Người Là Sao Sáng Giữa Nhân Gian

Chương 31




Editor: Nhã | Beta-er: Niệm.

An Nghi đang chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình lớn thì đột nhiên có một con zombie phá cửa, nó xông thẳng về phía nữ chính.

Mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy vẫn không khỏi hết hồn.

Ninh Tinh Hà nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của cô gái bên cạnh mình liền quay sang nhìn cô.

Như cảm giác được ánh nhìn của cậu, An Nghi lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại, nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Ban nãy là do tớ phân tâm thôi nhé.”

Còn cậy mạnh.

Ninh Tinh Hà cong môi cười, không vạch trần tâm tư của cô, tiếp tục xem phim.

Mấy cô bạn ở hàng trước cũng sợ hãi, ai cũng trốn vào vòng tay của bạn trai mình.

An Nghi thì không có bạn trai để trốn, chỉ có thể khoanh tay trước ngực tự bảo vệ bản thân.

Con người thật kỳ quái, chuyện gì càng đáng sợ thì lại càng muốn xem.

Có thể nói loạt series phim zombie này là những bộ kinh điển trên thế giới, An Nghi từng nghe nói qua nhưng chưa bao giờ xem, cuối cùng cô cũng biết tại sao mọi người lại kêu nó đáng sợ.

Tổng thể bộ phim mang vẻ u ám đè nén, lấy góc nhìn từ nhân vật nữ chính, khung cảnh ban đầu rất bình thường nhưng hình ảnh lại đột nhiên thay đổi, đâu đây có dơi biến dị xuất hiện, còn có các loài nhện, khiến An Nghi thấy buồn nôn.

Đến khúc cao trào, tình tiết càng trở nên k1ch thích, âm thanh xung quanh phòng phát ra đủ loại tiếng kêu r3n, làm người khác cứ cảm tưởng lũ zombie này đang ở ngay bên cạnh mình, nội dung trước kia so với nội dung bây giờ, giống hệt như đồ chơi dành cho con nít.

An Nghi không dám nhìn nữa, cả người lạnh run, cơ thể gắng sức dựa vào bên Ninh Tinh Hà.

“Sợ hả?”

Ninh Tinh Hà nhận ra hành động nhỏ nhặt của cô, thấp giọng hỏi một câu.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

An Nghi mấp máy môi, thầm nghĩ sao cậu có thể trực tiếp chọc thủng bụng người ta như vậy?

Thấy cô im lặng, Ninh Tinh Hà cởi áo khoác của mình rồi che lên người cô.

Trên áo khoác còn mang theo nhiệt độ của cậu, ngay lập tức có một cảm giác ấm áp truyền đến người cô.

“Như này thì chắc có cảm giác an toàn rồi nhỉ?”

Cậu sờ đầu cô, trong giọng nghe chừng có vẻ cưng chiều.

Không biết vì sao An Nghi đột nhiên to gan hơn, cô nàng dời sang vị trí bên cạnh, trực tiếp ngồi ngay cạnh cậu.

Cơ thể của hai người gần nhau, cả người Ninh Tinh Hà cũng bắt đầu cứng lại.

Cậu giật mình, sau đó nhanh chóng nhìn vào màn hình, xong cậu chợt phát hiện mình không thể chú ý đến nội dung bên trên.

Qua vài giây, Ninh Tinh Hà đứng núi này trông núi nọ vươn tay vòng qua bờ vai cô, nhưng mà trên người cô còn đang khoác áo của cậu, nên cậu vốn không hề đụng đến cô.

Ninh Tinh Hà tự nhiên làm thế khiến An Nghi rất ngạc nhiên.

Dưới lớp áo, An Nghi nắm chặt tay lại, cô thấy lòng bàn tay mình hình như đang thấm ra mồ hôi mất rồi.

Hai người đều giả vờ nhìn chằm chằm vào màn hình rất nghiêm túc, nhưng thật ra chẳng ai biết nó đang chiếu gì, bọn họ không nhìn thấy gì hết.

Tình tiết bộ phim vẫn rất đáng sợ, nhưng vì có vòng tay của Ninh Tinh Hà, còn có lớp áo khoác của cậu, nên An Nghi có xem cũng không thấy sợ hãi nữa.

Trước đó không lâu cô còn mong bộ phim mau chóng kết thúc nhanh một chút, mà bây giờ cô lại mong bộ phim có thể mãi dừng ở cái chớp mắt này.

Đáng tiếc, thời gian tốt đẹp sẽ chỉ tồn tại ở trong một khoảng thời gian ngắn.

Sau khi bộ phim kết thúc, Ninh Tinh Hà mới cẩn thận rụt cánh tay đã tê cứng của mình lại.

“Bộ phim này cũng khá ổn đấy.”

Cậu mở miệng cố gắng hòa hoãn bầu không khí, An Nghi lập tức gật đầu phụ họa: “Tớ cũng thấy khá ổn.”

Cuộc trò chuyện trông cực kỳ lúng túng, hai người rời khỏi chỗ ngồi, Ninh Tinh Hà vẫn cẩn thận giúp An Nghi nhìn chằm chằm vào chân cô, đôi tay buông thõng, không tự chủ được mà lúc nắm lúc buông, dường như cậu đang cố xoa dịu dòng cảm xúc của mình.

Đợi đến khi ra khỏi phòng chiếu phim, Ninh Tinh Hà mới tìm được chủ đề để nói chuyện với An Nghi: “Bên kia có phòng trò chơi, cậu có muốn qua chơi gắp thú bông không?”

“Ừm…” Đầu óc An Nghi đứt đoạn đúng vài giây, vô thức hỏi lại cậu: “Mấy giờ rồi?”

“Hơn tám giờ.” Ninh Tinh Hà nói xong mới kịp phản ứng: “Cậu phải về rồi.”

“Ừm.” An Nghi gật đầu, nếu cô không quay về thì mẹ cô lại thúc giục cô cho coi.

Ninh Tinh Hà đón xe đưa An Nghi đến cửa nhà cô, lúc xuống xe, An Nghi hỏi cậu: “Ngày mai cậu có thể dẫn tớ đến chỗ cậu ở được không? Tớ muốn đi thăm chú Ninh.”

Nghe thấy lời thỉnh cầu của cô, Ninh Tinh Hà hơi do dự, trông cậu có vẻ khó nói, nhưng cuối cùng cậu vẫn gật đầu nói được.

An Nghi cười, xoay người vào biệt thự, trong lòng cô bắt đầu mong đợi đến ngày mai.



Cô và Ninh Tinh Hà đã thương lượng sẽ gặp nhau vào lúc hai giờ chiều, gần đến giờ, An Nghi trang điểm đơn giản rồi ra cửa luôn, ba mẹ cô không có ở nhà nên cô cũng không cần phải báo cho họ mình sẽ đi đâu.

Vừa bước ra khỏi cổng biệt thự, An Nghi đã nhìn thấy Ninh Tinh Hà đang đạp xe đứng đợi cách đó không xa.

An Nghi bước nhanh về phía cậu, không hiểu sao tâm trạng của cô lúc này rất vui, chắc là vì cô có cảm giác bọn họ như thể đang đi hẹn hò với nhau.

Ninh Tinh Hà vừa quay đầu lại thì nhìn thấy cô khi, mái tóc đen mềm mại đang nhẹ nhàng tung bay trong gió theo bước chân chạy chậm của cô, và ánh sáng nhỏ vụn của mặt trời như rơi vào trong mắt cô, hệt như những vì sao lấp lánh.

Tầm mắt của hai người chạm nhau trong không trung, và rồi đôi môi của những ai kia ăn ý cong lên.

“Cậu đến từ lúc nào vậy?”

“Từ một rưỡi.”

An Nghi hiểu ý gật đầu, cô nhìn chỗ ngồi phía sau xe cậu có hơi do dự.

“Lên đi!”

Ninh Tinh Hà dùng mắt ra hiệu với cô, xong cô cũng vui vẻ ngồi lên.

“Ngồi cho vững vào, ngã xe là tớ kệ cậu luôn đấy.”

Nói xong, Ninh Tinh Hà từ từ đạp xe.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

An Nghi nhìn bóng lưng rắn chắc của cậu từ phía sau, nụ cười sáng lạn đã lộ rõ trên gương mặt cô.

Nhiệt độ trời xuân không quá lạnh cũng không quá nóng, dường như trong gió mang theo hơi ấm, gió khẽ phả vào mặt như thể mèo nhỏ đang cào nhẹ đòi vuốt v3.

Cô không khỏi cảm thán, thì ra ngoài đời cũng tồn tại tình tiết trong phim thần tượng.

Mặt của An Nghi lúc này đã đỏ bừng, hai tay cô khẩn trương nắm lấy góc áo Ninh Tinh Hà, không dám cử động quá đáng gì, vì cô sợ mình sẽ lộ ra vẻ không rụt rè, mặc dù trong lòng cô rất muốn ôm cậu.

Nhưng mà, khi xe đến đoạn đường dốc, cả người An Nghi đã không khống chế được mà ngã ngửa về phía trước.

“Ối.” Cô nhíu mày, một tay xoa nhẹ chóp mũi mình.

“Làm sao vậy?” Người phía trước hỏi.

“Không sao hết, chỉ do lưng cậu cứng quá làm mũi tớ đụng phải đau chết đi được.” An Nghi nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Nghe được sự oán trách của cô, Ninh Tinh Hà không khỏi bật cười.

Cậu còn cố ý nói đùa cô: “Nếu không thì cậu chở tớ nhé?”

“Cậu nặng như vậy thì sao tớ đèo được.”

“Tớ nặng lắm hả? Sao tớ lại thấy số cân của cũng bằng cậu nhỉ?”

An Nghi nghe cậu nói vậy thì trợn tròn hai mắt nhìn.

Cô không nhịn được mà giơ nắm đấm lên, đập nhẹ vào lưng cậu rồi mở miệng lên án ai kia: “Cậu không biết con gái cực sợ người ta nói mình nặng sao?”

An Nghi tự nhận mình có vóc người khá ok, thuộc phạm vi bình thường, nhưng Ninh Tinh Hà vừa nói cô như vậy làm cô không được vui, mặc dù cô biết cậu nói đùa.

Ninh Tinh Hà không ngờ mình thuận miệng đùa lại làm An Nghi phản ứng lớn như vậy.

Cậu quay đầu muốn nhìn cô một cái, nhưng chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu đen của cô, cậu thấy chỏm tóc xù xù kia làm người ta có một loại cảm giác muốn sờ nắn.

“Cậu không béo, cậu là cô gái gầy nhất trên thế giới được chưa?”

Ninh Tinh Hà nuông chiều nói, trong âm cuối còn mang theo sự cưng chiều khiến có thể khiến người ta nghe xong phải tan chảy.

Mặt An Nghi đỏ lên: “Ai muốn nghe cậu khen chứ, cái đồ nghĩ một đằng nói một nẻo.”

Ninh Tinh Hà tỏ ý mình rất bất lực, cậu nói rất chân thành mà? Con gái thật sự rất khó dỗ.

“Vậy cậu nói cho tôi biết, có phải cậu nặng 47 cân không*?” Im lặng một hồi, Ninh Tinh Hà đột nhiên lại mở miệng.

*Raw gốc vốn là 80斤 nhưng mà 1kg của trung quốc bằng 0.5968kg ở việt nam.

An Nghi nghĩ thầm, tớ đây hơn 53 cân đấy được không? Cậu đúng là dám đoán mà.

Có điều phương pháp này khá hiệu quả đối với An Nghi, chút buồn bực của cô thoáng cái đã tan biến.

“Cân nặng của con gái là bí mật, còn lâu tớ mới nói cho cậu nghe nhé.”

Ninh Tinh Hà cười khẽ, không hỏi cô nữa.

Đi xe gần 20 phút, cuối cùng Ninh Tinh Hà đưa An Nghi đến nơi mà ba và cậu ở.

Đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy mấy tòa nhà năm tầng với những mặt tường loang lổ,  chúng đều trải qua sự ăn mòn của tháng năm, mặt trên còn có những vết bẩn rỉ sét, phủ đầy dây leo.

An Nghi không ngờ hoàn cảnh ở đây lại cũ nát như vậy, trông giống như một tòa nhà cổ đã xây từ nhiều năm trước, sau cơn động đất sẽ lập tức sụp đổ.

Nếu Ninh Tinh Hà không mang cô tới chỗ này, thì cô sẽ không bao giờ biết sẽ có một nơi như vầy ở không xa nhà cô.

Ninh Tinh Hà thấy rõ đáy mắt khiếp sợ của An Nghi, cậu nghĩ, chắc là cô không thể tưởng tượng được làm sao lại có thể ngủ trong một căn nhà như vậy?

“Giá nhà ở thành phố này quá đắt, giá trung bình hàng tháng cho hai phòng ngủ và một phòng khách cũng phải ba nghìn.”

Ngay khi An Nghi cảm thấy cực kỳ khó tin thì câu nói này đã vang lên bên tai cô.

Khi nghe được con số này, tim cô “lộp bộp” vài tiếng, phản ứng đầu tiên trong đầu cô là tiền tiêu vặt hàng tháng của cô ít nhất cũng phải đến sáu ngàn…

Đột nhiên An Nghi cảm nhận được sự chênh lệch giữa cô và Ninh Tinh Hà, cô có thể không thèm để ý, nhưng Ninh Tinh Hà có thể sao?

Trong lòng của cậu, cô nhất định là loại tiểu thư được nuông chiều từ bé, không chịu khổ được.

An Nghi quay đầu nhìn về phía Ninh Tinh Hà, khó hiểu hỏi: “Căn nhà này rẻ hơn nhiều sao?”

“Ừm, một tháng chỉ tốn khoảng một ngàn rưỡi, rẻ hơn nửa.”

An Nghi nghĩ đến những gì Lạc Tiêu đã nói với cô lúc trước, bây giờ chú Ninh còn đang làm bồi bàn trong một khách sạn, như thế tức là điều kiện của bọn họ vô cùng khó khăn.

“Bố tớ đang đi làm, không ở nhà, để tớ dẫn cậu đi dạo bên trong, không cần phải đi lên đâu.”

Ninh Tinh Hà nói xong, liền dẫn đầu đẩy xe vào trong.

An Nghi nhìn bóng lưng của cậu, trong mắt hiện lên sự phức tạp.

Hai người vừa đi vào trong tiểu khu, An Nghi cau mày khi nhìn thấy rác bị vứt ở khắp nơi dưới chân mình.

Khu vực này không được người ta quét dọn sao?

Ninh Tinh Hà quay đầu nhìn thấy cái cau mày của An Nghi, hình như cô ngại bẩn, cậu thấy tim mình như bị vật gì đâm phải.

Quả nhiên, cậu không nên đưa cô tới chỗ này.

Cậu đã sớm quen với sự vật hoàn cảnh ở đây, nhưng cô thì khác cô chưa từng tiếp xúc với nó, cho dù cô không có thành kiến, nhưng nội tâm nhất định sẽ có mâu thuẫn.

“Thật ra thì trong này cũng không có gì để xem, nếu không thì chúng ta ra ngoài nhìn nhé.”

Ninh Tinh Hà nói, muốn quay ngược đầu xe, nhưng  An Nghi lại nhào tới nắm lấy tay lái của cậu.

“Sao cậu lại treo ngược lòng hiếu kỳ của tớ vậy? Cậu còn chưa mang tớ đi thăm thú khắp nơi mà? Dù sao thì đến cũng đến rồi, đi nhìn một chút đi.”

Nói xong, An Nghi tiên phong đi vào phía trong, còn vẫy tay với Ninh Tinh Hà.

Ninh Tinh Hà nhìn chiếc áo khoác màu trắng trên người cô còn cả đôi giày thể thao sạch sẽ dưới chân, rõ ràng là không hợp với hoàn cảnh bẩn thỉu xung quanh, đôi lông mày anh tuấn của cậu chàng không khỏi nhăn lại.

An Nghi rất nghiêm túc nhìn cảnh vật xung quanh, bởi vì đây là chỗ ở hiện tại của Ninh Tinh Hà.

Nhìn cái đầu nhỏ đang lắc trái lắc phải, Ninh Tinh Hà cảm thấy mình sắp bị sự đáng yêu của cô đánh gục.

Hai người đi dạo quanh trong tiểu khu, An Nghi đột nhiên mở miệng hỏi: “Xung quanh gần đây có chỗ nào ăn ngon không?”

Chủ đề này đột ngột xuất hiện, làm đại não Ninh Tinh Hà nhất thời không kịp phản ứng.

“Buổi trưa hôm nay cậu chưa ăn sao?”

“Mình ăn hơi ít.” An Nghi mỉm cười, ngượng ngùng nói ra nguyên nhân.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thật ra là vì buổi chiều cô định ra ngoài gặp Ninh Tinh Hà, nên cố ý để bụng đói, muốn cùng cậu đi thưởng thức mỹ thực.

Cũng không biết Ninh Tinh Hà có nhìn ra tâm tư của cô hay không, nói chung trông cậu suy nghĩ rất nghiêm túi, lát sau mới nói: “Gần nơi này có một nhà, mỗi lần đi ngang qua, tớ đều thấy nhà của bọn họ đầy ắp người.”

“Là món gì vậy?”

“Mì cá viên.”

“Oa.” An Nghi nghe xong cũng rất muốn ăn, hai mắt cô lập tức sáng lên.

Nhìn thấy phản ứng của cô, Ninh Tinh Hà cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của từ “kẻ tham ăn”.

“Đi thôi, tớ dẫn cậu đi ăn.”

“Ừm… Vậy cậu ăn cơm trưa chưa?” An Nghi nhớ tới rồi hỏi cậu.

“Chưa ăn.” 

Nghe được câu trả lời hai chữ của cậu, An Nghi âm thầm hoan hô dưới đáy lòng một tiếng, vậy thì quá đã rồi.