Ngày hôm qua ở phố ẩm thực, câu cuối của Lục Phán Phán nói với Cố Kỳ là: “Ngày mai đến sớm một chút nha”, vì thế Cố Kỳ đúng 7 giờ 20 liền có mặt ở câu lạc bộ bóng chuyền.
Cửa lớn đóng, nhưng lại không khóa, bên trong còn có tiếng người nói chuyện.
Cố Kỳ từ khe cửa nhìn thoáng qua, Ngô Lộc đứng đưa lưng về phía cậu, trước một đám người mặc đồng phục đội bóng, lớn tiếng nói gì đó.
Cố Kỳ đang do dự có nên đẩy cửa đi vào hay không, liền thấy phía trước có một bóng người quen thuộc đi tới.
Cậu lập tức quay đầu, hướng một phương khác đi đến.
Hôm nay cũng là lần đầu tiên Lục Phán Phán chính thức ra mắt đội bóng chuyền nam.
Cô cố ý mặc một chiếc sơ mi trắng cùng chân váy bút chì, làm chính mình thoạt nhìn giống như già đi, nhưng buổi sáng gió lớn, cái mùa này vẫn còn hơi lạnh, cho nên cô lại mặc thêm một chiếc áo khoác mỏng.
7 giờ 30 phút, Lục Phán Phán đã đến trường đại học.
Sân thể dục còn ướt dầm dề, Lục Phán Phán dọc theo đường đi không thấy mấy người, cho nên người từ rừng cây nhỏ đi tới, mặc một chiếc áo khoác thể thao màu đỏ - Cố Kỳ càng đặc biệt dễ thấy.
Cô từ xa vẫy tay, sau đó đứng tại chỗ chờ cậu đi tới.
“Sớm như vậy sao?”
Cố Kỳ gật đầu.
Lục Phán Phán lại nhìn phía sau cậu: “Tại sao cậu lại đi từ bên kia tới? Có đường tắt sao?”
“Ừm.” Cố Kỳ bình tĩnh gật đầu, “Đi thôi.”
Hai người hướng cửa lớn câu lạc bộ bóng chuyền đi đến.
Sinh viên thể dục trường đại học so với sinh viên văn hóa bình thường thời gian đi học cũng giống nhau, chỉ là đội bóng muốn thêm thời gian huấn luyện, cho nên 7 giờ rưỡi là thời gian tập hợp.
Lục Phán Phán là người mới nhiệm chức, tới sớm một chút hẳn là hợp lý, nhưng cô không nghĩ tới Cố Kỳ cũng tới sớm như vậy.
Càng không nghĩ vừa tới cửa lớn, liền nghe thấy tiếng Ngô Lộc dạy bảo.
Lúc này, một cô gái tóc buộc đuôi ngựa cưỡi xe đạp, phanh gấp một cái trước mặt Lục Phán Phán.
“Bạn học, sao cậu lại ở chỗ này?"
Là Thi Hữu Linh, Lục Phán Phán có ấn tượng, ở lớp bổ túc thi lên thạc sĩ từng gặp qua.
Thi Hữu Linh xuống xe, đỡ tay lái, trái phải đánh giá Lục Phán Phán: “Hôm nay không phải không học sao? Sao cậu lại tới đây?”
Khi nói chuyện, bánh xe của Thi Hữu Linh trượt đi, mắt thấy xe sắp đổ, Cố Kỳ nhanh tay giúp cô đỡ xe, sau đó đem xe xách lên bậc thang.
Thi Hữu Linh liên tục nói lời cảm ơn, Cố Kỳ ở chỗ này không biết làm cái gì, liền vào trong câu lạc bộ bóng chuyền.
Trong phòng, Ngô Lộc vẫn đang dạy bảo.
“Hôm nay có đội viên mới gia nhập, các cậu đều phải ra dáng sư huynh đấy!”
La Duy cùng Tiếu Trạch Khải cầm đầu đồng đội, mặt biểu tình vô cảm mà nhìn Ngô Lộc.
Ngô Lộc chắp tay sau lưng, ở trước mặt cầu thủ bước mấy bước: “Còn có! Lần trước các cậu cùng đội bóng Khánh Dương đánh nhau, tôi còn chưa nguôi giận đâu! Tôi nói cho các cậu biết, đừng đem thói quen hư ấy dạy cho đội viên mới, một đám đều kiềm chế lại cho tôi! Làm gương, đoàn kết hữu ái, hòa hòa khí khí! Có nghe hay không?!”
Vừa dứt lời, cửa lớn bị đẩy ra.
Ngô Lộc quay đầu nhìn lại, cười nói: “Đội viên mới tới! Hoan nghênh!”
Cố Kỳ theo nắng sớm đi vào, khiến mọi người trong phòng vừa thấy cậu liền kèm theo một trận hô nhỏ.
Ngô Lộc đáy lòng vô cùng vừa ý, không nghĩ tới Cố Kỳ chỉ dựa vào khuôn mặt liền đem đám nhóc con này kinh sợ.
Ngay sau đó, đứng ở đầu tiên La Duy nói: “Đây không phải là người hôm đó không nói một lời liền đánh đội trưởng trường Khánh Dương sao?”
Ngô Lộc: “……”
*
Lục Phán Phán cùng Thi Hữu Linh ở cửa hàn huyên vài phút, biết được cô ấy vậy mà chính là quản lý đội bóng, sau khi kết thúc học kỳ này liền phải rời đội. Ngày hôm qua nghe nói quản lý mới tới, không nghĩ lại chính là Lục Phán Phán.
Hai người vừa đi vừa nói, đẩy cửa lớn, chợt thấy không khí bên trong có điểm quái dị.
Đội bóng chuyền nam hiện giờ chỉ có mười người.
Miễn cưỡng xếp đủ đội bảy người, thay thế bổ sung lại không đồng đều. Đến giờ, Lục Phán Phán sớm đã biết cầu thủ đều tan tác cả.
Mà hôm nay có sinh viên phát sốt xin nghỉ, cho nên tham gia huấn luyện chỉ có chín người, thoạt nhìn thật sự có chút thê thảm.
Cố Kỳ đứng ở phía đối diện bọn họ.
Hai bên không nói lời nào, nhưng Lục Phán Phán có thể cảm nhận được một cỗ hơi thở giằng co quanh quẩn xung quanh họ.
Ngô Lộc cau mày đứng ở một bên, thấy Lục Phán Phán cùng Thi Hữu Linh tới, tựa như nhìn thấy cứu tinh: “Các cậu xếp hàng vào, vị này chính là quản lý mới của chúng ta - Lục Phán Phán!”
Ánh mắt của đội viên quét qua Phán Phán, trong nháy mắt, tình thế trên sân vận động tựa như càng khẩn trương.
Đêm qua La Duy cùng Tiếu Trạch Khải trong lúc huấn luyện đã nói với các đồng đội chuyện này, quản lý mới là từ Khánh Dương tới.
Người trong đội vẫn luôn không thích người Khánh Dương, lần trước thi đấu giao hữu đều là Ngô Lộc ngầm liên hệ, hơn nữa có ngày trước còn có một lần nhục nhã đánh hội đồng, bọn họ hiện tại liền đem Khánh Dương xem như kẻ thù.
Bởi vậy, bọn họ vốn là với Lục Phán Phán có địch ý, ai ngờ cô còn mang theo một tay chủ công từ trên trời rơi xuống?
Dựa vào cái gì chứ?
Đây cũng là nguyên nhân nhóm cầu thủ vừa cùng Ngô Lộc giằng co.
Bọn họ rất vui khi đón đội viên mới, nhưng tại sao vừa vào đã là tay chủ công? Lại còn không phải sinh viên chuyên thể thao, chỗ nào tới lượt?
Tất cả mọi người đều không đồng ý.
Làm tay chủ công chính La Duy cùng phó công Tiếu Trạch Khải trực tiếp đứng ra biểu đạt cự tuyệt.
“Lộc Lộc thầy có phải hay không uống quá nhiều rượu? Sinh viên hệ tài chính năm nhất? Tay chủ công? Thật nực cười?”
“Có ý tứ gì, quản lý Lục vừa mang người đến liền so với chúng ta cao quý hơn?”
“Một sinh viên văn hóa là tay chủ công, đây là khinh thường chúng ta luyện thể dục mười mấy năm đi!”
Một đám mồm năm miệng mười, Ngô Lộc căn bản không có đường chen vào.
Mà ông vốn là không có gì để nói, đặc biệt là khi tức giận lên nửa ngày nghẹn không ra một chữ.
Vì thế, ông cầm lấy cái còi trước ngực, dùng sức thổi một cái, quát: “Giải tán!”
Lục Phán Phán nhìn về phía Cố Kỳ, cậu đứng ở một bên, sắc mặt bình tĩnh, hướng phía sau đi đến.
Nhóm cầu thủ vẫn như cũ một bụng không phục, giải tán tại chỗ, đi đến khu uống nước nghỉ ngơi.
Ngô Lộc xoay người hướng Lục Phán Phán đi tới, phân phó Thi Hữu Linh đi kiểm tra thiết bị, sau đó chỉ một cái ghế nói với Lục Phán Phán: “Cô nếu muốn xem bọn họ huấn luyện thì ngồi đây đi.”
Lục Phán Phán gật đầu, lại không ngồi xuống.
Ngô Lộc sờ gáy, định nói gì đó nhưng trước sau lại không mở miệng nổi.
Lục Phán Phán biết ông muốn nói lại thôi, cười nói: “Huấn luyện viên Ngô ông đừng để ý, đám sinh viên đơn thuần không hiểu chuyện, tôi sẽ thuyết phục bọn họ.”
Vừa mới dứt lời, La Duy đang uống nước càng nghĩ càng không phục, đem nước khoáng ném trên mặt đất, làm ra một tiếng động lớn.
Tại câu lạc bộ trống trải lại đặc biệt rõ ràng.
Tiếu Trạch Khải theo ở phía sau, cũng khó chịu, uống nước xong liền đem nước khoáng ném trên mặt đất.
Ngay sau đó, chai thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu…… Nhóm người này như vậy mà hành động ấu trĩ biểu đạt bất mãn của chính mình.
Thậm chí còn có một người đem chai nước khoáng ném tới chỗ ngồi của Lục Phán Phán.
Mặt Ngô Lộc lập tức đen như Quan Công, liền muốn đứng lên giáo huấn.
Lục Phán Phán kéo tay áo Ngô Lộc: “Huấn luyện viên, đừng theo chân bọn họ……”
Lục Phán Phán còn chưa dứt câu, liền nghe được bên cạnh một tiếng vang lớn.
Ngô Lộc cùng cô đồng thời nhìn phía tiếng động, một quả bóng đập xuống bàn nước khoáng, đem chai nước còn sót lại lăn lóc trên mặt đất.
Không chỉ có Ngô Lộc cùng Lục Phán Phán thấy được, những người khác cũng đều thấy.
Tất cả bọn họ đều quay đầu lại nhìn về Cố Kỳ phía trong góc.
Cậu đứng ở cạnh mười mấy xe đẩy bóng chuyền, cánh tay còn vừa mới vì một lần phát bóng mà chấn động rất nhỏ.
Cả câu lạc bộ an tĩnh đến mức kim rơi cũng thành tiếng.
La Duy đang muốn xông lên hỏi Cố Kỳ có ý tứ gì, chỉ thấy cậu lại giơ tay lấy ra một quả bóng.
Vứt ném lên —— liền dùng sức đập tới.
Bóng nhằm tới góc đối diện, lập tức đánh đổ thêm một chai nước khoáng.
Nếu lần đầu tiên còn có thể tự an ủi mình là trùng hợp, thì lúc này đây, đám người La Duy bọn họ liền xác định, người này chính là khiêu khích.
Mà chuyện càng khiêu khích còn ở phía sau.
Cố Kỳ không di chuyển, tiếp tục phát bóng, nhắm ngay trên mặt đất đập trái đập phải đống bình nước khoáng, một lượt đánh tới.
Tiếp xúc chuẩn lại có lực sát thương, có một chai nước khoáng trực tiếp bị đập đến biến hình, phun ra tung tóe đến nửa chai.
Mười chai nước, toàn bộ bị đập nát, tới chỗ nào đánh chỗ ấy, không có một lần chệch hướng.
Không khí trong sân nóng đến cực điểm.
Phó công Thẩm Chu Sơ cười lạnh một tiếng, hướng Cố Kỳ đi đến: “Cậu có ý gì?”
Cố Kỳ lại lấy một quả bóng từ trong xe, nhẹ nhàng đập đập.
Thẩm Chu Cơ cho rằng Cố Kỳ muốn đem cậu ta đập như chai nước khoáng, theo bản năng dừng bước: “Khoan đã, cậu muốn làm gì?”
Đội bóng bên này đã có người ngo ngoe rục rịch, đều cảm thấy đối phương là tới tìm đòn.
Ngô Lộc biết đám sinh viên này xúc động, nhịn không được định đi lên quát bảo bọn họ ngưng lại, lại bị Lục Phán Phán ngăn lại.
“Huấn luyện viên Ngô.” Lục Phán Phán nhìn về phía Cố Kỳ, “Để cho bọn họ dùng phương thức của chính mình giải quyết đi.”
Ngô Lộc trầm ngâm một lát, lại lui trở về.
Đám nhãi con này kể cả có không hiểu chuyện, cũng không dám ngay trước mặt ông đánh nhau.
Mà một bên kia Cố Kỳ chỉ là đập bóng lên xuống, sắc mặt bình tĩnh, ngữ khí đạm bạc.
“Không phục liền đánh một trận?”
Thẩm Chu Sơ quay đầu lại nhìn những người khác.
La Duy cùng Tiếu Trạch Khải liếc nhau, quyết định: “Đánh thì đánh.”
Bên này phía trên bên phải vén tay áo lên, La Duy làm đội trưởng, nói: “Nếu cậu thua thì như thế nào?”
Cố Kỳ: “Tùy.”
La Duy đi vài bước, lại nghĩ đến cái gì đấy.
“Vậy nếu cậu thắng?”
Làm gì có chuyện?
Những người khác trừng mắt La Duy.
Đội trưởng có vẻ như ăn tôm hùm đất cay quá nên đầu óc bị hỏng đi? Nào có kiểu cho người khác chí khí diệt uy phong chính mình như vậy?
La Duy nói ra cũng cảm thấy không đúng, đối phương cũng chưa hỏi hắn nói làm cái gì?
Cố Kỳ bước chân hơi dừng lại, quay đầu nhìn mấy người trong đội bóng.
“Xin lỗi.”
La Duy: “Cái gì?”
Cố Kỳ hơi hơi nghiêng đầu, liếc Lục Phán Phán một cái.
“Thua liền xin lỗi cô ấy.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ở nơi này gió nổi mây sa nơi chiến trường, gió bão thiếu niên lên sân khấu.
Editor: thái độ với anh thì được nhưng không được động đến chị đẹp của anh nha ~~~ =)))