Người Là Sao Sáng Giữa Nhân Gian

Chương 61




Editor: Nhi | Beta: Kỳ Giản Niệm

Khóa huấn luyện quận sự đã sớm bắt đầu, An Nghi cũng đã rời giường từ rất sớm.

Cô là người đầu tiên dậy sớm nhất trong ký túc xá, những người khác đều khâm phục cô có nghị lực.

An Nghi chẳng qua là muốn ăn sáng cùng Ninh Tinh Hà, như vậy cô mới có tràn đầy sức sống mở ra một ngày mới!

Sau khi thay quân phục huấn luyện, An Nghi đi vào phòng vệ sinh, nhìn quần áo  rộng thùng thình mặc ở trên người mình, không hiều sao cảm thấy rất khôi hài, rất buồn cười.

Trước khi khóa huấn luyện quân sự bắt đầu, Ninh Tinh Hà thường đưa An Nghi đi siêu thị mua kem chống nắng và các loại mỹ phẩm dưỡng da, An Nghi đem toàn bộ chúng bôi lên, rất sợ chính mình sau đợt huấn luyện quân sự trở thành cô gái da đen.

Giải quyết xong những thứ này, thời gian cũng vừa lúc 6 giờ, bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên, cho nên thời gian cũng không hề nghiêm khắc, ước chừng đến 6 giờ ngày mai, đều phải tập hợp.

An Nghi đi xuống tầng dưới của ký túc xá, thấy Ninh Tinh Hà đã đợi cô ở dưới gốc cây.

Anh đang mặc trên người bộ quân phục giống như cô, với dáng người thẳng cùng khí chất tiêu sái (*), tóm lại chính là đẹp trai đến thái quá.

(*) Tiêu sái: Phóng khoáng, thanh cao.

An Nghi nhịn không được nhấp môi cười trộm.

Vì hai người họ đã ở bên nhau, nên cuối cùng họ cũng mặc đồ tình nhân.

Ninh Tinh Hà nhìn thấy An Nghi, khóe miệng cũng bất giác nhếch lên.

Đợi cô đi tới bên cạnh, anh quan sát cô và sửa sang lại quần áo một chút, nhìn thấy khuôn mặt cô trắng nõn, để lộ ra một lớp nhàn nhạt phấn hoa anh đào, không khỏi nhíu mày nói: “Một đêm không gặp, sao em lại trở nên xinh đẹp như vậy?”

An Nghi nghe nói vậy, lập tức xấu hổ che mặt lại.

Đặc điểm của Ninh Tinh Hà chính là không tùy tiện khen người, nhưng một khi khen liền đặc biệt chân thành, cho nên luôn làm cô muốn gạt qua cũng không được. 

“Có thể là vì kem chống nắng anh mua.”

“Em nói vậy anh cũng hối hận.”

“??”An Nghi trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.

“Sớm biết rằng lại làm em xinh đẹp nhiều như vậy, anh không cho em mua, càng làm cho người ta nhớ nhung.”

An Nghi nhịn không được “Phì” cười một tiếng, cầm lấy cánh tay của anh, cũng cố ý làm bộ tự luyến mà nói: “Có xinh đẹp đi nữa cũng là bạn gái của anh, chẳng lẽ anh không hãnh diện sao?”

“Hãnh diện cũng không cản trở anh lo lắng.”

An Nghi rất thích nghe anh nói như vậy, bởi vì điều đó có nghĩa là anh thật sự để ý đến cô, nếu trong tình yêu cái gì cũng keo kiệt đến mức đều không nói cho đối phương biết, thì cũng không thể trách đối phương sẽ nghi ngờ.



Hai người đi vào nhà ăn, tiếp tục lấy không biết bao nhiêu đồ ăn ngon, mấy ngày nay, bọn họ đều chưa hề ăn đồ ăn giống nhau. 

Ở phương diện bạn trai này, thật sự không thể bắt bẻ Ninh Tinh Hà vào đâu được, bởi vì anh luôn đem toàn bộ quyền lựa chọn giao cho cô, chỉ cần cô muốn ăn, anh sẽ ăn cùng cô, bất kể bản thân có thích hay không.

Trước đây, An Nghi từng xem ở trên mạng một câu nói — — “Nếu bạn gặp một người bất cứ thời điểm nào cũng đều đặt bạn lên trên hết, hãy gả cho anh ấy ngay lập tức!”

Cô nghĩ, cô đã gặp được rồi.

Sau bữa ăn sáng, Ninh Tinh Hà đưa An Nghi trở lại tầng dưới của ký túc xá nữ.  

An Nghi ở cùng ký túc xá với cô, tình cờ lại học cùng lớp, cho nên An Nghi cơ bản ra vào cùng cô, hai người cùng nhau ra khỏi ký túc xá, đi đến chỗ huấn luyện quân sự trong thao trường.

Nhìn xung quanh, trong thao trường lớn đông người như vậy, An Nghi vốn muốn tìm xem một chút Ninh Tinh Hà ở đâu, nhưng hiện tại xem ra không được rồi.

Huấn luyện viên còn chưa tới, các bạn học đều đã vây quanh để tự giới thiệu về mình, rốt cuộc An Nghi cũng biết những ai là bạn trong lớp của cô.

Phần lớn các bạn học đến từ khắp nơi trên thế giới, thậm chí cả những bạn học khác lớp, trong bọn họ có vài người đến từ thủ đô ở các nước nước, khi nói đến điều này, khuôn mặt của họ lộ ra vẻ tự hào. 

Diệp Y cũng ở thủ đô, nhưng cô lại không cảm thấy có gì đặc biệt.  

Trong số những bạn học ở thủ đô này, có một nữ sinh cực kỳ thu hút, bởi vì dáng cô ta rất đẹp, lại thuộc loại khiến người ta liếc mắt một cái cảm thấy kinh ngạc lạ thường, An Nghi còn tưởng bạn cùng lớp, vừa muốn cùng cô ta chào hỏi, cô ta chỉ liếc nhìn cô một cái rồi bỏ đi.

Ngày đầu tiên làm quen với bạn học mới, liền gặp phải người lơ cô, An Nghi có chút bất đắc dĩ mà nhún nhún vai, cũng không muốn để bụng.

Diệp Y chú ý tới một màn này, lặng lẽ lại gần An Nghi nói: “Tớ từng học cùng trường cấp ba với cô ta, bố cô ta là hiệu trưởng, vậy nên cậu đã hiểu tại sao cô ta lại không coi ai ra gì rồi chứ?”

An Nghi hiểu rõ gật đầu một cái, cũng không muốn thảo luận thêm. 

Lúc đám người đang huyên náo, không biết là ai thét to một tiếng “Huấn luyện viên tới”, ngay sau đó mọi người đều rối rít đứng ngay ngắn.

Trông vị huấn luyện viên này nghiêm túc, hai tay chắp sau lưng, giữa hai lông mày lộ ra vẻ nghiêm nghị.

Nhìn từ bề ngoài, vị huấn luyện viên này thuộc loại người có tính cách nghiêm túc, hai tay chắp sau lưng, lông mày nghiêm nghị. 

Ông ấy đứng ở đầu đội ngũ, ở chính giữa, không dấu vết mà đem mỗi vị bạn học đánh giá một phen, sau đó hắng giọng một cái lên tiếng nói:

“Các bạn học, xin chào, tôi là người phụ trách khóa huấn huấn luyện quân sự của các bạn trong tám ngày tới, tôi họ Trương, các bạn có thể gọi tôi là huấn luyện viên Trương.” 

Dứt lời, các bạn học đều rất ăn ý mà hô to một tiếng: “Xin chào huấn luyện viên Trương!”

Nghe vậy, trên khuôn mặt của huấn luyện viên Trương rốt cuộc cũng lộ ra một tia ý cười. 

Tuy nhiên, sau đó ông ấy lại tiếp tục nói: “Bắt đầu từ ngày mai, đúng 6 giờ mỗi sáng tới bên này tập hợp, nếu có ai dám đến trễ, đi ra trước thao trường và chạy cho tôi năm vòng.”

“Đã rõ!”

Phía dưới cũng đồng loạt đáp lại.

“Tốt, trước tiên chúng ta hãy làm nóng người bằng chạy chạy bộ, nữ sinh ở phía trước, nam sinh ở phía sau, chạy vòng quanh thao trường hai vòng.” 

Ngày đầu tiên của khóa huấn luyện quân sự cứ như vậy bắt đầu, mặt trời mỗi lúc càng lên cao, khiến cho bầu không khí nóng lên giống như một cái lò hấp.

Đối với nhiều bạn học mà nói, khóa huấn luyện quân sự mới đầu còn mới mẻ, mặc dù mệt mỏi nhưng cũng có nhiều điều thú vị, bới vì huấn luyện viên này là một người rất lạnh lùng, nhưng hài hước, ông ấy luôn nói ra một vài lời nói khiến cho mọi người vui vẻ. 

Lúc trời sắp tối, đợt huấn luyện quân sự cuối cùng cũng kết thúc, An Nghi kéo hai chân mệt mỏi, chỉ muốn nhanh trở về ký túc xá mà nằm xuống. 

Diệp Y vẫn ở bên cô như cũ, Diệp Y muốn thuận tiện đi nhà ăn ăn cơm, hỏi An Nghi có muốn đi hay không.

An Nghi lắc đầu, “Tớ về ký túc xá trước đây.”

Cô cảm thấy hình như mình có chút bị cảm nắng, dù sao cũng không muốn ăn một chút gì cả. 

Trên đường trở về ký túc xá, An Nghi nhận được cuộc điện thoại của Ninh Tinh Hà gọi tới.

Ninh Tinh Hà muốn dẫn cô đi ăn cơm tối, An Nghi suy nghĩ một chút vẫn không nỡ cự tuyệt,  nên đã gặp anh.

Sau khi gặp mặt, Ninh Tinh Hà phát hiện sắc mặt của An Nghi rất kém, không khỏi lo lắng.

“Em làm sao vậy? Có chỗ nào khó chịu sao?”

“Em không biết, em cảm giác đầu hơi choáng váng một chút”

Ninh Tinh Hà nhíu chặt mày, “Không phải là bị cảm nắng rồi chứ?”

Nói xong, anh lập tức đưa An Nghi đi xem bác sĩ.

Hai người đi vào phòng y tế, bác sĩ dò hỏi tình trạng cụ thể của An Nghi, nói: “Em là người thiếu rèn luyện thể lực điển hình, huấn luyện quân sự đột nhiên làm em phải gia tăng số lần vận động, lại thêm thời tiết nóng bức, thân thể tự nhiên gánh vác không nổi rồi.”

“Vậy bây giờ phải làm sao ạ?” Vẻ mặt Ninh Tinh Hà lo lắng hỏi.

“Chỉ là bị khí huyết kém thôi, nên thường xuyên vận động hơn.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”

Sau khi Ninh Tinh Hà đưa An Nghi ra ngoài, như thể đối mặt với một đứa trẻ, anh bất lực nói: “Anh để em ở nhà cả kỳ nghỉ hè, em ỷ lại không đi ra ngoài đúng không?” 

“Em không có, em còn không phải đi ra ngoài du lịch một chuyến sao?”

“Du lịch có thể trở thành rèn luyện?”

Ninh Tinh Hà bị tư duy logic của cô đánh bại, cô gái nhỏ này đúng là cưỡng từ đoạt lý (*).

(*) Cưỡng từ đoạt lý: Ý là cãi chày cãi cối không cần lý lẽ.

“A…Ý em là có thể.”

Ninh Tinh Hà ngừng tranh luận với cô, lập tức nói: “Chờ lát nữa cơm nước xong, anh đưa em đi chạy bộ.”

An Nghi lập tức trợn to hai mắt, “Em đã chạy một ngày, đứng tư thế quân đội một ngày, cũng sắp mệt chết đi được, còn chạy?”

Nhìn cô bị dọa đến đầu óc cũng không theo kịp tiết tấu, Ninh Tinh Hà không nhịn được muốn cười. 

“Hù dọa em thôi, chờ huấn luyện quân sự  kết thúc, anh đưa em chạy bộ.”

Nghe vậy, An Nghi cúi đầu, miệng ngập ngừng mà nói: “ Huấn luyện quân sự kết thúc, anh không phải đi biểu diễn sao?”

“Thật ra thì có chuyện anh chưa nói với em.”

“Cái gì?”

“Bởi vì công ty chúng ta và buổi tuyển chọn tiết mục đàm phán thất bại, cho nên kế hoạch ban đầu đã bị hủy bỏ.”

“A? Vì sao đàm phán thất bại?”

“Nghe nói rằng chương trình muốn đưa người vào nhóm chúng ta, và một trong số chúng ta sẽ bị thay thế, nhưng công ty không hài lòng với hoạt động của họ, vẫn luôn giằng co.” 

“…” Hóa ra trong giới giải trí lại tồn tại màn đen tối như vậy.

“Tuy nhiên, cuộc thi tuyển chọn này rất lợi hại, hàng năm có thể ra mắt với những ngôi sao mới, cho nên công ty vẫn sẽ dàn xếp, sẽ không dễ dàng buông tha cơ hội như vậy, trước mắt anh chỉ có thể theo chân bọn họ, sau đó nghĩ tới đối sách.”

Ninh Tinh Hà nói xong một phen lại nói tiếp: “Còn nữa, lúc trước anh họ của em nói chuyện với anh, anh ấy biết anh ra mắt là do gia đình bắt ép, cho nên anh ấy nói anh ấy sẽ mượn cơ hội lần này, nghĩ cách giúp anh, để anh trở thành người bị thay thế, tận dụng khả năng để cho hợp đồng bị hủy bỏ càng nhiều càng tốt, hơn nữa không cần bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, bởi vì đầy là hậu quả mà cả hai phải gánh chịu.”

Ninh Tinh Hà nói xong còn bổ sung một câu, “Anh ấy đều là vì em gái của mình, nhất định là sợ sau khi anh vào làng giải trí, hai chúng ta sẽ không thể ở bên nhau, sợ em sẽ chịu ấm ức.”

An Nghi hoàn toàn không biết những việc này, cho nên khi nghe được Ninh Tinh Hà nói như vậy, cô vô cùng sửng sốt.

“Nếu như hợp đồng bị hủy bỏ, vậy còn khoản tiền trước đây họ đưa cho anh thì sao? Khẳng định phải trả lại.”

“Anh có học bổng do trường trao tặng, một trăm vặn, vừa vặn có thể bù đắp cho họ.”

An Nghi nghe anh nói như vậy, tuy rằng rất ngạc nhiên và vui mừng, nhưng cô vẫn cảm thấy tức giận.

“Tại sao anh lại giấu em nhiều chuyện như vậy?”

“Bởi vì hiện tại còn chưa chứng thực, anh sợ em sẽ mong đợi, ngộ nhỡ cuối cùng kế hoạch có biến, em không phải sẽ rất thất vọng sao?”

An Nghi nghe anh nói vậy, trong lòng có chút cảm động, nhưng cô không muốn hai người chung sống bằng phương thức này.

“Em hi vọng bất kể chuyện gì phát sinh sau này, bất luận là tốt hay xấu, anh đều có thể nói với em trước tiên, và em cũng vậy.”  

“Được.”

Ninh Tinh Hà nghiêm túc gật đầu, trả lời lại.

An Nghi cùng anh nhìn nhau cười, không còn bận tâm đến vấn đề này nữa, nắm lấy tay anh nói: “Đi thôi, chúng ta đi ăn đồ ăn ngon.”

“Hiện tại muốn ăn rồi à? Vừa rồi không biết là ai nói, em cái gì cũng không muốn ăn.”

An Nghi le lưỡi, không thừa nhận đó là chính mình.



Sáng hôm sau, mới năm giờ, An Nghi từ trên giường bò dậy, vọt vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Sáu giờ nhất định phải đến thao trường tập hợp, còn phải chừa lại thời gian ăn sáng, thời gian quả thực quá gấp gáp.

Tối hôm qua, An Nghi hẹn Ninh Tinh Hà, hai người còn phải ăn sáng chung, chờ cô rửa mặt xong liền lập tức lao xuống lầu, cũng không nhìn thời gian. 

Kết quả khi cô xuống dưới lầu, phát hiện Ninh Tinh Hà đã mua xong đồ ăn sáng và đang đợi cô.

“Còn có hai mươi phút tập hợp, đi nhà ăn ăn không kịp nữa rồi, em xách đồ ăn vào ký túc xá ăn đi, sau đó nhanh đến thao trường một chút.”

An Nghi nghe anh nói vậy, cảm động muốn ôm anh một cái.

Cô phát giác chính mình đã bị Ninh Tinh Hà chiều chuộng đến mức cuộc sống không thể tự lo liệu.

- -----oOo------