Editor: Saki | Beta: Mian
Vừa rồi An Nghi bị Mộ Cảnh Nhiên đẩy vào tường khiến xương cô đau nhức.
Nhìn thấy Mộ Cảnh Nhiên trông giống như một gã điên rồ, cô không thể quan tâm đến nỗi đau của bản thân, vì vậy cô nhanh chóng chạy tới khuyên can, ngăn cản trước mặt Mộ Cảnh Nhiên.
“Thôi đi, đánh nhau xong chưa?”
Mộ Cảnh Nhiên đột ngột mở to mắt khi nghe những gì cô nói.
“Cậu không nhìn thấy khóe miệng của tôi bị xước rồi à? Là cậu ta ra tay trước.”
“Ninh Tinh Hà sẽ không vô duyên vô cớ đánh người.”
An Nghi theo bản năng buột miệng thốt ra.
Mặc dù hai người họ quen nhau chưa lâu, nhưng cô tin chắc rằng tính cách Ninh Tinh Hà sẽ không tùy tiện đánh người vô cớ.
Nghe thấy giọng điệu kiên định của An Nghi, một tia sáng xẹt qua mắt Ninh Tinh Hà.
Cảm giác thật tốt khi được người không cần chút lý do nào che chở.
“A.”
Mộ Cảnh Nhiên phát ra tiếng cười lạnh trào phúng, nhìn chằm chằm An Nghi, đồng tử co lại.
“Cậu rất hiểu rõ cậu ta sao? Cậu là gì của cậu ta, mà muốn bảo vệ cậu ta như vậy?”
An Nghi trong tiềm thức liếc nhìn Ninh Tinh Hà, cậu đứng ở nơi đó, an tĩnh không nói lời nào, nhưng khí chất lại lớn đến nổi khiến người ta không thể xem nhẹ.
Đối mặt với ánh mắt dò hỏi của Mộ Cảnh Nhiên, An Nghi cố ý chọn cách không trả lời, “Hai người bao nhiêu tuổi rồi còn đánh nhau, bớt nóng giận đi.”
An Nghi đang rất mông lung, vì cô không biết đã xảy ra chuyện gì, để bọn họ như vậy mà lại ra tay đánh nhau.
Ninh Tinh Hà là người đầu tiên xoay người rời đi, An Nghi do dự hồi lâu, nhưng vẫn là đuổi theo.
Mộ Cảnh Nhiên nhìn theo bóng lưng rời đi của cô, đấm vào tường.
Sinh nhật thứ mười bảy tồi tệ, cậu ta sẽ ghi nhớ mãi mãi.
…
An Nghi đuổi theo Ninh Tinh Hà ra khỏi quán bar, thấy cậu bước đi nhanh như vậy liền vội vàng tiến lên nói: “Cậu đi chậm một chút, chờ tớ với!”
Ninh Tinh Hà dừng chân lại, nhìn cô, “Cậu đi theo tôi làm gì?”
“Ách…” An Nghi chớp mắt, có chút vô tội mà hỏi lại, “Không phải chúng ta nên cùng nhau trở về sao?”
Ninh Tinh Hà chần chừ hai giây, mở miệng nói: “Tôi không quay về.”
“Cậu đi đâu vậy? Đã muộn như vậy rồi. Nếu cậu không về, chú Ninh sẽ lo lắng.”
Ninh Tinh Hà không trả lời câu hỏi của cô, tiếp tục bước nhanh về phía trước.
Bước chân An Nghi có chút do dự, không biết có nên đi theo không.
Nếu cậu nghĩ cô thật phiền phức thì sao? Nếu cậu ghét cô vì đã quấy rầy cậu như thế này thì sao?
Dù tính cách của cô có tự do và dễ dãi đến đâu, khi thích một người nào đó, cô sẽ trở nên thận trọng.
Nhìn thấy bóng dáng Ninh Tinh Hà sắp biến mất ở góc phố, An Nghi giậm chân, nhưng cô thu hết can đảm đuổi theo cậu.
“Muộn như vậy rồi, một mình tớ đi về cũng sợ.”
Khi đến với Ninh Tinh Hà, cô cố tình sử dụng khổ nhục kế.
Ninh Tinh Hà cau mày nhìn cô, như có chút khó hiểu hỏi đầy ẩn ý: ”Vậy sao cậu lại đến đây?”
“Cậu ta là bạn tốt của tớ, tớ đến đây tổ chức sinh nhật cho cậu ta!” Vừa nói xong, An Nghi đã phải hỏi: “Sao cậu lại đánh nhau với Mộ Cảnh Nhiên?”
“Cậu hỏi cậu ta đi.”
Ninh Tinh Hà ném ra bốn chữ này, bước vào một cửa hàng tiện lợi.
An Nghi theo sau, quen thuộc nhìn cậu mở tủ, từ trong đó lấy ra một hộp cơm và một chai sữa đậu nành.
“Buổi tối ăn cái này sao?”
“Nếu không thì?”
Ninh Tinh Hà muốn lấy nó để thanh toán hóa đơn, nhưng An Nghi đã nắm lấy cổ tay, ngăn động tác của cậu lại.
“Tớ cũng không ăn cơm, cùng nhau đi ăn cái gì ngon đi.”
Ninh Tinh Hà chỉ im lặng nhìn cô, như đang hỏi: Cậu cho rằng tôi có khả năng đồng ý không?
“Được rồi.”
An Nghi cũng biết là không thể nên tức giận thu tay về, “Tớ cùng cậu đi ăn cái này đi.”
“Cậu ăn không quen.”
“Tớ chưa từng ăn qua, làm sao cậu biết tớ ăn không quen?”
An Nghi rõ ràng không thuyết phục, muốn đi qua lấy, Ninh Tinh Hà nhìn chằm chằm cô vài giây, vẻ mặt bất lực, như thể cô đã bị đánh bại.
“Khẩu vị của cậu như nào?”
An Nghi quay đầu lại để hỏi cậu, nhưng một đôi cánh tay đột nhiên duỗi ra bên cạnh cô.
Cô kinh ngạc mở to mắt, nhìn về phía cằm của Ninh Tinh Hà, hai mắt sắp rớt ra ngoài.
Cậu thực sự đứng sau lưng cô, rất gần cô, gần đến mức cơ thể hai người gần nhau …
Nhưng khoảnh khắc này chỉ kéo dài trong ba giây, Ninh Tinh Hà đem đồ trong tay để lại rồi xoay người.
“Này, cậu đi đâu thế?”
An Nghi định thần lại, kìm nén trái tim nhỏ đang đập thình thịch của mình.
Đầu cậu cũng không quay lại, còn nhẹ nhàng ném một câu– —
“Không phải cậu nói muốn ăn cái gì ngon sao?”
Trong nháy mắt, An Nghi hai mắt sáng lên, vội vàng đi theo tốc độ của cậu, vui vẻ nói: “Tớ muốn ăn lẩu cay.”
Ninh Tinh Hà rất ngạc nhiên, không ngờ yêu cầu của cô lại đơn giản như vậy.
“Tôi đưa cậu đi ăn món ngon hơn lẩu cay.”
Nghe vậy, An Nghi có chút nghi hoặc, nhưng cô cũng không hỏi đó là món gì, lẳng lặng đi cùng cậu.
Hai người đến một chuỗi cửa hàng Xích Xuyến Xuyến, đây là lúc lượng khách đông nhất, nhìn xung quanh đã thấy bàn người ngồi, một làn sương trắng bốc khói bay khắp phòng, mùi thơm của bơ, của nước lẩu khiến người ta ngay lập tức mở ra vị giác.
Xuyến Xuyến là hình thức tự chọn, cho nên bọn họ mỗi người cầm một cái sọt, đi trước lựa chọn đồ ăn mình yêu thích.
An Nghi là người thích đồ ăn mặn, nhưng ở trước mặt Ninh Tinh Hà, cô có chút xấu hổ, sợ cậu cho rằng cô quá ăn được nên gắp nhiều rau xanh, như một con lợn.
Ninh Tinh Hà liếc nhìn những gì cô đã chọn, cụp mắt xuống và không nói gì.
Sau khi lựa chọn xong, cậu mang nó đến quầy thanh toán, An Nghi phát hiện ra rằng những món mà Ninh Tinh Hà lựa chọn đều là đồ mặn, không có đồ chay.
Cậu không phải là người ăn chay trường như cô sao? Hai người bọn họ thật đúng là có duyên phận.
Nhận ra điều này, An Nghi mỉm cười, nghĩ rằng sau này sẽ sống cùng nhau, không phải tranh giành cái ăn cái mặc nữa.
“Tổng cộng là 156 tệ.”
Nhân viên thu ngân tính toán xong báo giá cả.
An Nghi vội vàng mở phần mềm thanh toán trong điện thoại, chuẩn bị thanh toán.
Kết quả là Ninh Tinh Hà đã quét mã trước cô một bước, thanh toán tiền.
Động tác của An Nghi sững sờ ở đó, rất khó chịu.
Tất nhiên, số tiền này đối với cô chẳng là gì, nhưng đối với Ninh Tinh Hà, ít nhất phải mất một hoặc hai đêm mới có thể kiếm lại được.
Nghĩ đến đây, An Nghi cảm thấy đáy lòng có một tầng mây mù.
Ninh Tinh Hà không khỏi cảm thấy kì lạ khi nhìn thấy cô gái nhỏ đang tươi cười vừa rồi đột nhiên rũ mặt xuống.
Cậu không hỏi gì cả, gọi cô một tiếng, “Đi thôi.”
An Nghi đi theo cậu đến chỗ ngồi bên cửa sổ, do dự một lúc rồi nói: “Hay là hai ta AA đi, tớ sẽ chuyển phần của tớ cho cậu.”
Ít nhất bằng cách này, cô có thể cảm thấy tốt hơn.
Cô không phải là bạn trai hay bạn gái, vì vậy cô thực sự xin lỗi khi yêu cầu cậu mời mình đi ăn tối.
Ninh Tinh Hà nghe những gì cô nói, cậu chỉ đáp lại bằng hai từ, “Không cần.”
An Nghi biết cậu sẽ nói lời này, vì vậy thuận theo xu hướng hỏi: “Vậy lần sau tớ mời trở lại?”
Điều này tốt hơn, cô sẽ có thêm một cơ hội để làm thân với cậu.
Ai ngờ Ninh Tinh Hà lại nói, “Càng không cần.”
An Nghi, “…”
Không còn gì nghi ngờ nữa! Thì ra anh là một trực nam* chính hiệu.
(*) Trực nam: Trực nam ở đây sẽ được hiểu là những người đàn ông có tính cách ngay thẳng, chính trực. Luôn có trách nhiệm với những gì mình nói và hành động.
Một lúc sau, người phục vụ Xuyến Xuyến đưa hai món đến, Ninh Tinh Hà đứng dậy hỗ trợ, nhưng lại đặt món mà cậu gọi trước mặt An Nghi, đặt món của An Nghi trước mặt cậu
An Nghi hơi sững sờ, yếu ớt nhắc nhở, “Cậu nhầm…”
“Cậu không thích ăn chay?”
“…!!” An Nghi sửng sốt, “Làm sao cậu biết?”
“Lần trước ở nhà ăn gọi ba món đều là thịt, lần trước ở nhà tôi ăn luôn cánh gà cùng thịt bò.”
An Nghi tưởng lần nào cậu cũng mặc kệ mình, nhưng là cậu sẽ để ý tất cả những chi tiết này!!
Thảo nào cậu gắp cả thịt, hóa ra là để cho cô ăn.
Trong nội tâm, cô hơi xúc động.
Đương nhiên là có chút ngượng ngùng rồi, bởi vì cậu ấy nói rất đúng, dáng vẻ của cô nhìn quả thực giống với dạng có thể ăn chúng.
Ninh Tinh Hà đem hết thịt cho An Nghi, cúi đầu im lặng ăn rau mà An Nghi hái, động tác đó trong lúc vô tình toát lên một loại khí chất thư sinh.
An Nghi đưa cho cậu một mớ cánh gà, hỏi cậu muốn ăn không, nhưng lại nghe cậu nói: “Cậu gầy như vậy, tự mình ăn đi.”
Cô gái nào mà không thích được khen gầy, mặt An Nghi đỏ bừng khi bị cô xoa nắn.
Hóa ra Ninh Tinh Hà không thích nói chuyện, không có nghĩa là cậu không giỏi trong lời nói.
An Nghi nhìn cậu, trong lòng thầm ghi thêm điểm 10 cho sự quyến rũ của cậu.
…
Sau khi ăn cơm xong, đến lúc về nhà, hai người ra khỏi cửa hàng, Ninh Tinh Hà trực tiếp đi đến bên đường đón taxi.
“Cậu muốn cùng tớ cùng nhau trở về sao?”
An Nghi hỏi không rõ, ai bảo trước đây cậu nói không về nhà.
“Ừm.”
Ninh Tinh Hà gật đầu đáp lại, gọi một chiếc taxi.
Trên đường về nhà, cả hai đều không nói chuyện, An Nghi giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng thỉnh thoảng lại nhìn lén cậu.
Đó là khoảng thời gian đẹp đẽ, cô thực sự hi vọng có thể đóng băng nó.
Tuy nhiên, thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi, sớm nở tối tàn.
Ninh Tinh Hà trả tiền xe, đưa An Nghi đến cửa biệt thự.
An Nghi vẫy tay chào cậu, nói “ngủ ngon”, sau đó mở cửa đi vào.
Đóng sầm cửa trong nháy mắt, cả người An Nghi dán vào tấm cửa, đưa tay vuốt ve vị trí của trái tim cô, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đối với hai người hôm nay cảm giác rất khác biệt, so với trước kia dường như còn thân thiết hơn rất nhiều, hi vọng đây không phải là ảo giác của cô.
…
Ngày hôm sau, ngay khi An Nghi đến lớp, vừa ngồi xuống, Mộ Cảnh Nhiên đã xuất hiện trước cửa lớp, yêu cầu cô ra ngoài.
Nhìn thấy tư thế của Mộ Cảnh Nhiên, trong lòng An Nghi có dự cảm không lành, nghĩ rằng hình như cậu ta đang tìm cô để tính sổ.
Trong lòng không yên, An Nghi đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi ra ngoài hỏi: “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Sau một lúc lâu, Mộ Cảnh Nhiên không lên tiếng, nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
Trong lòng An Nghi bị ánh mắt của cậu ta làm cho kinh hãi, “Cậu có chuyện gì cứ nói đi, lát nữa giáo viên đến rồi.”
“Tôi…Tôi tới xin lỗi cậu.”
Mộ Cảnh Nhiên lắp bắp nói chuyện, sau đó lại khôi phục sự vui vẻ bình thường như không có chuyện gì xảy ra, nhếch môi nở nụ cười tà nói: “Ngày hôm qua tiểu gia tôi cũng không biết bị trúng gió gì, đại nhân đừng nhớ đến những hành động đó, vạn lần đừng cùng tôi so đo.”
An Nghi rất bất ngờ Mộ Cảnh Nhiên sẽ chủ động xin lỗi mình?
“Cậu và Ninh Tinh Hà có chuyện gì vậy? Hai người rốt cuộc là có quan hệ gì vậy?”
Thấy cậu ta đã bình thường trở lại, An Nghi mạnh dạn hỏi.
Nghe vậy, ánh mắt của Mộ Cảnh Nhiên trở nên lạnh lẽo, sau đó nói: “Tôi nhìn thằng nhóc kia liền thấy khó chịu.”
“Tại sao? Cậu ấy không tốt sao?”
“Cậu ta cho cậu bao nhiêu lợi ích mà để cậu nói thay cậu ta như thế?”
“Không phải đâu.” An Nghi không muốn nói thêm với cậu ta. “Được rồi, nếu không có việc gì thì cậu về đi, tôi phải ghi nhớ mấy từ tiếng Anh.”
Nói xong, cô quay người trở lại phòng học.
Mộ Cảnh Nhiên bí mật nắm chặt tay, thầm nghĩ đến mối quan hệ của cậu và cậu ta, tôi nhất định sẽ tìm ra manh mối.