Editor: Nhã | Beta: Niệm
Vài giây sau khi im lặng, An Nghi mới rầu rĩ nói: “Xin lỗi, là do tớ quá tự luyến rồi.”
Nghe thấy giọng nói háo hức của cô, Ninh Tinh Hà không khỏi nhíu mày: “Tớ đùa với cậu thôi, cậu sẽ không coi là thật chứ?”
“Tớ thấy cậu nói cũng hợp tình hợp lý.” An Nghi nói xong câu này cũng miễn cưỡng cười với cậu: “Tớ còn phải đi tìm Lạc Tiêu ăn cơm nên tớ đi trước đây.”
Ninh Tinh Hà nhìn bóng lưng tiêu sái của cô, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ.
Tâm trạng con gái sao lại dễ xúc động như vậy? Cậu thật sự đang nói đùa với cô mà!
An Nghi tìm được Lạc Tiêu, hai người đến nhà ăn của trường để ăn, lúc đi trên đường Lạc Tiêu nghe An Nghi kể chuyện cùng lớp với Ninh Tinh Hà, cô nàng biểu thị vô cùng khiếp sợ.
“Không phải chứ? Ninh Tinh Hà vậy mà sẵn sàng thi trượt để tụt hạng học cùng lớp với cậu sao, thế này thì cũng quá cảm động rồi.”
“Cậu ấy không phải vì tớ đâu.” An Nghi cúi đầu nhìn dưới mặt đất: “Tớ hỏi cậu ấy rồi, cậu ấy chê tớ tự luyến.”
“Ách... Cậu ấy nói như vậy thật hả?” Lạc Tiêu trừng to hai mắt, cười khan một tiếng: “Cũng có thể là do người ta nói đùa mà?”
“Ừm, có thể như thế.” An Nghi gật đầu.
“Tại sao tớ lại thấy cậu có chút không vui nhì? Đừng nói là do câu nói đùa vui của cậu ta nhé…”
“Không phải.” An Nghi lập tức cắt ngang, lắc đầu sau đó nói: “Tớ có chút bối rối về mối quan hệ giữa tớ và cậu ấy, nếu cậu ấy nguyện ý làm như vậy cho tớ, thì cậu ấy cũng thích tớ đúng không? Thế nhưng cậu ấy lại không nói rõ với tớ, hơn nữa bình thường có lúc lạnh có lúc nóng, tớ không biết cậu ấy nghĩ gì nữa.”
“Ôi chao, cậu gấp cái gì? Có lẽ cậu ta cảm thấy hai người các cậu bây giờ mới là học sinh cấp ba, không muốn yêu sớm ảnh hưởng đến mình còn gì nữa?”
Lạc Tiêu giống như một chuyên gia tình yêu, đứng một bên khuyên An Nghi.
Có điều loại chuyện này giống như cá uống nước vậy, ấm lạnh tự biết, phải tự mình cảm nhận chứ không nên dùng quan điểm của người khác để hiểu.
Sau khi nói về chủ đề này một lúc lâu, Lạc Tiêu mới chợt nhớ tới một việc.
“An Nghi, sắp đến sinh nhật của cậu rồi nhờ?”
“Ừm, thứ ba tuần sau.”
“Cậu định làm gì không?”
“Chưa nghĩ gì hết!” An Nghi hiển nhiên không để ý đến chuyện này.
“Chắc bố mẹ cậu sẽ tặng cho cậu cái gì đúng không? Có muốn tớ đây đưa cho cậu một cái trước cuối tuần không?”
“Không cần đâu.” An Nghi cười với cô nàng: “Vui vẻ chờ tớ bước sang tuổi mười tám đi.”
Lạc Tiêu đảo tròn mắt, không nói gì nữa.
...
Ăn cơm trưa, An Nghi trở lại phòng học, thấy Ninh Tinh Hà ngồi ở đằng kia, vẫn cảm thấy có chút khó tin.
Cô vậy mà học cùng lớp với cậu rồi.
Không hiểu sao lòng của An Nghi lại khẩn trương, cô đi tới chỗ mình rồi ngồi xuống, còn chưa được vài ba giây đã cảm thấy lưng bị một cây bút chọc nhẹ.
Cô liếc nhìn lại từ khóe mắt, rồi cô thấy Ninh Tinh Hà đẩy một tờ giấy tới.
An Nghi cầm tờ giấy kia lên, mở ra nhìn thấy trên đó có vẽ một người que, bên cạnh còn viết thêm một câu: Đừng giận nữa, sau này tôi không tùy tiện nói giỡn nữa.
Thấy cái này, An Nghi nhịn không được mà mím môi nở nụ cười.
Thấy cái này, An Nghi nhịn không được mà mím môi nở nụ cười.
Cô gấp tờ giấy bạc lại, cẩn thận bỏ vào trong túi bút của mình, còn cố ý không trả lại cho cậu.
Ninh Tinh Hà nhìn bóng lưng của cô, vẻ mặt ai kia có thêm vài phần nghi hoặc.
Biện pháp kia liệu có tác dụng không?
Lớp đầu tiên của buổi chiều là môn số học, giáo viên dạy toán nhận nhiệm vụ dạy học tiết hai nổi danh là đại ma vương.
Sau khi giáo viên đi vào trong lớp đã nhìn toàn lớp một vòng, tiện đà mở miệng từ từ nói: “Lớp hai chúng ta là lớp mũi nhọn của trường, các bạn học đang ngồi ở đây cơ bản đều là nhân tài siêu quần bạt tụy, trước khi vào lớp tôi đã nhìn thành tích của mọi người, xong lại phát hiện có mấy bạn học lệch môn, tiếng anh có thể thi 130 điểm, vậy mà số học lại chỉ thi được 100 tròn, tôi rất không hài lòng với chuyện này, hơn hết ai cũng lo đến chuyện mặt mũi nên tôi sẽ không nói rõ là người nào, tôi mong mấy bạn học này cũng có thể hiểu ý tôi, cuộc thi lần sau nhất định phải có tiền bộ.”
An Nghi nghe mấy lời của giáo viên số học chỉ biết tim mình đang khẩn trương đập “Thình thịch”, thú thật thì cô biết mấy bạn học này không ai khác chính là cô.
Giáo viên số học nói thêm một vài chuyện rồi mới bắt đầu tiết học.
An Nghi rất sợ thầy, nên nghe giảng rất chăm chú, không dám thư giãn một khắc.
Ngày hôm nay học về hình học, đây chính là thứ khiến An Nghi nhức đầu nhất.
Sau khi học xong nội dung cơ bản, giáo viên số học đã viết một bài toán ví dụ lên bảng đen, thầy bảo muốn mời một bạn trong lớp lên làm.
Nghe xong mấy lời này của thầy, ở trong lòng An Nghi bắt đầu cầu khẩn, ngàn vạn lần đừng gọi cô, ngàn vạn lần đừng… Bởi vì cô không làm được câu hỏi này, đi lên cũng chỉ tổ mất mặt xí hổ.
Nhưng mà… Ông trời không nghe thấy tiếng lòng của cô.
“Mời bạn học An Nghi lên làm bài nào.”
Giáo viên số học nhìn thoáng qua bảng điểm, trực tiếp gọi vị học lệch môn tiêu biểu lên.
An Nghi ai oán đập đầu xuống bàn, cô nàng chỉ có thể nhận mệnh đi lên, nhưng sau lưng bỗng nghe thấy một tiếng ho nhẹ.
Mắt cô xéo qua chỗ Ninh Tinh Hà thấy cậu thả một tờ giấy bên góc bàn.
“Đáp án.” Ninh Tinh Hà dùng khẩu hình miệng nói với cô.
An Nghi phản ứng rất nhanh, cấp tốc nắm giấy trong tay, sau đó đi lên bục giảng.
Mấy bạn học xung quanh bọn họ nhìn thấy hết hành động lén lút của bọn họ, thần sắc ai cũng kiểu mím môi cười thầm.
Giáo viên dạy toán đang tuần tra bên dưới, An Nghi trộm nhìn thầy, xong nhanh chóng mở tờ giấy ra xem lướt qua một lượt.
Cô không ngờ Ninh Tinh Hà lại có thể giải quyết bài toán trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
An Nghi dựa theo bước đi của cậu, viết được đến hàng thứ hai thì đã hiểu ra vấn đề nên cũng không cần nhìn đáp án của cậu nữa.
Viết xong hết trình tự giải bài, An Nghi thở phào nhẹ nhõm, thấy đáp án cuối của mình giống hệt với Ninh Tinh Hà nên cô cũng yên lòng đi xuống.
Giáo viên số học thấy cô làm xong liền đi lên bục giảng.
“Các em làm xong hết chưa? Bạn nào chưa làm xong thì giơ tay tôi nhìn.”
Trong lớp có ba bạn học yếu ớt giơ tay, biểu tình vô cùng mờ mịt, chắc kèo là còn chưa hiểu gì.
An Nghi cũng rất chột dạ, bởi vì nếu không có sự nhắc nhở của Ninh Tinh Hà thì cô chắc cũng không làm được bài, đến lúc đó không biết đại ma vương sẽ phạt cô như thế nào nữa.
“Giờ chúng ta xem bài giải của bạn học An Nghi nhé.”
Giáo viên nhìn về phía bảng đen, trên dưới nhìn qua một lượt, mở miệng khích lệ cô: “Tốt rồi, tư duy rõ ràng, xem ra là đã hiểu những gì tôi nói vừa nãy.”
An Nghi nghe giáo viên nói như vậy thì vô cùng xấu hổ.
Sau khi hết giờ học, An Nghi và Đồng Khả Tinh dắt nhau đi đến phòng rửa tay, kết quả đi tới chỗ chỉ nghe thấy tiếng nhiều chuyện của hai cô bạn.
“Ninh Tinh Hà lớp bọn mình cố tình thi rớt để vào lớp hai vì con nhỏ An Nghi kia, nếu không thì lấy thành tích bình thường của người ta thì sao lại có chuyện này được.”
“Cái đứa An Nghi kia có phải đang qua lại với Ninh Tinh Hà không vậy? Ninh Tinh Hà sẽ không phát huy thất thường trong kỳ thi đại học chứ?”
“Ai biết gì đâu? An Nghi người thì xinh trong nhà lại nhiều tiền, nếu Ninh Tinh Hà có qua lại với người ta thì cũng không phải không có tiền đồ.”
An Nghi lẳng lặng nghe hết mấy lời của bọn họ, Đồng Khả Tinh thấy sắc mặt xám xịt của An Nghi.
Đột nhiên, một trong hai cô nữ sinh nọ quay đầu nhìn lại, thấy An Nghi đứng lù lù đó, khiếp sợ trợn tròn hai mắt, nhanh chóng lôi bạn mình đi ra chỗ khác.
“Mấy đứa con gái kia nói nhảm thật đấy, thảo luận cái này thì giúp được gì cho bọn họ à? Đồng Khả Tinh vậy mà lại có chút giận dỗi nói.
An Nghi không nói gì, nhưng vẻ mặt viết to hai chữ “Khó chịu”.
…
Vào lúc, 2 giờ 10 phút, đúng giờ ra chơi nghỉ ngơi giữa tiết, trên diễn đàn trường học đột nhiên tuồn ra một bài viết, tiêu đề nói trường chúng ta có quy định nghiêm cấm yêu sớm, xong có hai bạn học sinh đã vi phạm.
Nội dung kể sau là: Để được học cùng lớp với cô bạn gái An Nghi của mình, thì Ninh Tinh Hà cậu bạn đứng đầu lớp đã không ngần ngại cố ý thi trượt để đạt được mục đích của mình. Câu chuyện tình yêu của Ninh Tinh Hà và An Nghi đã lan rộng khắp trường, có rất nhiều bạn học biết đến.
Phần dưới có ảnh chụp của hai người bọn họ trông cũng xứng đôi, nó còn bao gồm cả bức ảnh chụp ở trung tâm thương mai bên ngoài khuôn viên trường.
Đương nhiên người đăng bài không cần đoán cũng biết, chỉ có thể là nhỏ Hàn Thi Lâm dùng tài khoản nặc danh, cô ả chắc cũng không dám tiết lộ danh tính.
Có rất nhiều bạn học nhìn thấy vài đăng nay, cũng bình luận khá nhiều ở dưới bài đăng:
“Trường học không cho yêu sớm cơ mà, cũng không thể lách luật vì hai người đó là học sinh giỏi được chứ? Trường mà cho lách luật thì còn ai phục?”
“Ninh Tinh Hà với An Nghi không phải đã sớm công khai bí mật qua lại với nhau từ lâu rồi à? Có gì kỳ quái đâu trời?”
“Người đăng bài có bệnh hả? Người ta yêu đương thì liên quan chóa gì đến cậu? Đừng nói là cậu ăn không được nên muốn đạp đổ nhé?”
“Đúng vậy đấy, bọn họ không phải là cặp đôi yêu nhau duy nhất trong trường, tại sao cứ phải đưa bọn họ ra ngoài ánh sáng nhì? Ninh Tinh Hà làm gì đi nữa thì cũng là sự lựa chọn của người ta, bác chủ thớt này cũng tọc mạch ghê á, dành thời gian đến bệnh viện tâm thần kiểm tra một chút đi!”
“…...”
Có người ủng hộ thì cũng có người phản đối, cuộc thảo luận vô cùng sôi nổi nhiệt liệt, số comment trong nháy mắt đã tăng vọt lên mấy trăm.
Sau khi một vị lãnh đạo ở trường học cũng thấy bài đăng, không khỏi nhíu mày định bụng: Số học sinh mang điện thoại chơi nhiều như vậy? Đã thế còn dám chơi trong giờ.
Không đúng… Hình như ông hiểu sai vấn đề rồi.
Nhận thấy sự việc rất nghiêm trọng, lãnh đạo trường học lập tức báo cáo với hiệu trưởng, hiệu trường nhay lập tức gọi chủ nhiệm lớp đến, yêu cầu giáo viên chủ nhiệm phải xử lý nghiêm chuyện này, để không làm hỏng nếp sống trường học.
Ninh Tinh Hà và An Nghi đồng thời được gọi vào văn phòng, chủ nhiệm lớp cũng không quanh co lòng vòng với bọn họ, mới bắt đầu đã thẳng thừng nói: “Hai đứa thực sự đang yêu đương sao?”
Ninh Tinh Hà với An Nghi lắc đầu.
“Là một người đàn ông thì phải có trách nhiệm chứ.” Chủ nhiệm lớp nhìn Ninh Tinh Hà, vẻ mặt rất chi là nghiêm túc.
Vốn Ninh Tinh Hà cũng không nói dối gì, nên cũng không thấy chột dạ, hai mắt nhìn chằm chằm mắt chủ nhiệm, nghiêm túc nhấn mạnh: “Em và bạn ấy không có quan hệ gì hết.”
“Thế sao điểm của em lại rớt ghê vậy? Còn dám nói không phải là vì em ấy?”
Chủ nhiệm lớp ý vị thâm trường liếc mắt nhìn An Nghi.
Lần này Ninh Tinh Hà không nói gì hết, cũng coi như đang cam chịu.
Trong nháy mắt chủ nhiệm lớp bỗng nhiên hiểu ra: “Em đang theo đuổi người ta đúng không?”
An Nghi kinh ngạc mở to hai mắt, không biết chủ nhiệm lớp nghĩ thế nào mà lại đưa ra cái kết luận này.
Ánh mắt lén lút nhìn qua Ninh Tinh Hà, cậu vậy mà không định mở miệng phản bác.
“Khụ khụ…”
An Nghi ho khan một tiếng, nhắc nhở người ta.
Nhưng Ninh Tinh Hà vẫn không nói gì hết.
Cậu… Cậu đây là muốn thừa nhận lời nói của thầy sao? An Nghi ý thức được chuyện này, thỏ con trong lòng cũng sắp nhảy cẫng lên rồi.
Chủ nhiệm lớp đánh giá vẻ mặt của hai người bọn họ, nghĩ cũng không giống đang nói dối, nhất là tính cách trầm ổn như vậy của Ninh Tinh Hà, không giống như người không có chừng mực.
“Nếu các em thật sự không yêu sớm, thì thầy cô có thể giúp các em làm sáng tỏ, nhưng tốt nhất là các em không nên gạt tôi, không nên lừa dối tình cảm của tôi.”
Đối với việc Ninh Tinh Hà có thể vào lớp hai, lòng giáo viên chủ nhiệm cũng rất kiêu ngạo mừng rỡ, không quan trọng chuyện cậu chàng vì An Nghi rớt hạng nữa, sau này chỉ cần ông nâng điểm cho là được.
Thầy lúc tuổi trẻ cũng vậy, có thể hiểu được.
“Bọn em thật sự không yêu sớm.”
Ninh Tinh Hà lại cường điệu thêm một lần nữa, cậu không muốn liên lụy đến An Nghi.
“Thôi, hai đứa bọn em mỗi người viết cho tôi một tờ giấy cam đoan để tôi đưa cho hiệu trưởng, để làm rõ với các học sinh khác.”
“Vâng.”
Ninh Tinh Hà đồng ý, cùng An Nghi viết bản cam kết.
Sau khi hiệu trưởng nhìn thấy giấy cam đoan, lập tức sắp xếp người quản lý chụp ảnh đăng bài sáng tỏ trên diễn đàn trường.
Sau khi các học sinh thấy giấy cam đoan, có người tin cũng có người không tin, có người còn bảo đây là do trường học cố ý bao che.
Hàn Thi Lâm rất tức giận, cô ả rõ ràng tận mắt nhìn thấy Ninh Tinh Hà đưa An Nghi đi mua sắm, hơn nữa hai người bình thường cũng đi cùng nhau, biểu hiện mập mờ như vậy sao có thể không yêu sớm được?
Có điều, cô không phục cũng không làm được chuyện gì hết, chuyện này đã trở lại bình thường rồi, trường học cũng không hề không truy cứu, cho dù mấy bạn học sinh có ầm ỉ thế nào đi chăng nữa thì cũng vô dụng.
An Nghi sau khi trải qua những chuyện này, càng thêm bối rối, cô nàng không ngừng thắc mắc vì sao Ninh Tinh Hà lại không phủ nhận những lời chủ nhiệm lớp, cái lời mà đang theo đuổi cô.
Cô rất muốn hỏi thẳng cậu, nhưng lại ngại nên khó hỏi.
Một ngày sau khi sự kiện xảy ra, An Nghi vẫn đến trường như thường lệ, chỉ là trên đường cô đụng phải Mộ Cảnh Nhiên.
Không biết bắt đầu từ lúc nào mà hai người bọn họ trở nên xa cách, lúc gặp mặt cũng không thấy tự nhiên như xưa.
Mộ Cảnh Nhiên nhìn thấy An Nghi, cũng chủ động đi qua chào hỏi với cô.
An Nghi cười với cậu chàng, sau đó lại nghe anh hỏi: “Cậu và Ninh Tinh Hà không kết giao với nhau sao?”
- -----oOo------