Kể từ lần đó, số lần Vi Nguyên đến ngọn núi nhỏ này ngày càng thường xuyên hơn.
“Thạch huynh, tôi phải xuống núi làm chút việc, nên đặc biệt đến thăm huynh đây.”
“Thạch huynh, tôi về rồi này, huynh vẫn ổn chứ?”
“Thạch huynh, gần đây tôi rất ít khi nhớ lại chuyện lúc trước, mà cho dù có nghĩ cũng giống như đang nghĩ tới chuyện của người khác vậy. Thế này có tính là đã buông bỏ mọi thứ rồi không?”
“Thạch huynh, có thể ở lĩnh vực dược lý tôi thực sự chẳng có thiên phú gì cả. Mấy ngày này tôi làm nổ mười cái dược đỉnh rồi đấy, đoán chừng Tam sư bá sẽ không cho tôi bước vào Tri Lan cốc nữa đâu.”
“Thạch huynh, tôi vừa mới học một khúc sáo, trình độ kém cỏi, huynh đừng cười nhé.”
……
Chừng như sau khi trở thành đệ tử có chút địa vị thì sư môn cũng không ràng buộc nhiều nữa, đến hay đi đều khá thoải mái chăng. Còn thường xuyên đến ngay lúc ta đang cùng đám bạn yêu quái uống rượu đánh cờ, giải quyết tranh chấp. Thậm chí có bữa còn ngay lúc hai muội muội hồ tinh mang nét sơn mị đang đưa tình đẩy ý với ta mà đến. Làm ta không thể không vứt hết tất cả mọi thứ trong tay, chạy thục mạng đến chỗ sườn núi biến lại thành cục đá. Do đó mà bị chê cười không ít.
“Lão Thanh, chẳng phải ngươi không thích dính dáng đến chữ tiên hay sao? Tên tiểu đạo sĩ đó là thế nào vậy?”
“Nghe nói tên tiểu đạo sĩ đó từ bé đã thu ngươi làm sủng yêu, xem ra là thật nhỉ? Có muốn huynh đệ giúp ngươi giải quyết không?”
“Ha ha, tên tiểu đạo sĩ này cũng chỉ là người phàm bình thường, làm sao có thể xoay Thanh Hồi lão đệ vòng vòng như dế được chứ?”
“Thanh ca ca, huynh đáng ghét chết đi được, người ta không thèm quan tâm huynh nữa đâu!”
……
Ầy, ta cũng buồn bực muốn chết đây, chuyện này đến khi nào mới kết thúc đây?
Nhưng mà, khúc nhạc nó thổi hay vô cùng, nghe nó thổi sáo, nằm sưởi nắng, vừa hay có thể đánh một giấc.
Trường Trần thỉnh thoảng sẽ lại tìm nó.
“Sư đệ, sư phụ có việc, mau quay về thôi, sao lúc nào đệ cũng đến chỗ này vậy?”
Nó cũng không trả lời, chỉ cười rồi đứng lên, theo Trường Trần trở về, còn không quên nói với ta một tiếng: “Thạch huynh, tạm biệt.”
Trường Trần luôn trưng ra vẻ mặt khổ não: “Chỉ là tảng đá. Sư đệ à, đệ đừng cứ dính líu tới mấy thứ tầm thường.”
Hử, cư nhiên lại nói bổn toạ là thứ tầm thường? Thôi đi, kẻ không biết không có tội.
Ngày tháng cứ thế trôi qua vèo vèo. Mấy chục năm sau, đệ đệ của Vi Nguyên băng hà, lúc băng hà đã là một ông già râu tóc bạc phơ. Mấy hoàng tử của hắn cũng đã bạc quá nửa đầu râu ria xồm xoàm, sau khi ngươi cắn ta ta cắn ngươi tranh giành một chập thì cũng có đứa lên ngôi vua.
Đối với việc này Vi Nguyên chẳng thấy sao cả, có lẽ nó đã thông suốt rồi. Lúc đến chỗ ta còn không nhắc đến mấy chuyện này, chỉ kể mấy chuyện tinh linh vụn vặt mà thôi.
Nó vẫn mang hình dáng của một thiếu niên hai mấy tuổi, trong sư môn cũng chỉ là một đại đệ tử. Tiên đạo và tục đạo, khác biệt ngày một rõ ràng hơn.
Ta không biết đám trưởng lão ở phái Huyền Quảng có còn nói Vi Nguyên không phải là nhân tài tu tiên hay không. Trong đám đệ tử đồng vai phải lứa, nó đã là đứa có tu vi cao nhất rồi. Luận bàn với hữu phái, xuống hạ giới diệt yêu, đều thường cho nó dẫn đầu. Nó nắm vững những bí quyết của tiên pháp, tâm giới cũng đã khai thông, không cần ta phải giúp đỡ gì nữa.
Đôi khi, ta vừa ngủ gà gật vừa nghe khúc sáo, trong lúc mơ hồ mà nghĩ, có thể ta sẽ nhìn thấy nó tiến bộ, từng bước từng bước tiến về phía trước cho đến ngày phi thăng thành tiên luôn nhỉ.
Không biết khi nó thành tiên sẽ có hình dáng thế nào đây?
Vừa nghĩ tới tiên, gương mặt của Tiệm Toại từ một góc nào đó trong ý thức ta nhảy ra.
Lúc đó, y đứng trước mặt ta, mang bộ dáng siêu phàm thoát tục.
“Này đá, có muốn cùng ta tu tiên không?”
Ta rùng mình một cái. Buổi tối vội vã leo lên núi Tùng Vân, báo mộng cho Vi Nguyên.
Rất lâu rồi không đến đây, đường cũng có chút lạ lẫm. Vi Nguyên vẫn ở trong tiểu viện nhỏ đó, nhưng do địa vị đã cao nên tiểu viện chỉ có mình nó ở mà thôi.
Ta lôi Vi Nguyên vào trong mộng cảnh, tình ý sâu xa nói với nó: “Nhớ kỹ, nếu có một ngày ngươi thành tiên rồi, ngàn vạn lần không được biến thành cái thứ ăn nói lung tung nghe chưa, phải thành thật, đừng lừa dối yêu quái tâm tính đơn giản đã tu tiên với ngươi.”
Gương mặt nó đầy vẻ hoang mang nhìn ta: “Các hạ nhiều lần lôi tôi vào mộng, tại sao lại không chịu nói tiên hiệu cho tôi biết?”
Ta nói: “Ta không có tiên hiệu.”
Ta vốn sợ nói ra sự thật sẽ làm dao động tâm cảnh của nó, nhưng do dự một hồi vẫn quyết định nói ra lời thật.
“Bổn toạ không phải tiên.”
Thần sắc của nó chừng như chẳng thay đổi.
Ừm, định lực không tồi.
Không phải tiên, vậy thì là gì. Tự bản thân nó có thể tưởng tượng ra. Nếu không phải kẻ ngốc, có thể đoán ra được.
Ta cố ý toả ra một làn khói đen, đưa thêm lời gợi ý.
“Ngươi không cần hoảng sợ, bổn toạ tuyệt đối không có ác ý với ngươi. Chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi. Sách quý linh đan đưa ngươi đều là của chính đạo tiên gia. Ngươi cứ tiếp tục tu thì việc thành tiên sẽ không còn là vấn đề nữa. Chỉ cần nhớ kỹ, nhất định không được làm tiên đi lừa người.”
Ta bồng bềnh rời đi. Lát sau Vi Nguyên lại mò đến sườn núi nhỏ, vẫn cứ như ngày thường, cũng không nhắc đến giấc mơ lúc nãy.
Ngày nọ, nó lại đến sườn núi nhỏ, sau khi thổi một khúc sáo thì đột nhiên nói: “Thạch huynh, huynh cũng nên có một cái tên nhỉ?”
Hử?
Nó đưa tay xoa xoa người ta, trầm ngâm: “Ban bác thanh đài, hồi thác thạch văn[1], Thanh Hồi.”
Ta sợ run cả người.
Không thể nào đâu! Chuyện này sao có thể! Nó sao có thể nói ra được hai chữ này chứ!
Trên đời này có bao nhiêu chữ? Sao nó có thể trùng hợp chọn ra hai chữ này, thứ tự còn giống y đúc nữa chứ!
Ta nhớ lại nhiều năm về trước, cái lá bùa đó, khẩu quyết đó…
Xem ra vẫn chưa hoàn toàn xoá đi, ta chỉ xoá trí nhớ của nó, nhưng hai chữ này đã bị câu chú hoà vào máu thịt nó, có lẽ không thể hoàn toàn bỏ đi được.
Mặc dù không có khả năng nhưng lỡ như nhớ lại thì…
Ta cẩn thận tiếp tục nằm đó. Nó nói xong câu này cũng chỉ cười cười, rồi ngồi xuống y như thường ngày.
Đợi nó đi rồi, ta suy tư một lát, đưa ra một quyết định.
Lần sau đợi khi nó đến, trên sườn núi này sẽ không có thân hình sừng sững của bổn toạ nữa, chỉ có một mảnh khô cằn, một vùng đá vụn.
Hùng Vương, bạn tốt của ta biến thành một tiều phu, đứng gần đấy có trách nhiệm giải thích tình hình.
“Đạo trưởng đứng đây làm gì thế? Ây…cục đá này mấy hôm trước bị sét đánh vỡ tung rồi, thật đáng tiếc…xem ra dù có là đá núi cũng khó thoát khỏi số trời.”
Ta ẩn thân đứng gần đấy, nhìn nó trầm mặc đứng đó, không động đậy gì, còn giống tảng đá hơn cả ta nữa.
Mãi cho đến sáng ngày hôm sau nó mới chịu động đậy, xoay người một cái. Tuy ta đang ẩn thân nhưng cũng bất giác đứng nấp sau thân cây.
Nó không làm gì nhiều nữa, ngự kiếm rời đi.
Ta thở phào một hơi nhẹ nhõm. Kể từ hôm nay vậy là không cần phải trải qua ngày tháng biến hình đi biến hình lại rồi.
Không biết tại sao, đột nhiên lại có cảm giác hụt hẫng trống rỗng. Nghĩ lại có lẽ thói quen ngày trước đã trở thành điều tự nhiên nên khi thay đổi tất có chút không thích ứng kịp.
—-
[1] Loang lỗ rêu xanh, đan cài nếp đá.