Dư Ôn không trả lời mà chỉ là ôm cổ anh rồi hôn môi một cách nồng nhiệt.
Quý Nam Uyên đảo khách thành chủ, hung hăng hôn lại cô, bàn tay to xoa bóp nhũ thịt no đủ, hạ bụng kịch liệt đưa đẩy, bàn ăn liên tục phát ra tiếng rung kẽo kẹt.
Trời đã gần sáng rồi mà Dư Ôn vẫn còn bị Quý Nam Uyên đè trên sô pha thao làm, khoái cảm mãnh liệt cứ ập tới khiến gương mặt cô toàn là nước mắt.
Dư Ôn ghé người vào sô pha, tấm lưng trắng nõn như được tráng men, vòng eo thon gọn bị một bàn tay to véo nắm, hai cánh mông bị thao làm đến đỏ bừng.
Cô thút thít rên rỉ, cả người mềm nhũn như một vũng nước.
Quý Nam Uyên ôm Dư Ôn từ phía sau, dùng hai tay nắm lấy bầu ngực đầy đặn, hạ bụng đĩnh động đưa đẩy, môi mỏng hôn dọc theo cổ cô.
Dư Ôn bị cắm đến chịu không nổi, bụng nhỏ run rẩy liên tục, “Quý Nam Uyên…”
Cô van xin.
Quý Nam Uyên nghiêng đầu hôn lên môi Dư Ôn, dùng sức mút môi dưới, hạ bụng cắm rút kịch liệt mấy chục cái, thẳng đến khi cô thét chói tai, đạt tới cao trào.
Huyệt thịt phía dưới gắt gao xoắn chặt lấy côn th*t, Quý Nam Uyên bị kẹp đến tinh ý dâng lên, nhanh chóng rút ra bắn lên lưng cô.
Phòng ngủ, phòng khách, sô pha và cả toilet khắp nơi đều là tinh dịch cùng d*m thủy, mùi tanh ngọt nồng đậm tràn ngập trong không khí.
Quý Nam Uyên ôm Dư Ôn đi tắm lại lần nữa.
Lúc này cô đã mệt đến mức không mở nổi mắt, cả tối hôm qua bị lăn lộn lâu như vậy, sức lực đã sớm cạn kiệt, mí mắt nặng trĩu.
Quý Nam Uyên đổi khăn trải giường khác rồi mới ôm Dư Ôn lên giường.
Dưới ánh đèn lờ mờ, anh lặng lẽ nhìn cô ngủ say.
Làn da của cô rất trắng, lông mi dài rậm và cong vút tạo thành hình cánh bướm xinh đẹp.
Đôi môi bị mút cắn đến đỏ bừng, giờ phút này còn hơi mở ra, có thể mơ hồ thấy rõ đầu lưỡi hồng nhạt bên trong.
Dư Ôn ngủ không an ổn lắm, lông mày hơi cau lại, Quý Nam Uyên cúi đầu hôn lên giữa chân mày cô, vươn tay kéo người ôm vào lồng ngực.
Anh đặt cằm lên cổ cô rồi mới nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Hôm nay Quý Nam Uyên lại chìm vào giấc mộng viển vông đó.
Trong mộng là cảnh tượng ngày bà nội mất, anh quỳ gối trước linh đường, không biết là đã quỳ bao lâu cho đến khi có người đẩy đẩy vai, nói với anh ở ngoài cửa có người tìm.
Anh nghĩ đó là Dư Ôn, nhưng khi bước ra xem thì lại là mẹ của cô.
Bà đưa một xấp phong bì dày cộm ra, sắc mặt có chút phức tạp, “Lúc đó tôi không biết bà của cậu bị bệnh nặng như vậy, bằng không tôi cũng sẽ không nói chuyện của hai người ra, số tiền này coi như là tôi bồi thường cho cậu.”
Quý Nam Uyên không trả lời, cũng không nhận số tiền kia, chỉ xoay người quay trở về.
Giọng nói của Dư phu nhân truyền đến từ phía sau, “Dư Ôn đã xuất ngoại rồi, cậu đừng làm phiền con bé nữa, tôi có thể giới thiệu có cậu một công việc tử tế hơn.”
“Là bởi vì cháu nghèo sao?” Anh xoay người lại, khuôn mặt tái nhợt, chỉ có đôi mắt là đen nhánh trầm tĩnh.
“Không chỉ đơn giản là nghèo, mà xuất thân của cậu vốn dĩ không tốt…” Mẹ Dư hình như có gì đó cố kỵ trong lòng, không nói hết ra, “Đã không đi học mà còn làm người mẫu khỏa thân ở học viện, Dư Ôn nhà chúng tôi về sau sẽ trở thành họa sĩ, hoàn toàn không có khả năng cùng một người mẫu khỏa thân ở bên nhau… Đàn ông có điều kiện tốt ở nước ngoài rất nhiều, con bé sẽ quên cậu nhanh thôi.”
Quý Nam Uyên cắn nhẹ bờ môi khô khốc, âm thanh khàn khàn.
“Nếu cô ấy không thể quên được cháu thì sao?”