Người Mẫu Khỏa Thân – Tô Mã Lệ

Chương 6




Quý Nam Uyên thu hồi lại di động rồi rũ mắt nhìn xuống chỗ ướt đẫm ở quần đùi Dư Ôn. Anh cởi áo thun trên người ra rồi ném vào trong tay cô.

Lúc này mới mở cửa phòng vẽ tranh rời đi.

“A…” Dư Ôn nhìn Quý Nam Uyên cứ trần trụi nửa người trên mà ra ngoài, chiếc áo bị ném vào trong tay cô dường như nóng đến sắp phỏng.

Còn chưa kịp lên tiếng cảm ơn thì người ta đã đi xa rồi.

Cô nghĩ nghĩ một lúc rồi cầm áo buộc ngang eo, chỉ cần cúi đầu là có thể ngửi được mùi hương còn vương trên áo.

Không có mùi mồ hôi như tưởng tượng mà chỉ có mùi nước giặt nhàn nhạt.

Là hương vị rất sạch sẽ.

Dư Ôn cảm thấy việc quấn áo của Quý Nam Uyên tựa như anh đang ôm lấy eo cô, cả người nóng lên, d*m thủy giữa hai chân vô thức chảy xuống.

Cô lập tức vọt vào toilet lấy khăn giấy lau khô hạ thân rồi mới chạy về ký túc xá đổi quần áo.

Buổi tối có hẹn cùng Khổng Khang Tuấn đi xem phim.

Tình yêu trong bộ phim điện ảnh này vô cùng buồn tẻ và nhạt nhẽo. Vốn dĩ Dư Ôn còn rất mong chờ, nhưng xem được một lúc thì bắt đầu buồn ngủ.

Trong lúc mơ màng thì trong đầu lại đột nhiên nhớ tới cây côn th*t thô to của Quý Nam Uyên, đồ vật đó cách mông cô gần như vậy, tựa như giây tiếp theo sẽ bóp lấy eo mà thao tiến vào.

Dư Ôn kinh ngạc bừng tỉnh.

Khổng Khang Tuấn hỏi, “Làm sao vậy?”

Vừa rồi phản ứng của cô rất lớn, bắp rang trên đùi rơi vương vãi khắp sàn.

“Không có việc gì.” Dư Ôn cúi đầu nhặt bắp rang, trong đầu toàn là âm thanh trầm thấp của Quý Nam Uyên

“Sẽ bị thao hỏng.”

Lúc xem phim xong đã chín giờ rưỡi tối, Khổng Khang Tuấn đưa Dư Ôn về ký túc xá nhưng cô vẫn muốn ở cạnh anh.

Vì buổi chiều Khổng Khang Tuấn đã làm một lần rồi nên không còn ham muốn nữa, vội hôn hôn cô một chút rồi tiễn người lên tầng.

Vốn dĩ là xem phim xong, Dư Ôn muốn đến nơi nào đó làm tình với bạn trai, bởi vì cả buổi tối quanh quẩn trong đầu cô toàn là bốn chữ của Quý Nam Uyên.

Tuy hoa huy*t vô cùng ngứa ngáy, nhu cầu cấp bách muốn được lấp đầy nhưng lại phải đè ép xuống.

Sau khi Dư Ôn lên lầu thì điện thoại lại vang lên tiếng tin nhắn đến.

[ ra đây. ]

Dãy số không có tên. Nhưng cô lại biết rất rõ đây là số của người nào.

Dư Ôn giả bộ như không nhìn thấy gì hết nhưng vừa bỏ điện thoại vào túi thì tin nhắn lại đến.

[ Áo. ]

Cô lập tức nhớ tới việc xảy ra lúc chiều, trong lòng như lửa đốt mà vọt vào trong ký túc xá, cầm cái áo giấu trong túi xách đi xuống lầu.

Quý Nam Uyên đang ở trước cổng trường..

Thân hình cực kỳ cao ráo, mặc một chiếc áo thun đen có vài điểm giống như cái áo trong túi xách của Dư Ôn.

Cô vốn dĩ muốn vọt tới trước, đem áo ném vào mặt anh nhưng ở cổng trường rất đông người đến người đi, Quý Nam Uyên lại vô cùng đẹp trai, không ít bạn học nữ vây quanh anh muốn xin số.

Cô chỉ đành dọc theo lề đường, vừa đi vừa gửi tin nhắn.

Quý Nam Uyên đã sớm chú ý tới Dư Ôn, thấy cô cúi đầu đánh chữ liền móc di động ra, quả nhiên là thấy tin nhắn mới.

[ đi xa khỏi đây một chút ]

Quý Nam Uyên không phản ứng lại những nữ sinh muốn xin WeChat anh, vội từ đám người xuyên qua đi về phía Dư Ôn.

Tấm mắt thấy anh muốn đến gần, bước chân của Dư Ôn càng lúc càng nhanh, sau đó dứt khoát chạy thật lẹ, tìm một ngõ nhỏ, đi vào trong chờ.

Khi Quý Nam Uyên tới nơi chỉ thấy đôi mắt của Dư Ôn lộ ra trong hẻm tối.

“Trả cho anh.” Cô đưa túi ra.

Quý Nam Uyên đi đến gần thêm vài bước rồi cầm lấy.

Hơi thở nóng bỏng của anh rơi trên khuôn mặt cô. Dư Ôn hơi khẩn trương, quay đầu lùi về phía sau, cả người ẩn trong bóng đêm.

Bên ngoài bất ngờ có đám học sinh đi tới, âm thanh nói nói cười cười truyền đến.

Dư Ôn giống như đang làm chuyện gì xấu, sợ tới mức kéo Quý Nam Uyên vào trong, còn duỗi tay che miệng anh lại.

Quý Nam Uyên vốn dĩ rất cao, cô nhón chân lên khiến cả người ghé vào lòng ngực anh.