Người Là Sao Sáng Giữa Nhân Gian

Chương 4




Editor: Nhã |  Beta: Mian

Lạc Tiêu thuận mắt nhìn sang, liền nhìn thấy Ninh Tinh Hà, trong nháy mắt cô nàng hít sâu một hơi.

“Cậu ta... Cậu ta không phải là...”

“Đi, chúng ta đi ăn cơm hộp.”

An Nghi khoé môi khẽ cong, không nói lời nào lập tức kéo Lạc Tiêu sang hướng bên kia.

Lạc Tiêu theo phản xạ nói: “Cậu lên cơn thần kinh à? Không phải bảo đi ăn bún gạo sao?”

Vừa mới nói xong, cô đột nhiên hiểu được vì sao.

Con nhóc này chắc chắn đã thích thiếu niên kia ngay từ cái nhìn đầu tiên, muốn tạo một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên đầy lãng mạn với người ta, chủ yếu là để hai người quen biết với nhau?

Tiếc ghê, trưa nay cô không có cách nào để thưởng thức món bún gạo thơm ngon ngạt ngào nữa rồi, nhưng vì chuyện tình cảm của chị em tốt, có thể vô tư bỏ qua!

Khi Lạc Tiêu đang cảm khái trong lòng, thì An Nghi đã kéo cô đứng ở sau lưng Ninh Tinh Hà.

“Này, trùng hợp quá đi.”

Cô không khỏi cảm thấy kỳ lạ khi nghe thấy cách An Nghi chào hỏi với Ninh Tinh Hà.

Làm sao lại có cảm giác như kiểu hai người này quen biết nhau từ trước nhỉ?

Ninh Tinh Hà quay đầu nhìn, nhẹ giọng đáp lại.

“Chuyện này là sao hả?”

Lạc Tiêu hạ giọng ghé vào bên tai An Nghi hỏi.

“Tý nữa giải thích với cậu sau.” An Nghi cũng nhỏ giọng bảo cô.

Qua ba phút, đến lượt Ninh Tinh Hà mua cơm, An Nghi nghe thấy cậu muốn gọi ba món chay, không khỏi nhíu mày.

Giờ cậu còn đang ở tuổi ăn tuổi lớn, ăn vậy liệu có đủ dinh dưỡng không.

Ninh Tinh Hà gọi xong cơm liền rời đi, An Nghi còn tưởng rằng cậu chi ít cũng phải trả lời cô một tiếng, nhưng cậu không hề nói...

“Người đẹp, cháu muốn ăn gì?”

Bác gái nhà ăn nâng cao giọng kéo hồn đang đi lạc của An Nghi quay về.

“Cháu muốn một phần sườn xào chua ngọt, với cả thịt giòn xốp với cánh gà chiên coca.”

An Nghi là động vật ăn thịt, nên mọi thứ cô ăn toàn là đồ ăn mặn, Lạc Tiêu cũng lười nghĩ xem mình muốn ăn cái gì, nên gọi một phần như cô.

Hai người gọi cơm xong, tự nhiên muốn đi tìm chỗ ngồi, nhưng An Nghi lại bưng bàn ăn đến trước cửa sổ bán sữa bò.

Thấy An Nghi mua ba chai sữa bò, Lạc Tiêu lập tức hiểu được dụng ý của cô.

“Vừa hay đối diện cậu ấy cũng không có người, chúng ta mau mau đến đó đi.”

Lạc Tiêu nói xong, liền đi đến chủ động xuất phát.

Dù sao cô cũng không thích vị soái ca kia, nên đương nhiên cũng không xấu hổ, da mặt nhờ đó cũng dày lên không ít.

“Soái ca, không có chỗ ngồi, bọn tôi có thể ngồi đối diện với cậu không?”

Lúc Lạc Tiêu đang hỏi Ninh Tinh Hà, đã thả bàn ăn xuống, hoàn toàn không cho cậu cơ hội từ chối.

Với lại, xung quanh rõ ràng còn mấy chỗ trống không người ngồi, đúng là trợn mắt nói dối mà không đỏ mặt.

Ninh Tinh Hà gật đầu, không nói gì.

Nhìn cậu từ khoảng cách gần như vậy, Lạc Tiêu cũng bị giá trị nhan sắc của cậu làm cho choáng ngợp, mày rậm, lông mi dài, mắt sâu hút, sống mũi cao, đôi môi mỏng, hoàn toàn là soái ca trên đỉnh tháp, khí chất cũng rất đặc biệt – trong trẻo mà lạnh lùng, tựa như mấy nam chính trong truyện thần tượng.

Lạc Tiêu để lại một chỗ trống cho An Nghi, vừa lúc chỗ này đối diện với Ninh Tinh Hà.

Sau khi An Nghi ngồi xuống, trước tiên cô đưa cho Lạc Tiêu một hộp sữa bò rồi mới nhẹ nhàng đẩy cái còn lại cho Ninh Tinh Hà.

“Cho cậu.”

Cô không dám nói quá nhiều, sợ cậu sẽ nhìn thấu dụng ý của cô.

Ninh Tinh Hà nhìn hộp sữa kia, lông mày cậu khẽ nhếch lên.

“Không cần, tôi không uống sữa bò.”

Cậu đưa trả lại cho An Nghi, sau đó cúi đầu giải quyết nhanh chỗ đồ ăn còn dở.

An Nghi mới chỉ đối mặt với cậu ba phút, sau ba phút cậu đã rời đi.

Liếc nhìn hộp sữa ấy, An Nghi bất đắc dĩ thở dài.

“Sao tớ cứ có cảm giác cậu ấy rất chán ghét tớ nhỉ...”

“Chắc cậu ta đối xử với ai cũng như vậy.” Lạc Tiêu dỗ dành An Nghi xong, liền hỏi lại cô: “Cậu còn chưa nói cho tớ biết vì sao hai người lại biết nhau.”

An Nghi kể từ đầu đến cuối cho cô nghe, Lạc Tiêu nghe xong, vô cùng tức giận.

“Hai người chúng ta là bạn thân mà, sao cậu không nói cho mình biết, không phải đã nói phải chia sẻ, đồng cam cộng khổ với nhau sao?”

“Mấy nay tớ cũng không biết bản thân mình bị làm sao, chỉ có cảm giác vô cùng hoảng, giống như kiểu hồn vía bay lên mây ấy, nào có còn nghĩ phải nói với cậu.”

An Nghi gắp miếng thịt giòn xốp bỏ vào miệng, cảm giác rất tẻ nhạt vô vị, như đang ăn sáp, rõ ràng đây là món cô cực kỳ thích ăn.

Lạc Tiêu cũng có thể hiểu được tâm trạng của cô, vốn dĩ nghĩ đó là người sẽ không bao giờ gặp lại, nhưng bỗng nhiên lại xuất hiện trong sinh mệnh của mình, còn ở rất gần mình, là ai cũng sẽ bị sốc.

“Được rồi! Cậu cũng đừng uể oải nữa, cậu ta đối xử với cậu như vậy, điều này cho thấy cậu ta là người có nguyên tắc của riêng mình, nếu như mà cậu cứ lấy lòng cậu ta, nếu cậu ta tiếp nhận một cách tùy tiện, thì chẳng phải cậu ta là một người dễ dãi sao?”

Lạc Tiêu vỗ vai an ủi An Nghi, sau đó còn nói: “Bây giờ hai người các cậu ở gần nhau như vậy, lại cùng học chung một trường, về sau nhất định sẽ có nhiều cơ hội gặp nhau, rất nhiều đấy, nên đừng vội làm gì.”

An Nghi nghe xong mấy lời này, mây đen trong lòng lập tức tan biến.

“Cậu nói đúng.” Cô trịnh trọng gật đầu, lại gắp một khúc xương sườn đút cho Lạc Tiêu: “Tớ chân thành đề nghị cậu nên đi làm chuyên gia tình yêu.”

Lạc Tiêu nhai khúc xương sườn, nghĩ thầm con mẹ nó tôi đây còn chưa từng yêu đương lấy một lần, có cái mốc mà đi làm chuyên gia!

.....

Buổi chiều trên lớp ngữ văn, giáo viên lại nhấn mạnh thêm một lần nữa với học sinh, thi giữa kỳ sắp tới, bọn họ không được phớt lờ dù chỉ một giây, bởi vì mỗi một kỳ thi thời cấp ba, đều sẽ ảnh hưởng đến tương lai cuộc đời của bọn họ, nói tóm lại muốn có bao nhiêu khoa trương thì liền có bấy nhiêu khoa trương.

Mấy ngày gần đây tâm trạng học tập của An Nghi không tốt, đi học kiểu gì cũng sẽ có lúc lơ đễnh không nhận ra, trước đó coi như may mắn, không bị giáo viên bắt được, nhưng hôm nay ——

“Bạn học An Nghi, phiền em đứng lên trả lời vấn đề này của tôi.”

Bỗng nhiên nghe thấy tên mình, An Nghi giật hết cả mình, đứng lên theo phản xạ.

Nhưng ánh mắt cô lại vô cùng mờ mịt nhìn lên phía giáo viên, đương nhiên là bởi cô không nghe thấy giáo viên vừa nói cái gì.

Giáo viên ngữ văn tròn mắt nhìn cô. Bà ấy vốn có danh ‘Diệt Tuyệt sư thái’ ở trong trường, chưa từng lưu lại mặt mũi cho bất kỳ bạn học nào, bao gồm cả nữ.

Thấy An Nghi không trả lời được, mặt bà tối sầm, những bạn học khác nhìn thấy, trong lòng họ đều yên lặng thắp cho An Nghi một nén nhan.

Đồng Khả Tinh ngồi cùng bàn với cô một mực nhỏ giọng nhắc nhở An Nghi đó là vấn đề gì, nhưng giọng nói quá nhỏ, An Nghi căn bản không nghe rõ.

Bầu không khí trong phòng học đột nhiên trầm lặng đến mức đóng băng, yên tĩnh như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

“Tan học đến văn phòng của tôi, bây giờ em ra ngoài đứng phạt ngay.”

Giáo viên ngữ văn trầm mặc một lúc, lạnh lùng mở miệng, một giây sau bà quay lại nhìn tiếp vào sách giáo khoa.

An Nghi cảm thấy rất mất mặt, cúi đầu yên lặng đi ra ngoài.

Giáo viên ngữ văn nói tiếp: “Về sau ai không muốn nghe trực tiếp nói với tôi, khi nào tôi có lớp, thì anh chị tự giác ra ngoài đứng, không thể làm chậm trễ thời gian của mọi người.”

Lời này làm An Nghi càng thấy xấu hổ thêm, vội vàng đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Hàng lang im ắng, nhìn trông không thấy điểm cuối, lưng An Nghi dán trên tường, cả người vô cùng ảo não, cô chau mày lại.

Cô không trách giáo viên phạt cô đứng ở ngoài, bởi vì trạng thái gần đây của cô thực sự rất tệ, luôn không nghe giảng, nếu cô là giáo viên, cô chắc chắn cũng sẽ tức giận.

Trên hành lang thỉnh thoảng sẽ có giáo viên đi qua, lúc đi qua kiểu gì cũng sẽ liếc mắt nhìn cô, điều này khiến cho An Nghi có chút lúng túng, cô duy trì tư thế cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, không có ý tứ ngẩng đầu lên.

Cuối cùng giờ tan học cũng đến, An Nghi đợi giáo viên đi ra, sau đó cùng bà ấy đến văn phòng.

Quãng thời gian bị đứng phạt bên ngoài, An Nghi đã chuẩn bị tốt công tác. Chỉ đợi lời quở trách đổ xuống mà thôi, quả nhiên, giáo viên vừa ngồi xuống, ‘bang’ một tiếng – cô ấy đập sách giáo khoa lên mặt bàn.

“An Nghi, em bị sao ấy vậy? Em là học sinh giỏi trong mắt các giáo viên! Sao vừa nãy không nghe giảng trên lớp? Em nói cho tôi nghe, em đang suy nghĩ gì ở trên lớp?”

Tiếng đập bàn của giáo viên ngữ văn đã khiến cho ánh mắt của mọi giáo viên chú ý đến chỗ của bọn họ.

An Nghi hơi luống cuống nắm chặt lấy quần áo của mình, cô nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Em xin lỗi, cô à, em không cố ý đâu, về sau em sẽ không như vậy nữa, cô đừng nóng giận...”

“Em còn nói em không cố ý? Tôi đứng trên lớp nói hết nước hết cái, sắp tới phải thi giữa kỳ rồi, kết quả em lại không thèm nghe lấy một lời, em đây là đang muốn thị uy với tôi sao?”

Nương theo tiếng chất vấn của giáo viên ngữ văn, một thân ảnh cao lớn tiến vào trong văn phòng.

Cậu đứng ở bàn bên kia đối diện trực tiếp với cô, nhìn thấy cậu, ánh mắt An Nghi lập tức đình trệ, cô không tin vào mắt mình, chớp mắt vài cái.

“Tôi đang hỏi em đấy! Em đang nhìn đi đâu vậy!’

Tiếng gầm thét của giáo viên đã dọa An Nghi run rẩy, cô lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Cô ơi cô cứ nói đi, em vẫn đang nghe ạ.”

Nói cho hết lời, An Nghi âm thầm nhíu mày, nghĩ thầm sao bản thân lại có thể quên được giáo viên đang ở ngay trước mặt mình?

Giáo viên hắng giọng, uống một ngụm nước: “Thôi, em vẫn luôn là một học sinh ngoan, cô cũng không muốn nói nhiều lời nặng nề với em, tóm lại học là học cho mình, nếu em không nắm chặt thời cơ, chờ đến lúc thi đại học không đỗ thì tốt nhất đừng có hối hận phát khóc.”

An Nghi nghe mấy lời này có vẻ như sắp kết thúc trận phê bình, thế là cô nhanh nhảu nói: “Cô ơi, cô phê bình là đúng, là do em làm không tốt, cô cứ nói thêm vài câu với em.”

Cô nhìn bóng lưng của Ninh Tinh Hà, lòng cô căn bản không nỡ đi, muốn nghe xem cậu đang nói gì với giáo viên.

Giáo viên mặt mày mộng bức, ngẩn người hỏi: “Làm sao? Chẳng lẽ em thấy tôi phê bình chưa đủ?”

An Nghi lắc đầu.

Có thể nhìn cậu thêm một lúc, dù cho có mất mặt cũng không sao.

Giáo viên ngữ văn:???

Bên cạnh, Ninh Tinh Hà đang nói chuyện phiếm với giáo viên ngữ văn của cậu.

Làm một học sinh chuyển trường với thành tích xuất sắc, Ninh Tinh Hà mới đến đã nhận được sự coi trọng của tất cả giáo viên, vị giáo viên nào cũng gọi cậu lên văn phòng nói chuyện một phen, muốn xem xem cậu có thích ứng được với cách dạy học ở đây không.

An Nghi nghe giáo viên Ninh Tinh Hà giảng nửa ngày, rốt cuộc cũng đến lượt Ninh Tinh Hà mở miệng, coi như cũng nghe được mấy chữ, giáo viên chủ nhiệm lớp của cô liền nói: “Em đi về đi, lúc trở về chép năm mươi lần《 Thục Đạo Nan 》cho tôi, đồng thời phải thuộc lòng phần giải thích cho tôi.”

“A?”

An Nghi nghe xong, khuôn mặt nhỏ bắt đầu sụp đổ.

“Ơ kìa cô đừng hung ác như thế chứ? Cô ơi...”

Cô nũng nịu nhìn đối phương, ý đồ để vị ‘Diệt Tuyệt sư thái’ này mềm lòng, tha cho cô một lần, đáng tiếc giáo viên ngữ văn căn bản không bị gục ngã.

“Em nói nhiều thêm một câu, tôi để em học thuộc lòng phần giải thích« xuất sư biểu ».”

An Nghi nghe xong, bị dọa đến độ không dám luyến tiếc thời gian để ngắm Ninh Tinh Hà, nhanh chóng co cẳng chạy ra khỏi văn phòng.

Giáo viên ngữ văn thấy cô chạy nhanh như vậy, vừa bất lực vừa lắc đầu buồn cười.

Giáo viên ngữ văn đối diện bàn bên kia thấy An Nghi rời đi, mở miệng cười hỏi: “Tôi nhớ cô bé này học rất tốt mà, nhất là môn ngữ văn của cô, trước đó không phải đã đứng đầu toàn khối sao? Sao cô lại gắt gọng với cô bé thế?”

“Đừng nói nữa, chính là vì con bé học tốt môn ngữ văn của tôi, nên tôi mới cực kỳ đặt kỳ vọng vào con bé, ai mà ngờ con nhóc này ở trên lớp lại thất thần không biết vì chuyện gì.”

“Có lẽ em ấy có tâm sự gì đó? Con bé cũng đã lớn rồi, việc này cũng rất bình thường mà.”

“Nhưng tôi không muốn tha thứ cho em ấy giống như cô đâu.”

Giáo viên ngữ văn của Ninh Tinh Hà nhún vai cười, lại nhìn về phía Ninh Tinh Hà, tiếp tục nói chuyện với cậu.

“Đối với lần thi giữa kỳ này, em có mục tiêu gì không? Ví dụ như môn ngữ văn, muốn đạt được bao nhiêu điểm?”

“Em chưa làm thử bài thi ở đây, nên không có cách nào để đánh giá, chỉ có thể cố gắng hết sức.” Thái độ Ninh Tinh Hà không kiêu không ngạo, giọng điệu lạnh nhạt hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi này.

Giáo viên gật đầu: “Được, tôi tin vào thực lực của em, cứ phát huy như thường là được.”

“Vâng.” Ninh Tinh Hà không muốn nói thêm nhiều lời, nên cậu bảo: “Không có chuyện gì nữa thì em quay về phòng học đây ạ.”

“Ừm, trở về đi.”

Ninh Tinh Hà quay người đi ra ngoài, sau khi kéo cửa ra khỏi đây, cậu bắt gặp một gương mặt quen thuộc.

An Nghi nghiêng người đứng ở cửa sổ bên đối diện, cuời nhẹ nhàng nhìn qua cậu, nhìn thôi cũng biết, rõ ràng cô đang chờ cậu.

“Có chuyện gì sao?” Ninh Tinh Hà chủ động đi đến trước mặt cô hỏi.

An Nghi khẩn trương khi cậu đứng ở khoảng cách gần cô như thế, một giây này cô không có chỗ để trốn, chỉ có thể cố giả vờ trấn định nói: “Tôi nghe chú Ninh bảo cậu học rất giỏi.”

“Ừm?”

“Vậy tôi có thể hỏi cậu vài câu trong đề thi được không?” An Nghi lấy hết dũng khí để nói, có chút thấp thỏm cũng cẩn thận từng li từng tí.

“Không phải cậu học rất giỏi sao?” Ninh Tinh Hà hỏi lại.

An Nghi sững sờ, sao cậu ấy biết cô học giỏi? Tin đồn này từ chỗ nào đến vậy, không chân thực.

“Tớ... Tớ còn kém xa cậu lắm, nhất là môn toán, đầu óc tôi luôn luôn chậm chạp, có rất nhiều đề không biết nên giải từ đâu.”

An Nghi một bên nói, một bên giả bộ thống khổ muốn đánh đầu mình.

Nhìn cô như vậy, Ninh Tinh Hà có cảm giác nếu cậu từ chối người ta thì có chút chút giống vương bát đản*

*kẻ không ra gì, tâm địa xấu xa, vô lại, gian xảo hay còn gọi là lưu manh.

“Cậu muốn hỏi gì thì cứ hỏi.”

Nói xong, cậu đi qua người cô.

“Yes!” An Nghi âm thầm reo hò, kém chút nữa cô nhảy dựng lên mừng rỡ.

Ít ra cô có thể nói chuyện với cậu, lúc cô nhờ vả Ninh Tinh Hà cũng không có ý từ chối, liệu đây có phải là một khởi đầu tốt đẹp không?

....

Tan học về nhà, An Nghi vừa bước vào cửa đã bị Hạ Vân Thất kéo đi, bà bảo gia sư tìm cho cô đã đến, người ta vậy mà là gia sư đặc cấp, từng nhận được giấy chứng nhận thành tích, dặn dò cô nhất định phải lắng nghe kỹ, học tập tốt.

An Nghi đem mấy chuyện này ném hết ra sau đầu, nghĩ đến mỗi lúc trời tối toàn phải ngồi học bù, không có thời gian ra ngoài để gặp Ninh Tinh Hà một cách ngẫu nhiên, nghĩ thầm có chút mất mát, cơ mà thứ quan trọng nhất ở giai đoạn này vẫn là học tập!

Ninh Tinh Hà học giỏi như vậy, nếu cô kém xa cậu, thì cũng không được xứng đôi với cậu!

An Nghi luôn tin rằng chỉ cần bản thân mình ưu tú, thì mới có năng lực đứng bên cạnh người thân, bên cạnh người mình thích.

Học bù liên tiếp mấy ngày, môn toán học của An Nghi có tiến bộ rõ ràng, cho dù là cuối tuần, nhưng Hạ Vân Thất cũng không bỏ qua, để vị gia sư kia đến bổ túc cho cô từ sớm đến tối.

Đợi đến hôm thứ hai đi học, thi giữa kỳ cũng đến, An Nghi ngáp dài tiến vào phòng học, bởi vì tối hôm qua cô phấn đấu đến hơn một giờ sáng mới chịu đi ngủ.

Thi giữa kỳ là chế độ thi chia lớp, có nghĩa là xếp hạng của toàn bộ bạn học sẽ bị xáo trộn, dựa vào thành tích trên bảng xếp hạng, các bạn học sinh sẽ được xếp vào các lớp thi khác nhau.

Ở học kỳ trước An Nghi đứng thứ 59 trong toàn lớp, cô bị phân vào phòng thi thứ 3, nếu như thành tích môn Số học của cô có thể cao một chút, thì cô chắc chắn sẽ đứng trong top 10 của lớp.

Môn thi đầu tiên của ngày hôm nay chính môn toán – thứ làm An Nghi nhức đầu đau óc nhất, sau khi cầm bài thi, cô nhanh chóng viết tên mình lên, sau đó tạm dừng một chút.

Ở ngay câu hỏi đầu tiên đã khiến An Nghi sững sờ, cô gãi đầu, lòng thầm nghĩ sao bài thi lần này lại khó như vậy? Đến tột cùng là ai đã ra bài thi, cái này cũng quá biến thái rồi.

Một kỳ thi kéo dài khoảng hai tiếng rưỡi, An Nghi gắng sức đuổi theo, mãi mới viết xong tất cả các câu hỏi trước khi thu bài, chỉ cần cô không để trống bài thì chắc vẫn còn hy vọng, vạn nhất cô đoán đúng thì sao?

Giám thị thu bài thi xong liền ra ngoài, An Nghi đứng lên, hoạt động cơ thể một chút rồi mới đi bước ra.

Cầm tờ giấy nháp trong tay, cô nghĩ đến những câu mà mình không chắc chắn đúng phải tìm một học bá giỏi môn số học để đối chiếu kết quả.

Ngay lúc cô đang tìm người quen trong đám đông, thì Ninh Tinh Hà bỗng nhiên lọt vào tầm mắt của cô.

Lúc cô nhìn thấy Ninh Tinh Hà, trong mắt An Nghi bỗng nhiên xuất hiện những ngôi sao nhỏ.

“Này.”

Cô vội vàng chạy đến trước mặt Ninh Tinh Hà, quơ quơ tờ giấy nháp lên trước mặt cậu.

“Tớ có thể so đáp án môn toán với cậu không?”

Ninh Tinh Hà nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của cô, vô thức nuốt lời từ chối đang trực trào ra.

“Câu nào?”

“Là câu hình học thứ ba ấy, tớ không hiểu đề hỏi kiểm chứng cái gì...” An Nghi yếu ớt nói, đưa tay chỉ vào từng bước mà cô viêt: “Cậu nhìn xem tớ viết có đúng không.”

Ninh Tinh Hà chỉ nhìn lướt qua, không chút lưu tình phun ra hai chữ: “Sai rồi.”

Khuôn mặt nhỏ của An Nghi lập tức xụ xuống, trong miệng còn lầu bầu nói: “Tớ suy nghĩ lâu lắm đấy, viết được mấy bước, làm sao lại sai được...”

“Đưa tôi xem lại các bước cậu viết trước đó.”

An Nghi lật tờ giấy nháp lên, Ninh Tinh Hà nhìn thấy chữ và số lít nha lít nhít, có thể thấy rằng cô đã hao phí rất nhiều tế bào não.

Ánh mắt cậu quét qua tờ giấy nháp rất nhanh, cậu chỉ cho An Nghi: “Chỗ này đúng rồi.”

Đối với An Nghi mà nói thì câu nói của cậu như tiếng sét đánh ngang tai.

“Nếu như vậy, thì tớ đã viết ra được đáp án chính xác rồi? Nhưng do tớ không tin mình, nên sửa lại sai?”