Lúc Cố Kỳ trở lại trường học đã qua thời gian cơm chiều, cậu đi trên đường, cảm giác quần áo ướt át dính dính, mới nhớ tới mình hôm nay đánh bóng xong đã quên tắm rửa, vì thế thừa dịp còn nửa giờ trước khi đi học, chạy nhanh về ký túc xá vọt vào tắm rửa.
Khi đến phòng học, Hoắc Tu Viễn đã chiếm chỗ ngồi tốt, đang vùi đầu đọc sách.
“Hôm nay sao về muộn thế?” Hoắc Tu Viễn một bên đọc sách, một bên hỏi.
“Trên đường chậm một tí.” Cố Kỳ xoay bút bi qua đầu ngón tay, đem sách giáo khoa lật tới chỗ hôm nay định học, “Đúng rồi, tớ muốn gia nhập đội bóng trường mình.”
Hoắc Tu Viễn cười khẽ, vẫn như cũ không có ngẩng đầu: “Cậu rất rảnh a.”
Cố Kỳ không nói gì.
Cậu định phản bác, mình không rảnh, mà là quản không được cái miệng.
Rõ ràng không phải như vậy a??? Như thế nào lời nói đến cổ họng liền nuốt vào???
“Vậy nghỉ hè cậu không về nhà sao?” Hoắc Tu Viễn ngẩng đầu hỏi, “Tớ nghe nói đội bóng lúc nghỉ hè cũng ở lại luyện tập đấy.”
Cố Kỳ: “Huấn luyện thì huấn luyện, dù sao tớ về nhà cũng chỉ có một mình.”
“Chúng ta còn có thể làm bạn nha.” Hoắc Tu Viễn nói, “Nghỉ hè tớ cũng không trở về nhà, định chuẩn bị năm sau kiến mô đại tái(?).”
“Tớ hôm nay lại……”
Lời nói của Cố Kỳ chưa ra đến miệng đã bị phụ trách thư viện đánh gãy, thầy kẹp sách giáo khoa hiên ngang mà đi đến.
Hoắc Tu Viễn tự nhiên cũng không để lời nói của Cố Kỳ vào tai, chính mình tự giành giật từng giây mà đọc sách ôn tập.
Hết giờ tự học, Cố Kỳ cùng Hoắc Tu Viễn đi ra khỏi phòng.
“Hôm nay cậu đi học làm sao vậy?” Hoắc Tu Viễn hỏi, “Sao cứ thất thần thế?”
Cố Kỳ dừng bước chân, vô cùng chân thành mà đặt câu hỏi: “Tớ thế á?”
Cố Kỳ cảm thấy bản thân rất chuyên chú.
Chuyên chú mà ảo não chính mình tại sao quản không nổi cái miệng.
Hai người cũng không ở loại vấn đề này mà nhiều lời, đi ra khỏi khu dạy học, Hoắc Tu Viễn nhắc mãi về vấn đề tập hợp luận, Cố Kỳ nhìn sắc trời, nói một câu: “Bụng tớ đói quá, đi ăn không?”
Hoắc Tu Viễn: “Cậu nhàn thế cơ à, không cần tiếp khách sao?”
Cố Kỳ: “Cút.”
Đến tận đây, hai người đường ai nấy đi, một người quay về ký túc xá đọc sách, một người đi đến phố ăn vặt trước trường học.
8 giờ rưỡi tối, đúng là thời điểm náo nhiệt nhất của phố ăn vặt.
Cố Kỳ đi đường tắt trực tiếp tới rồi một quán ăn cay nhỏ, chị chủ vừa thấy cậu liền vui vẻ ra mặt: “Em trai tới rồi à?”
Chị chủ đặc biệt thích Cố Kỳ.
Cậu nhóc này luôn một mình tới chỗ này ăn uống, dần dà, hấp dẫn không ít khách hàng nữ tới đây ôm cây đợi thỏ. Mặt tiền cửa hàng nho nhỏ chỉ có ba bốn cái bàn, mỗi lần đến tiệm cơm đều có thể ngồi đầy người, chị chủ có thể nào không thích cậu.
Chị chủ đưa thực đơn mới, Cố Kỳ một bàn tay xoa cổ, một bàn tay cầm cái kẹp ở thực đơn chọn lựa, dư quang ngó thấy bên tường dán tờ giấy quảng cáo chuyển nhượng cửa hàng.
“Chị chủ, chị muốn chuyển nhượng sao?”
“Đúng vậy.” Chị chủ nhanh nhẹn mà mân mê trong đống giấy tờ, hào hứng mười phần mà nói, “Chị phải về quê kết hôn!”
Cố Kỳ vừa chọn đồ ăn, vừa không mặn không nhạt mà nói: “Chúc mừng chị.”
“Ai, chị mười sáu tuổi liền lên đây làm công, đảo mắt đã mười năm, tích cóp cũng khá tiền, về làm cái nhà mới, sinh một em bé bụ bẫm.” Người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, chị chủ mở miệng liền không dừng lại được, “Chờ sang năm chồng chị đủ tuổi liền cưới, chị ở nhà làm bà chủ gia đình, cũng không buôn bán nữa.”
Cố Kỳ đồ ăn đã chọn đưa cho chị chủ, thuận miệng nhắc tới: “Chồng chị so với chị nhỏ hơn rất nhiều à?”
“Cũng không phải, cuối năm mới hai mươi hai tuổi.” Lão bản nương đem đồ ăn Cố Kỳ đã nhặt ném vào trong nồi, “Hiện tại con gái không phải đều thích tiểu thịt tươi* hay sao, chị xem trên mạng đều nói mấy chú già đều quá khó tính.”
(*tiểu thịt tươi: ý nói những cậu trai trẻ xinh đẹp)
Cố Kỳ vốn đang định thêm một phần thịt bò, nghe được lời này, nháy mắt nói không nên lời, xoay người ở một bàn trống cuối cùng ngồi xuống tự kỷ.
Đồ ăn còn chưa bưng lên, một nữ sinh đã nắm di động, khom lưng cười hỏi Cố Kỳ: “Bạn học, xin hỏi mình có thể ngồi cùng bạn không? Không còn chỗ ngồi trống nữa rồi.”
Cố Kỳ ngẩng đầu nhìn cô nàng: “Ngại quá, chỗ này có người rồi.”
Nữ sinh cười gượng: “À à, ngại quá.”
Nói xong cũng không đi, ngượng ngùng trong chốc lát, lại lấy di động ra nói: “Tớ có thể thêm WeChat của cậu không?”
Cố Kỳ rũ mắt, không nói chuyện.
Nữ sinh vội vàng giải thích: “Tớ cũng học chuyên ngành tài chính, năm thứ 4, cũng là học tỷ cùng hệ với cậu đấy.”
Cố Kỳ bỗng dưng lại nghĩ tới ngày đó Lục Phán Phán cũng nói tựa như vậy: “Lại nói cậu cũng phải gọi tôi một tiếng chị đấy.”
Quả nhiên.
Hiện tại các chị đều thích phi công trẻ.
Đối phương là nữ sinh, lại là học tỷ cùng hệ, còn ở nơi này nói với cậu nhiều như vậy, Cố Kỳ không nghĩ làm cô nàng quá mất mặt, liền đem số WeChat đưa cho.
Người bình thường xin WeChat xong liền sẽ đi, mà lúc sau Cố Kỳ cũng sẽ không đồng ý lời mời kết bạn, như vậy đã tránh làm cho người ta mất mặt, cũng ít phiền toái cho chính mình.
Nữ sinh vui vẻ mà quét mã QR, nhìn đến tên kia, trong nháy mắt, khóe miệng cười cứng đờ.
Minh bạch, hết thảy đều minh bạch.
Nữ sinh bỏ thêm WeChat, cái gì cũng không nói, liền quay đầu rời đi.
Cố Kỳ liếc qua di động, không có thông báo lời mời kết bạn.
Khóe miệng hơi hơi hướng lên, cái tên này vẫn có một chút tác dụng.
Đang nghĩ ngợi, chóp mũi đột nhiên thấy một cỗ mùi hương quýt nồng đậm. Cậu vừa ngẩng đầu, liền thấy Lục Phán Phán đứng ở trước mặt, cười nói: “Chào, chỗ này có người sao?”
Cố Kỳ theo bản năng lắc đầu, Lục Phán Phán liền tự nhiên mà ngồi xuống.
“A không phải……”
Lục Phán Phán: “Sao thế?”
Cố Kỳ cùng cô đối diện một lát, lắc đầu nói: “Không có gì.”
(Editor: Tiếp tục là câu chuyện tiếp tháo =))))
Vừa tắt nắng, chân trời còn có những tia ráng chiều cực kỳ bé nhỏ giãy giụa sáng rực.
Lục Phán Phán vừa tắm rửa, mặc một cái áo T-shirt to rộng, tóc kết thành một búi nhỏ, mang theo di động cùng chìa khóa liền ra khỏi cửa.
Hứa Mạn Nghiên nói cho cô biết ngoài cửa có phố ăn vặt nổi danh, chớp mắt liền có bao quán nhỏ có thể đạt được mỹ vị nhân gian, vừa lúc Lục Phán Phán chưa ăn cơm chiều, liền ra cửa kiếm ăn, không nghĩ tới lại đụng phải Cố Kỳ.
Cố Kỳ phía đối diện lại không nói lời nào.
Lục Phán Phán cầm di động nghịch, không chút để ý mà nói: “Sáng mai cậu có tiết không?”
Cố Kỳ: “Không.”
“Thế này đi.” Lục Phán Phán nói, “Huấn luyện viên Ngô nói 7 giờ sáng tập hợp ở câu lạc bộ, cậu có vấn đề gì không?”
Cố Kỳ: “Không.”
Nhìn Lục Phán Phán lại nghịch di động, Cố Kỳ nhớ tới nữ sinh vừa rồi.
Câu nói kia nói như thế nào nhỉ, nhát gan đói chết, gan lớn no chết.
“Đúng rồi, cậu bắt đầu đánh bóng chuyền từ khi nào?” Lục Phán Phán xem xong rồi tin tức, đặt điện thoại di động lên trên bàn, “Trước kia từng vào đội bóng trường trung học sao?”
Thời điểm Lục Phán Phán đang nói chuyện, chị chủ đã đem đồ ăn của Cố Kỳ lên, thuận tiện mở ra lều nhựa treo đèn lên.
Đèn dây tóc kiểu cũ tỏa ra ánh sáng từ trên xuống dưới chiếu vào trên mặt Lục Phán Phán, không quá rõ ràng, lại xây dựng cho cô một tầng sáng vàng tinh tế.
“Không nhớ rõ.” Cố Kỳ nói, “Dường như là lúc đi học.”
Cậu tự động xem nhẹ vấn đề sau, Lục Phán Phán cũng không truy hỏi.
“Vậy cậu là tập bóng chuyền ở trường, vẫn là ở hay chỗ khác?”
Cố Kỳ: “Một ngoại ban thể dục.”
“Thảo nào cơ sở công của cậu vững chắc như vậy.” Lục Phán Phán nhớ tới cái gì khác, lại hỏi, “Cậu là sinh viên hệ tài chính, thi đại được bao nhiêu điểm?”
Cố Kỳ: “Hơn sáu trăm điểm một chút.”
Lục Phán Phán: “Một chút là nhiều hay ít?”
Cố Kỳ: “47.”
Lục Phán Phán cười nói: “Rất tuyệt, tôi rất thích mấy cậu nhóc như vậy, thể lực trí lực cả hai đều không tồi.”
Rất nhiều người ấn tượng đối với vận động viên chính là “Đầu óc ngu si, tứ chi phát triển”, kỳ thật là, vận động viên ưu tú có yêu cầu về chỉ số thông minh cũng không thấp, nếu không ở trên sân thi đấu không cách nào nắm chắc chiến thuật, quan sát ý đồ đối phương, cùng với ứng phó linh hoạt. Mặc dù là một người vận động, nhưng nếu chỉ số thông minh không quá tốt, rất nhiều động tác lĩnh ngộ đều không thể đạt được hiệu quả, vì vậy cũng không cách nào trở thành người xuất sắc.
Cố Kỳ đột nhiên ngước mắt nhìn Lục Phán Phán, mà thời điểm Lục Phán Phán nói chuyện có thói quen nhìn vào mắt đối phương, hai ánh mắt liền như vậy đột nhiên không kịp phòng bị mà chạm vào nhau.
Giờ khắc này, Lục Phán Phán cảm thấy đôi mắt cậu thật sự đẹp, nhịn không được nhìn nhiều hơn một chút, kết quả liền từ trong ánh mắt áy đọc ra cảm xúc “Chỉ hận lòng người khó đoán, thói đời ngày sau”.
Đang lúc Lục Phán đang Phán nghi hoặc, Cố Kỳ quay mặt đi, nhìn về phía ven đường, nhỏ giọng nói nhỏ: “Lúc thi đại học phát sốt bị ù tai, bằng không có thể thi càng tốt hơn.”
Lục Phán Phán cúi đầu nở nụ cười.
Khen có hai câu cậu còn khoe khoang thêm.
Đột nhiên,di động Cố Kỳ vang lên hai tiếng, là Hoắc Tu Viễn nhắn tin tớ.
[ Hoắc Tu Viễn ]: Bụng tớ cũng đói, cậu ăn ở nơi chỗ nào đấy? Tớ tới tìm cậu cùng ăn.
Ánh mắt Cố Kỳ không tự chủ mà đảo qua Lục Phán Phán, ngón tay ở trên màn hình di động nhẹ gõ.
[ Cố Kỳ ]: Chuyên tâm ôn tập đi, muốn ăn cái gì tớ mua về cho.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay Lễ Tình Nhân, mọi người đều có người tình trong mộng rồi sao? Nếu như không có……
Vậy thì đem cái gì dịch đầu cấp kiều diêu, tác giả hèn mọn đi (#^.^#)
Ngươi không đầu ta không đầu, phú quý khi nào có thể xuất đầu?
Editor: Tình cờ thế nào, tác giả đăng chương này vào Lễ Tình Nhân, tớ lại đem chương này đăng vào đúng ngày Thất tịch.
Cầu chúc cho tất cả mọi độc giả thân yêu của “Ngươi mau tỉnh lại đi!” một đời chân tình không uổng phí, tình duyên đẹp đẽ, hạnh phúc đủ đầy! ❤