Người Là Sao Sáng Giữa Nhân Gian

Chương 56




Editor: PH | Beta: Kỳ Giản Niệm

Ninh Tinh Hà ban nãy còn nhìn thấy khuôn mặt ủ rũ của An Nghi, giờ lại vui vẻ nở nụ cười liền biết chắc chắn rằng cô có tâm sự gì đó.

“An Nghi.”

Người bên cạnh cô đột nhiên lên tiếng một cách nghiêm túc khiến cô cảm thấy hết sức kinh ngạc mà quay lại.

“Sao thế ạ?”

“Anh…”

Ninh Tinh Hà ngừng lại một hồi rồi mới mở miệng: “Đây là đầu tiên anh yêu một ai đó nên chưa có kinh nghiệm. Nếu anh có làm gì sai thì mong em hãy nói ra để cho anh biết.”

Nghe được lời nói hết sức nghiêm túc kia của cậu, An Nghi không khỏi bật cười.

“Anh nghĩ rằng anh đang làm gì sai à? Không hề, anh đang làm rất tốt.”

Ninh Tinh Hà khẽ mím môi như đang suy nghĩ điều gì đó.

Cậu bỗng nhiên cảm thấy, bản thân cậu dường như chưa hiểu rõ về cô.

An Nghi trông thấy Ninh Tinh Hà rũ mắt, giống như có chút mất mát, cô liền vội vàng lên tiếng giải thích: “Thật ra có lẽ là tại với mới ngày hôm qua thôi, chúng ta hãy còn đang trong mối quan hệ tình bạn xa cách mà nay anh với em đã ở bên nhau. Nhanh như vậy khiến em cảm thấy chúng ta vẫn tồn đọng một rào cản nhất định, vậy nên em mới dè dặt như vậy. Nhưng mọi chuyện giờ đây đã ổn hơn rồi, cảm giác thân quen đang trở lại gần em.”

“Tại sao em lại nghĩ như vậy?”

An Nghi kinh ngạc mà nói: “Anh không cảm thấy giống em sao?”

“Không phải anh chính là người đã chủ động ôm lấy em à?” 

“…” Quả nhiên suy nghĩ của nam với nữ vẫn có những sự khác biệt.

An Nghi vẫn luôn hiểu rõ được vấn đề, cô nghĩ mình không nên lo lắng về những vấn đề nhỏ nhặt kia nữa bởi vì cô biết Ninh Tinh Hà căn bản sẽ không bao giờ chú ý đến.

Kết thúc một buổi sáng, bốn người bọn họ đúng giờ mà gặp lại nhau.

Lạc Tiêu thoạt nhìn trông rất vui vẻ, hẳn là rất hợp với Cao Tử Khiêm.

Bọn họ cùng nhau đi ăn bữa trưa sau đó cũng không tách đoàn ra nữa mà cùng nhau đi tham quan các điểm du lịch tiếp theo.

Cao Tử Khiêm và Lạc Tiêu khẳng định là muốn để cho bọn cô một không gian riêng nên không biết từ khi nào mà hai bọn họ đã tách ra đi lẻ.

An Nghi vốn đang định nhờ Lạc Tiêu chụp cho cô và Ninh Tình Hà một bức ảnh đôi nhưng có lẽ bây giờ cô chỉ có thể nhờ vả người qua đường mà thôi.

Một cô gái tầm tầm tuổi bọn họ đã giúp cô chụp ảnh, sau khi chụp xong còn khen bọn họ đẹp đôi nữa.

An Nghi nói lời cảm ơn với cô gái sau đó nhận lại chiếc điện thoại.

Vừa nhìn vào bức ảnh, hàng lông mày của cô liền khẽ nhíu lại.

Thì ra khi đứng cạnh Ninh Tinh Hà cô lại thấp bé tới vậy sao?

Không xem ảnh thì không biết mà vừa xem xong lại không khỏi giật mình.

An Nghi cảm thấy mình thật giống chú lùn khi đứng cạnh nàng Bạch Tuyết… À không, phải là Bạch Mã Hoàng Tử mới đúng.

Rõ rằng là cô cũng cao 1m65 cơ mà, nhưng so với Ninh Tinh Hà thì vẫn khá nhỏ bé. Khó trách khi cô được cậu ôm vào lồng ngực lại lọt thỏm vào trong.

Nghĩ tới đây An Nghi không khỏi đỏ mặt.

Hai người nắm tay nhau cùng dạo quanh khu du lịch, nhìn đến các đôi tình nhân khác An Nghi giờ đây đã không còn cảm thấy ghen tỵ nữa.

Cuối cùng cô cũng chờ được tới ngày mình cùng Ninh Tinh Hà mười ngón tay đan vào nhau.

Ngày hôm nay, Ninh Tinh Hà đã đưa An Nghi đi rất nhiều nơi, cùng uống một ly trà sữa mà cắm hai ống hút, cùng ăn ức gà phi lê chiên giòn cùng với bánh nếp nướng. Họ cũng giống như muôn vàn nhưng đôi tình nhân ngoài kia, cùng làm những việc đơn giản nhưng lại hạnh phúc tới bất ngờ.

Nhưng thời gian êm đẹp thì thường ngắn ngủi, Ninh Tinh Hà chỉ có hai ngày nghỉ phép. Mà An Nghi cũng thế, cô chỉ ở đây hai ngày trước khi cùng đoàn đi tới thành phố khác.

Cả hai vừa mới gặp lại liền đã phải chia xa, An Nghi không khỏi cảm thấy ấm ức.

Ninh Tinh Hà chỉ có thể an ủi cô, nói rằng mình sẽ sớm trở lại, sau này sẽ ngày ngày cùng cô đi học mà không cần chia xa như lúc này.

Tuy rằng An Nghi gật đầu nhưng trong lòng lại vô cùng bi quan bởi vì đâu ai biết trước được chuyện gì có thể xảy ra trong tương lai cơ chứ?

Cứ tưởng rằng khi ở bên Ninh Tinh Hà sẽ vui mừng khôn siết ai ngờ đâu lại khiến cô càng thêm lo lắng.

Thời gian ở bên Ninh Tinh Hà trôi qua quá nhanh tựa như một cái chớp mắt vậy. Tối hôm đó hai người cùng tay trong tay nơi phố xá, An Nghi không khỏi mở lời: “Thật ra em là một người rất nhát gan và yếu ớt. Trước đây em đã từng vô cùng nghe lời mẹ, chưa một lần dám phản kháng lại bà ngay cả khi bà có sắp xếp cho em những việc mà em không muốn làm. Em chẳng biết phải làm sao hết, em ghét bản thân mình.”

Ninh Tinh Hà không hiểu sao An Nghi đột nhiên lại nói ra những lời này với mình, liệu có phải cô đang ám chỉ điều gì đó với cậu không?

Thấy Ninh Tinh Hà im lặng, An Nghi liền biết là cậu nghe không hiểu.

“Thật ra ý của em là tính cách của em cực kỳ kỳ quặc, không tốt như anh tưởng tượng, có rất nhiều chuyện buồn em vẫn luôn giấu trong lòng.”

“Tương lai sau này, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì hy vọng em có thể nói cho anh biết và xem anh như người thân thiết nhất của em.”

Ninh Tinh Hà nhẹ nhàng nói.

Cảm nhận được lời nói của Ninh Tinh Hà, trái tim An Nghi tưởng chừng như muốn tan chảy.

Đêm nay, hai người nán lại cùng nhau tới giữa đêm rồi Ninh Tinh Hà mới đưa An Nghi trở về khách sạn. Nếu không phải vì lo sáng mai cô phải dậy sớm thì cậu cũng thật sự không muốn.

An Nghi miễn cưỡng vẫy tay với cậu rồi chậm rãi rời đi.

Nghĩ tới việc vài ngày tới không được gặp cậu khiến cô cảm thấy rất đau lòng.

Bọn họ cũng tới cửa khách sạn rồi không thể thể đi tiếp được nữa, An Nghi đành phải xoay người lại, tạm biệt Ninh Tinh Hà rồi trở về.

Ninh Tinh Hà nhìn theo bóng dáng của cô trong lòng nhất thời dâng lên một loại cảm xúc, cậu không nghĩ ngợi gì nữa mà liền chạy tới, nâng đầu An Nghi lên rồi hôn lên trán cô.

“Em phải luôn nghĩ về anh đấy.”

Giọng nói của cậu khàn khàn mang theo chút run rẩy.

Tuyến lệ của An Nghi như thể bị chọc thủng, nước mắt tuôn ra như thác vỡ. Cô ôm chặt Ninh Tinh Hà rồi khóc trong ngực cậu.

Ninh Tinh Hà thở dài, ánh mắt xa xăm ngắm nhìn bầu trời đêm sâu thẳm, vuốt tóc an ủi cô.

“Ngoan, đừng khóc.”

Cậu không muốn thấy và nghe cô khóc. Trái tim cậu lúc này đây như thể đang có một bàn tay vô hình nắm chặt.

An Nghi ngẩng đầu lên, lau đi nước mắt trên khuôn mặt mình, khẽ thì thào mà nói: “Hôn mỗi một cái là vẫn chưa đủ đâu, sau này phải bồi thường cho em.”

Nói xong những lời này, cô ngượng ngùng chạy thật nhanh về hướng khách sạn.

Mãi cho tới thời điểm kia, lúc mà cậu khẽ hôn cô, An Nghi mới chợt hiểu tình yêu là thế nào.

Trông thấy An Nghi trở lại với khuôn mặt đỏ ửng, Lạc Tiêu không khỏi kêu lên hai tiếng chậc lưỡi đầy ẩn ý.

An Nghi thấy cô bạn như vậy liền nhanh chóng chặn lời trước: “Hôm nay cậu với Cao Tử Khiêm hẳn là đã có khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau có đúng chứ?”

“Cậu còn không biết xấu hổ, rõ ràng là cậu đã bỏ tớ lại.”

An Nghi khẽ xoay chuyển đôi mắt: “Tớ… Còn không phải là do tớ thấy cậu có tình ý với cậu ấy hay sao? Tớ sợ mình sẽ làm ảnh hưởng tới vận đào hoa của cậu.”

“Ai nói tớ có tình cảm với cậu ấy cơ chứ? Bọn tớ… Bọn tớ chỉ đơn giản là tình cơ gặp gỡ, sau này ắt sẽ không có khả năng gặp lại.”

“Ai biết trước được điều gì, cậu đừng nói trước kẻo lại bước không qua.”

“Được rồi, được rồi cậu đừng có mà trêu tớ nữa.” Lạc Tiêu nhanh chóng chuyển chủ đề rồi hỏi cô: “Cậu với Ninh Tinh Hà thật sự phải tạm tách ra sao?”

An Nghi ủ rũ mà gật đầu.

“Không sao đâu, dẫu sao cậu ấy cũng sẽ sớm trở lại thôi mà, cậu đừng quá buồn,”

An Nghi miễn cưỡng mà nở nụ cười, cô còn cố ý nói đùa: “Tớ làm gì mà yếu ớt tới vậy đâu.”

Chuyến đi du lịch lần này thật nhanh đã kết thúc, ngày An Nghi cùng Lạc Tiêu trở về Trung Quốc cũng chính là ngày công bố kết quả thi đại học.

Vừa về tới nhà An Nghi liền chạy về phòng và mở máy tính lên.

Cô hồi hộp chờ đợi điểm số của mình mà cảm tưởng như trái tim của mình muốn nhảy ra ngoài.

Cuối cùng, sau hơn nữa giờ đồng hồ chờ đợi, kết quả cũng đã hiện lên. Điểm số so với những gì An Nghi dự tính cũng không quá sai biệt, thậm chí là còn cao hơn một chút.

An Nghi kích động mà nhảy lên, nếu tính theo mốc điểm của những năm về trước thì cô đã đỗ vào cùng chung một trường với Ninh Tinh Hà rồi.

Tiếp theo thì vẫn phải đợi điểm chuẩn của các trường nên lần công bố điểm lần này cũng chỉ như một liều thuốc an thần mà thôi, trong lòng cô bây giờ vẫn rất hồi hộp.

An Nghi liền nhanh chóng gửi tin nhắn tới cho Ninh Tinh Hà nhằm báo cho cậu biết điểm số của mình. Chỉ vì mong chờ tin tức đến từ cô mà Ninh Tinh Hà đã phải xin lại điện thoại di động của mình.

Chỉ là cậu thường xuyên phải tập luyện vào ban ngày nên giờ phút này chưa động tới điện thoại di động.

Tiếp đến An Nghi lần lượt gọi điện tới cho bố, mẹ mình.

Hạ Vân Thất ngay lập tức kiểm tra điểm sau đó bà đã hết sức vui mừng! Lúc nhận được điện thoại của An Nghi bà liền nói tối nay sẽ mời khách tới dùng bữa.

An Nghi vội vàng nói: “Mẹ ơi, con muốn chỉ ba người nhà chúng ta đi cùng nhau thôi, mẹ đừng mời thêm người nào khác.”

Nhưng bản thân cô lại không muốn công bố thành tích của ban thân cho mọi người biết.

Sau khi cúp điện thoại, An Nghi không khỏi vui vẻ mà chia sẻ với Lạc Tiêu và Đồng Khả Tinh.

Kì thi lần này Đồng Khả Tinh làm bài cũng khá tốt, ắt hẳn là có thể trúng tuyển vào 1 trường đại học đứng thứ hai cả nước, Lạc Tiêu thi cũng tạm ổn, cô ấy muốn tới một trường đại học cùng chung thành phố với An Nghi.

An Nghi thật sự hy vọng bọn họ khi lên đại học vẫn có thể tiếp tục làm bạn.



Buổi tối, sau khi An Nghi cùng bố mẹ trở về từ nhà hàng liền được tin nhắn trả lời của Ninh Tinh Hà.

Cô vội vàng trở về phòng rồi gọi cho Ninh Tinh Hà.

Kể từ đêm chia tay đó, không giây phút nào là cô không nghĩ về cậu, đặc biệt là càng về sau, nỗi nhớ cậu lại càng thêm mãnh liệt.

Ninh Tinh Hà ở trong điện thoại khen cô một hồi lâu, nói rằng cô đã làm rất tốt.

An Nghi có cảm giác cậu đối xử với cô tựa như một đứa trẻ vậy.

Mỗi khi gọi điện, hai người đều bất tri bất giác gọi tới vài giờ đồng hồ. Tới tận khi điện thoại đã nóng rực cả lên mà cả hai vẫn không cảm thấy buồn ngủ.

An Nghi không biết rằng là chỉ khi gọi điện cho cô thì trên mặt cậu mới lộ ra nét tươi cười. Đáng buồn cho cẩu độc thân như Cao Tử Khiêm, suốt ngày phải chịu đả kích.

Vài ngày sau điểm chuẩn của các trường cũng lần lượt xuất hiện.

An Nghi đã an toàn, chính thức bước vào ngôi trường đại học đứng đầu cả nước, thành công thi đỗ vào cùng trường với Ninh Tinh Hà.

Biết được tin này, An Nghi kích động tới độ muốn khóc, thì ra cảm giác nỗ lực vì ước mơ đến khi thực hiện được lại đẹp tới vậy.

Giữa tháng 8, Ninh Tinh Hà trở về nước, chính thức kết thúc một năm thực tập tại nước ngoài.

Lúc nghe tin cậu trở về, cô lập tức nói sẽ tới đón nhưng Ninh Tinh Hà lại nói với cô rằng hiện tại cậu chưa thể gặp cô được bởi vì lần cậu trở về cùng với mấy người khác nữa nên công ty sẽ cử xe tới đón bọn họ, sau đó bọn họ sẽ đi qua công ty để bắt đầu một cuộc họp.

Tuy rằng có chút thất vọng nhưng An Nghi hiểu được, cô biết công việc vẫn quan trọng hơn hết.

Máy bay của Ninh Tinh Hà hạ cánh lúc 4 giờ chiều, An Nghi biết rằng hôm nay cô không thể tới đón cậu.

Cô thất vọng mà nằm xuống giường, vừa vùi mình vào chăn bông chuẩn bị ngủ thì nhận được một cuộc gọi tới từ Ninh Tinh Hà. Cậu nói với cô rằng bây giờ cậu đang đừng ở dưới nhà cô.

An Nghi vội vàng từ trên giường ngồi dậy, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin nhưng cô không còn quan tâm tới những lời cậu nói nữa mà lập tức mặc quần áo vào rồi vội vã chạy xuống lầu.

Ninh Tinh Hà đứng dưới một gốc cây đối diện cửa nhà, cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối với quần tây đen, nhìn qua vô cùng lịch lãm.

An Nghi ngẩn người 3 giây, khi thấy cậu mở rộng vòng tay với mình liền nhanh chóng chạy lại rồi ôm chặt lấy cậu.

Hạnh phúc tới quá đột ngột, cô cứ tưởng rằng hôm nay sẽ không thể gặp được cậu nhưng không ngờ cậu lại mang tới cho cô một bất ngờ lớn tới vậy.

An Nghi giống như một gấu túi dính chặt vào người Ninh Tinh Hà, còn cậu thì vững vàng đỡ lấy cô, sau đó nhìn xung quanh rồi hỏi: “Em không sợ bị bố mẹ nhìn thấy à?”

“Nhìn thì nhìn, cùng lắm thì em chính thức giới thiệu anh.” An Nghi thoải mái nói.

Ninh Tinh Hà cong môi nở một nụ cười, tuy vậy nhưng cậu vẫn không dám làm càn, buông cô ra rồi nói: “Đi nào, anh dẫn em đi ăn những món ngon, không phải trước đây em nói muốn ăn bánh bao gạch cua hay sao?”

”Em chỉ thuận miệng nói mà anh cũng nhớ ư?

An Nghi khá bất ngờ, thật ra ngày hôm đó cô có xem được một bài viết của một food blogger nên thuận miệng đề cử với Ninh Tinh Hà, tuy vậy nhưng ngay hôm sau đó cô đã liền quên đi mất, thật không ngờ là cậu vẫn còn nhớ.

“Sao em lại nghĩ anh sẽ quên?”

Cậu hỏi ngược lại cô, An Nghi mím môi cười sau đó nói: “Nhưng bây giờ tớ không muốn ăn bánh bao gạch cua, tớ muốn ăn mì chua cay, cái loại siêu cay, siêu tê ấy.”

“Kỳ kinh nguyệt của em sắp tới rồi.”

Ninh Tinh Hà lạnh giọng nhắc nhở, hàm ý không muốn để cô ăn.

Đương nhiên là An Nghi cũng sẽ không ăn bởi vì chỉ cần ở bên cậu, dù ăn gì cô cũng thấy ngon miệng cả.

- -----oOo------