Người Lạ Trong Gương

Chương 18




Chiếc xe khách đầy bụi bậm rong ruổi trên tuyến đường Odessa- El Paso- San Bernardio- Los Angeles đổ khách xuống bến xe Holly- wood trên đường Vine vào lúc bảy giờ sáng. Trên chặng đường dài dặc gần hai ngàn cây số đó, trong hai ngày trên đường đó, vầ ở một chỗ nào đó không nhớ nổi, Josephine Czinski đã kịp trở thành Jill Castle. Vẻ ngoài nàng vẫn đẹp cái vẻ đẹp khêu gợi đến mức khiêu khích như xưa song bên trong thì đã hoàn toàn là một con người khác. Một cái gì đó, một vẻ gì đó của Josephine đã chết, đã vĩnh viễn mất đi.

Ngay khi mẹ vừa dứt lời về đám cưới của David với Cissy, nàng đã biết mình phải ra đi, và quyết định phải đi ngay lập tức. Nàng thu vén mấy vật dụng cần thiết, những gì có thể nhét vào valy được, mà chủ yếu là quần áo, đầu óc chỉ loay hoay mang cái này bỏ cái kia mà không hề nghĩ đến chuyện quan trọng nhất: nàng sẽ đi đâu và sẽ làm gì để sống ở đó? Thực sự nàng chỉ nghĩ là phải đi, càng nhanh càng tót, khỏi cái mảnh đất mang tên Odessa này.

Đúng vào lúc xách valy lên, nhìn quanh gian phòng lần cuối cùng như sợ bỏ quên vật gì quan trọng, Josephine bắt gặp những bức hình diễn viên nàng dán khắp tường và chợt nhớ tới ước mơ

Hollywood thuở nào, nhớ tới cả buổi tối nàng kể cho David nghe về mơ ước đó, nhớ cả câu anh nói khi nghe xong, Anh sẽ không để em đi đâu cả …

Nàng sập mạnh cửa phòng, không thèm khoá nữa.

Chẳng lâu sau; Odessa, mẹ, Mary Lou, Cissy, Paco, và cả David nữa, tất nhiên, đã lui lại sau, đã mờ khuất dần trong tâm trí nàng, theo vòng quay của những chiếc bánh xe. Và cũng chính những bánh xe đó đang đưa nàng tới một cuộc đời mới, với những cơ hội mới. Sướng hay khổ, vui hay buồn, may mắn hay rủi ro đang chờ nàng ở phía trước, nàng đâu biết nổi, nàng chỉ cần biết rời xa được thị trấn Odessa ấy, rời xa được những con người ấy đã là cái may mắn đầu tiên trong cuộc đời mới của nàng rồi.

Đầu nàng bỗng lại đau dữ dội. Lẽ ra nàng đã phải đi khám, dù chỉ để biết nguyên do của nó, còn việc chữa trị sẽ tính sau. Song bây giờ thì cũng chẳng quan trọng gì nữa. Những cơn đau đầu cũng là một mảnh của quá khứ và chẳng có lý do gì để nó lẽo đẽo theo sang cuộc đời mới của nàng. Cuộc đời ấy làm gì có chỗ cho nó, nàng tin tưởng vậy.

Vĩnh biệt Josephine Czinski!

Muôn năm Jill Castle!