Người Mẫu Khỏa Thân – Tô Mã Lệ

Chương 16




Cuối tuần không có tiết học.

Nghe nói trong học viện mỹ thuật có một đôi học trưởng học tỷ tu thành chín quả, họ mở một cái gallery gần trường, tối chủ nhật đặc biệt mời toàn bộ giáo sư và sinh viên đến cổ động.

Thành ra một đám sinh viên đến mở gian hàng buôn bán.

Bán hoa, bán rượu, bán quần, bán áo, thậm chí còn bán cả quần lót chữ T.

Khi Dư Ôn và Khổng Tiện Nghi đi vào thì trên tay hai người đã cầm sẵn chai rượu. Do bên cạnh là quán bar, ông chủ thấy nhiều sinh viên tới liền không nói hai lời, mở cửa lấy rượu ra, mua một tặng một để đẩy mạnh tiêu thụ.

Dư Ôn mua rồi đưa cho Khổng Tiện Nghi một chai.

Sau khi hai người đi dạo một vòng gallery xong thì càng ngày càng mê mang đối với tương lai.

“Dư Ôn, về sau cậu muốn làm cái gì?” Khổng Tiện Nghi cùng Dư Ôn chạm bình rồi hỏi.

Dư Ôn uống một ngụm rượu, trả lời, “Không biết, cái gì cũng không làm được thì chỉ có thể về nhà kế thừa di sản hàng tỉ.”

“…” Khổng Tiện Nghi chống cằm, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, “Cậu xem ba mẹ cậu có còn cần thêm đứa con gái nào không, đem tớ đến thừa kế luôn đi.”

“Phỏng chừng đống tài sản đó cũng không đủ cho hai chúng ta sài đâu.” Dư Ôn cười.

Khổng Tiện Nghi cũng bật cười theo, “Ha ha ha… Xem ra tớ đây vẫn nên tự nỗ lực, về sau cậu tán gia bại sản cũng còn có thể tới trông cậy ở tớ.”

Trong lúc hai người cười nói chuyện phiếm, ánh mắt Dư Ôn vô tình quét tới người đang ở cửa ra vào. Khóe miệng đang cười của cô cười tức khắc cứng đờ.

Khổng Khang Tuấn đến, bên cạnh còn mang theo một người con gái.

Khổng Tiện Nghi cũng nhìn thấy, nhất thời tức giận muốn xông tới, “Tối hôm qua hai người còn ở bên nhau, hôm nay hắn ta liền dẫn nữ sinh khác tới đây là có ý gì?!”

Dư Ôn giữ chặt cánh tay Khổng Tiện Nghi. Nghiến răng nghiến lợi

“Không phải anh ta.”

Khổng Tiện Nghi còn đang phẫn nộ, quay đầu hỏi, “Cái gì không phải hắn?”

Dư Ôn thả lỏng hàm răng ra, nhìn Khổng Tiện Nghi nói, “Tối hôm qua, không phải hắn.”

Khổng Tiện Nghi hoàn toàn ngây người.

Khổng Khang Tuấn đã mang theo nữ sinh vào bên trong gallery, bốn người chạm mặt nhau. Khổng Khang Tuấn nhìn Dư Ôn, cô lại rũ mắt nghịch chai rượu.

Bên tai còn nghe thấy giọng nói nũng nịu của nữ sinh đi chung với Khổng Khang Tuấn, “Oa, bọn họ thật có thiên phú vẽ tranh, quá đẹp!”

Dư Ôn không nghe nổi nữa, hai mắt trợn trắng.

Khổng Tiện Nghi cũng không nhịn được, vừa trừng mắt vừa lôi kéo Dư Ôn đi ra ngoài.

Hai người vừa đi đến cửa đã bị ông chủ của quán bar bên cạnh giữ lại, “Ai, hai bạn học, hiện tại quán bar có quẹt thẻ, rất tiện, lại giảm 50%! Nếu hai người đi cùng nhau, có thể mua một tặng một!”

Khổng Tiện Nghi đẩy tay, “Xin lỗi, chúng tôi không…”

Chưa kịp nói xong thì Dư Ôn đã móc ví tiền, lấy ra một tấm thể đưa qua, “Quẹt đi.”

Khổng Tiện Nghi: “…”

Hai người lại lặng lội từ gallery đi vào quán bar.

“Không cần thiết phải như vậy… Cậu sẽ không vì hắn ta mà mua say đó chứ?” Khổng Tiện Nghi lôi kéo Dư Ôn nhỏ giọng khuyên nhủ, “Những người tới nơi này uống rượu đều không phải tốt lành gì, lỡ như lát nữa cậu bị người ta chuốc say…”

“Đương nhiên là không phải vậy.” Dư Ôn đi đến quầy bar ngồi xuống, ánh mắt nhìn liếc xung quanh, “Tớ chính là đang hối hận khi không mang một nam sinh khác đi cùng.”

Khổng Tiện Nghi: “…”

Cô duỗi tay chỉ chỉ về phía cổ Dư Ôn.

“Cái này… Tối hôm qua, người kia…”

Nói còn chưa dứt lời đã bị Dư Ôn phẩy tay cản lại, “Không tính, một tên bệnh tâm thần.”

Lúc này bartender đưa ly rượu đến, Dư Ôn giơ tay tiếp nhận. Mới vừa uống một ngụm, liếc khóe mắt liền thấy khuôn mặt của bartender, phụt một tiếng, phun toàn bộ rượu trong miệng lên mặt đối phương.

Khổng Tiện Nghi kinh ngạc quay đầu, thấy Quý Nam Uyên ăn mặc một thân quần áo bartender đứng bên trong, cổ áo phẳng phiu làm anh trông có vẻ thành thục, nam tính hơn bình thường.

Quý Nam Uyên tìm khăn giấy, nhàn nhạt lau khuôn mặt mình.

Chân mày rậm, mắt đen nhánh, sống mũi cao, bờ môi mỏng.

Anh lau khô mặt, cúi người nhìn Dư Ôn nói, “Đã vẽ xong chưa?”