Người Mẫu Khỏa Thân – Tô Mã Lệ

Chương 18




Tuy là như vậy nhưng… Dư Ôn vẫn uống rất nhiều rượu.

Bởi vì trong lúc cô và Khổng Tiện Nghi chuẩn bị rời đi thì Khổng Khang Tuấn lại mang theo bạn gái mới diễu võ dương oai xuất hiện.

Dư Ôn bắt đầu cân nhắc. Khổng Khang Tuấn này thật trâu bò, chân trước mới vừa chia tay, chân sau liền tìm được người thay thế bổ sung.

Cô còn ở đây để ý cái rắm.

Có khi bãi cỏ xanh đã mọc trên đầu từ lâu. Giờ phút này Dư Ôn chỉ muốn đánh chết Khổng Khang Tuấn.

Khổng Tiện Nghi kêu Dư Ôn mua rượu của Quý Nam Uyên, cô liền không nói hai lời, rút thẻ ra ném trước mặt Quý Nam Uyên, mua 50 ly rượu đắt nhất quán bar.

Tuy nói là đắt nhất, nhưng do xung quanh khu vực này đều là sinh viên cho nên giá cả chỉ dao động dưới mức 500 tệ, đắt nhất là 498 tệ một ly, chỉ là hơi ít, người trưởng thành uống hai ngụm lớn là hết.

Dư Ôn vừa chống cằm nhìn chằm chằm động tác pha chế của Quý Nam Uyên, vừa dùng dư quang khóe mắt đánh giá Khổng Khang Tuấn cùng bạn gái mới của hắn.

Bọn họ ngồi ở ghế dài, nơi đó rất tối, không thấy rõ là đang làm cái gì.

Khi đôi mắt Dư Ôn muốn nghiêng hẳn qua nhìn thì đột nhiên “tháp” một tiếng, trước mặt xuất hiện ly rượu dọa cô nhảy dựng.

Sắc mặt Quý Nam Uyên lãnh đạm mà nhìn cô một cái sau đó tiếp tục cúi đầu pha rượu.

Đúng là có bệnh mà.

Dư Ôn không để ý tới anh nữa, vừa uống rượu vừa tiếp tục liếc mắt về phía Khổng Khang Tuấn.

Nhìn đến khi hai người kia thật sự hôn môi, hốc mắt cô bắt đầu đỏ lên, tức giận đến mức đem mười mấy ly rượu trước mặt một ngụm uống sạch.

Khổng Tiện Nghi lo lắng Dư Ôn uống say, vội vàng ngăn cản nhưng lại bị cô mạnh mẽ đẩy ra, “Đừng cản tớ!”

Dư Ôn lại uống tiếp thêm một ngụm rượu, hai hàm răng cắn chặt.

Quý Nam Uyên từ trên người lấy ra một cây bút chì nhét vào miệng cô. Dư Ôn thuận thế ngậm trong miệng cắn nghiến.

Khổng Tiện Nghi trợn mắt há hốc mồm nhìn rồi bỗng dưng nghe Quý Nam Uyên nói, “Cô ấy là chó hay sao chứ!”

“Anh mới là chó!” Dư Ôn phát cáu, cắn đến đứt cán bút rồi hừ hừ nhìn Quý Nam Uyên làm bộ như muốn cắn anh.

Khổng Tiện Nghi ngăn không được, chỉ thấy Quý Nam Uyên vươn tay ra, cuốn cổ tay áo lên, chỉ vào mấy dấu răng chưa tan phía trên, “Đây là do cô bị thao…”

Dư Ôn lập tức nhào qua che miệng anh lại. Nhưng lần này lực đạo quá mạnh, cả người vọt tới trên quầy bar rồi bị Quý Nam Uyên ôm lấy.

Anh cười nhẹ, “Nhiệt tình như vậy sao?”

Dư Ôn tức giận đến mức cắn răng uy hiếp, “Quý Nam Uyên, anh mà dám nói một chữ, tôi sẽ…”

“Cô sẽ thế nào?” Quý Nam Uyên đem người từ quầy bar túm xuống, ôm chặt vào trong lòng ngực. Anh cúi đầu hôn lên môi cô, “Cô muốn làm gì tôi cũng đều được hết.”

Dư Ôn: “…”

Cô trừng mắt nhìn anh nghẹn lời cả nửa ngày, chỉ cảm thấy tim đập nhanh, chóng mặt nhức đầu, trời đất quay cuồng.

Dư Ôn bắt lấy cánh tay anh, thở phì phò kêu, “Tôi hơi mệt, chờ ngày mai tôi…, tôi lại tìm anh… Tính sổ.”

Quý Nam Uyên đem người bế lên, đá văng cánh cửa phía sau quầy rượu, bên trong có một phòng nghỉ nhỏ. Anh ôm cô vào đặt trên giường.

Dư Ôn ưỡn người dậy nhưng lại bị cơn choáng váng từ đầu truyền đến làm cô nằm trở về. Trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm, kêu gào muốn tìm Quý Nam Uyên tính sổ.

Quý Nam Uyên chỉ cười nhẹ, “Được.”

Anh đóng cửa lại, gọi điện thoại cho ông chủ nói có việc phải đi.

Tuy tâm tình ông chủ hôm nay rất tốt nhưng còn quá nhiều việc phải làm, phải khuyên nhủ mãi, còn hứa cho Quý Nam Uyên thêm tiền mới khiến anh ở lại làm thêm một tiếng.

Ban đêm 11 giờ, Quý Nam Uyên mới nhận tiền rồi tan ca.

Khi anh vào phòng nghỉ, Dư Ôn đã ngủ say.

Anh nhẹ nhàng đem người bế lên, bên tai lại truyền đến giọng nói nỉ non của Dư Ôn, “Khổng Khang Tuấn… Anh là kẻ… Khốn nạn…”

Quý Nam Uyên rũ mắt nhìn người trong lòng ngực. Cái miệng nhỏ của cô hơi phồng lên, khụt khịt vài cái nhưng trên khuôn mặt lại không có nước mắt, chỉ là ủy khuất mà hừ hừ vài tiếng.

Như là đang nằm mơ.

Quý Nam Uyên liếm môi, ở cái má trắng nõn mềm mại của Dư Ôn dùng sức cắn một cái.

Dư Ôn bị cắn đau, mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện mình bị người ta ôm, trước mắt là một mảnh mơ hồ. Cô không thấy rõ là ai nên hàm hồ hỏi, “Anh là ai? Đây là… Chỗ nào? Anh muốn… Làm gì?”

Quý Nam Uyên đem người ném thật mạnh lên giường, giọng nói có vài phần bực bội.

“Làm gì?”

Anh cởi quần áo, khuôn mặt rũ xuống bị bóng tối che khuất nhưng hai mắt sáng thấy rõ, tựa như con sói ẩn mình trong đêm chờ thời cơ xé xác con mồi, hơi thở tràn ngập nguy hiểm.

Tuy căn phòng nhỏ hẹp bị bao quanh bởi tiếng động ồn ào của quán bar nhưng Dư Ôn vẫn nghe rất rõ.

Giọng nói khàn khàn nóng rực dừng trong không khí.

“Đương nhiên là làm cô.”