đêm hôm trước. Thầy tàu nhìn Tư như đoán được tâm ý, ông nói:

— Cái đó người ta gọi là sự hi sinh, có thể bản thân con rất sợ hãi một thứ gì đó nhưng khi thứ đó làm hại đến những điều con gìn giữ thì con sẽ vượt qua được nỗi sợ để đối mặt. Sau này có con nhất định con sẽ hiểu…….