Ngươi Là Yêu Quái Của Ta

Chương 4: Ngươi là yêu quái của ta 3




Thiếu niên nhìn thẳng vào ta, ngang nhiên nói: “Đã tự xưng bổn toạ rồi, chẳng lẽ còn là thứ gì tốt đẹp?” Tiếp sau đó kéo tay nhóc sún răng đứng trước mặt ta, rồi ôm quyền: “Hai chúng tôi là đệ tử phái Huyền Quảng núi Tùng Vân, sự đệ tôi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, đã mạo phạm đến các hạ. Nếu các hạ muốn trách phạt thì cứ phạt tôi đi.”

Ta hỏi: “Sao lại muốn bắt gấu?”

Nhóc sún răng hít hít mũi nói: “Muốn trở thành đệ tử có tên trong danh sách thì trước phải bắt được yêu tinh trên núi, đem về tu luyện. Gấu khoẻ, to, có thể đánh.”

Ta lại hỏi: “Đánh cái gì?”

Thiếu niên tranh nói trước: “Tất nhiên là trừ ma bảo vệ đạo!”

Nhóc sún răng ưỡn ngực ra: “Trừ ma bảo vệ đạo, là vì muốn thành đại đạo, thành tiên.”

Cũng là vì muốn thành tiên? Phàm thế ngày nay, hình như rất thịnh cách tu đạo thế này.

Thiếu niên rất có năng lực quan sát, thấy ta không trả lời bèn kéo lấy nhóc sún răng nói: “Nếu các hạ không có việc gì nữa thì tiểu đạo xin dắt sư đệ trở về trước.”

Ta vốn cũng không muốn chấp nhặt với mấy đứa nhóc, cũng chẳng tức giận gì, cứ để hai đứa tiểu đạo sĩ này đi là được, nhưng nhóc sún răng vẫn không bị thiếu niên kia kéo đi, quay đầu lại nhìn ta: “Sư huynh, nhưng hắn đã là yêu quái của đệ rồi.”

Cổ của thiếu niên đỏ ửng, dùng sức kéo nó: “Yêu cái gì quái chứ hả? Đệ làm sao có thể thu phục hắn được, mau đi thôi!”

Nhóc sún răng lại mím môi: “Bùa chú của đệ đã dùng rồi, không bắt được gấu, chỉ có hắn thôi.”

Thiếu niên thở hổn hển, dậm dậm chân: “Đệ, đệ!”

Ta búng ngón tay, hai đạo huyền quang quét qua ót của hai tiểu đạo sĩ.

“Hôm nay các ngươi chưa từng đến nơi này. Những gì đã thấy, những gì đã nghe đều chưa từng xảy ra.”

Thiếu niên và nhóc sún răng hai mắt nhìn thẳng, cùng gật đầu.

Ta phất phất tay: “Đi về đi.”

Thiếu niên dắt nhóc sún răng cứng đơ người cưỡi kiếm rời đi.

Đợi khi ngự kiếm được mấy chục dặm thì bọn nó sẽ tỉnh lại, cái gì cũng không nhớ cả. Nghĩ đến những kẻ hoặc vật tu tiên là bổn toạ thực sự không muốn dính dáng đến rồi. Mọi người đều không cùng một con đường. Không cần phải gặp nhau nữa.

Kết quả là, ngày thứ hai, lúc tên nhóc sún răng kia lại xuất hiện trên ngọn núi, ta bị doạ một trận không nhẹ.

Nhân gian quả thật có đứa trẻ lợi hại như thế này ư, thuật tẩy não của ta hoàn toàn không có tác dụng?

Ta thận trọng lặng lẽ trở về trạng thái cục đá.

Nhóc sún răng đi qua lại, đánh vòng trên sườn núi, đột nhiên lăn lại chỗ ta, khóc thút tha thút thít.

Ta tiếp tục thận trọng giữ im lặng, nhóc sún răng dựa vào ta ngồi trên mặt đất, cúi đầu xuống, khóc từng chặp từng chặp, nước mũi chà chà vào người ta, gớm không chịu được.

Nó vừa khóc vừa lải nhải, hình như là “…không tìm thấy hu hu hu…không được vào sổ rồi hu hu hu…”

Ta hiểu rồi, là do ta đã xoá trí nhớ của nó nên lá bùa duy nhất của nó, hình như là lá bùa rất quan trọng, tự nhiên biến mất rồi. Tất nhiên nó cũng không nhớ ra được gì, chỉ mơ hồ nhớ đến khu vực này nên chạy đến đây kiếm.

Ta cứ nghĩ nó khóc rồi sẽ bỏ đi, không ngờ nó khóc xong lại đi tìm, tìm xong lại khóc tiếp, vô cùng cứng đầu cứ lượn qua lượn lại mảnh đất này. Khóc đến nỗi mà mắt cũng không mở ra nổi, cổ họng cũng khàn đi, trời đã tối, nó vẫn cứ không chịu về, cuộn tròn ngay bên cạnh ta, thút thít chìm vào giấc ngủ.

Nhóc sún răng nằm cuộn tròn trên cỏ, cơ thể run nhè nhẹ.

Hiện tại cũng sắp đến xuân, ban ngày tuy ấm nhưng đêm xuống trên núi vẫn rất lạnh.

Ta bất giác nhớ lại lúc ta vẫn còn là cục đá mới có ý thức, mùa đông của một năm nọ cái lạnh đến rất sớm, có một con báo mẹ sinh được một ổ báo con trú trong động gần đấy, thức ăn săn không đủ, có một con báo con vô cùng gầy yếu, không giành được thức ăn với đám còn lại. Rồi báo mẹ đem báo con dời vào sâu bên trong hang động, thế là con báo đó bị bỏ rơi lại.

Trời trở lạnh, tuyết âm thầm rơi xuống, nó cuộn tròn nằm trên lớp cỏ vàng khô sát bên cạnh ta, run rẩy liên hồi, cơ thể dần trở nên lạnh đi, hơi thở cũng yếu dần, cuối cùng cả cơ thể cứng đờ bị tuyết phủ lấp.

Đó là lần đầu tiên trong đời ta nhận thức được chuyện sống chết.

Trong giấc mộng, nhóc sún răng khẽ rúc người lại. Ta thở dài, biến lại chân thân, ném cho nó một cái lồng ấm áp, cho nó uống vài ngụm nước.

Nhóc sún răng túm lấy ống tay áo của ta nức nở: “Mẫu phi…con sẽ ngoan…đừng đưa con đi.”

Mẫu phi?

Đứa trẻ này hoá ra lại là con của hoàng đế phàm trần ư?

Sau đó hoàng đế gửi đến núi này làm đạo sĩ?

Đây cũng là một con báo con không giành được thức ăn ư?