Editor: Nhã | Beta: Mian
Ngay khi An Nghi trở về nhà, Hạ Vân Thất lập tức đi qua nói với cô: “Cô con bảo chúng ta qua nhà cô ấy ăn cơm, nên mẹ chờ con về.”
Vừa nghe nói phải đi đến nhà dì, An Nghi lập tức cau mày phản đối: “Con không muốn đi.”
“Nhưng tối nay thì khác. Anh họ của con vừa mới đi du học về, đặc biệt mở tiệc đón gió tẩy trần (*) cho thằng bé, anh họ con luôn đối xử với con rất tốt mà.”
(*) Rửa sạch bụi bậm, chỉ tiệc mừng người đi xa mới về. Tiệc tẩy trần. Tẩy: rửa, Trần: bụi. Ngày xưa, mỗi khi có người phương xa đến, người ta thường tặng biếu hoặc thiết tiệc đãi người ấy.
“Anh ấy trở về ạ?” Trong mắt An Nghi lộ vẻ kinh ngạc, lẩm bẩm trong miệng: “Con còn tưởng anh ấy muốn ở nước ngoài để phát triển.”
“Coi như thằng bé muốn ở lại, thì cô con cũng không đồng ý đâu!”
Hạ Vân Thấy nói với An Nghi hai câu, liền thúc giục cô mau lên lầu thay quần áo.
Cuối cùng An Nghi vẫn nể mặt anh họ, vẫn là đi theo mẹ đến nơi, còn về phần An Thành Minh, bởi vì buổi tối có xã giao nên không đi.
Nhà cô cũng không xa nhà An Nghi, lái xe nửa tiếng đã tới, tài xế đậu xe ở cổng, sau đó hai mẹ con đi vào trong.
“Chờ một chút, lúc đi vào nhớ phải chào hỏi mọi người đấy nhé.” Hạ Vân Thất cẩn thận giao phó.
An Nghi đảo tròn mắt: “Vậy nếu có người con không quen thì sao?”
“Con có thể trực tiếp hỏi mẹ, mẹ tới giúp con giới thiệu.”
“A.”
Hai mẹ con vừa đi vừa nói luyên thuyên một lát liền đến trước cửa biệt thự, An Nghi giơ tay nhấn chuông cửa.
Chu Nhạc San đến mở cửa cho bọn họ, vừa nhìn thấy Hạ Vân Thất đã nhiệt tình khoác tay bà, gọi một tiếng ngọt ngào “Mợ”.
Hạ Vân Thất cười với cô, hỏi: “Anh con đâu rồi?”
“Anh ấy đang ở phòng khách, con dẫn mợ ra đấy nha.”
Chu Nhạc San là một con người rất đặc biệt, điêu ngoa thô lỗ trước mặt An Nghi, còn ở trước mặt phụ huynh lại luôn dịu dàng hiểu chuyện.
Ba người đi vào phòng khách, An Nghi nhìn thấy có rất nhiều người, cô sửng sốt, nhanh chóng đứng thẳng người.
Một, hai, ba, bốn,… ** mười.
Trong lòng cô thầm đếm từng người một, trong lòng cảm thấy bất lực.
Cuộc sống sẽ trở nên tốt hơn nếu không có nhiều mối quan hệ giữa con người với nhau như vậy.
“Gọi con đó.”
Hạ Vân Thất nhỏ giọng nhắc nhở An Nghi một câu, An Nghi vội vàng mở miệng, cô đến chào hỏi với những người quen biết, những người không quen biết thì chờ mẹ đến giới thiệu cho cô.
Còn lại những người kia, Hạ Vân Thất gần như biết hết tất cả, chỉ có một người con trai có vóc dáng cao ráo đeo kính mắt, nhìn cậu con trai ấy thật sự rất đẹp, bà không biết đó là ai.
Anh họ An Nghi tên Chu Khải Nhiên vội vàng mở miệng giới thiệu nói: “Vị này là bạn học của anh ở nước ngoài, nhà hắn sát vách thành phố Lệ, quan hệ giữa anh và nó đặc biệt tốt.”
Nghe đến đây, trái tim nhỏ bé của An Nghi ‘Lốp bốp’ một tiếng.
Vừa nghe thấy thành phố Lệ, cô liền nhớ về Ninh Tinh Hà, bởi vì cậu cũng là người ở đó, cho nên hai người bọn họ hẳn là không trùng hợp tới mức quen nhau đi?
Hạ Vân Thất gật đầu tỏ ý mình đã biết, bà nháy mắt với An Nghi, An Nghi bị cuốn vào suy nghĩ của chính mình, qua loa mở miệng gọi một tiếng ‘Anh’.
“Đứa nhỏ này lễ phép quá, giáo dục nhà tốt thật.”
“Học vấn của Vân Thất rất cao, người ta khẳng định phải có một phương thức giáo dục của riêng mình.”
Mấy người thân thích tôi một câu chị một câu, khen lấy khen để, nói đến độ làm An Nghi tự thấy chột dạ.
Nếu không phải mẹ còn ở trước mặt, cô khả năng sẽ không làm như vậy đâu.
Sau khi ngồi trong phòng khách một lúc, rồi mới đến giờ ăn tối.
An Nghi là vãn bối(*), đương nhiên bị phân đến bàn với hai anh em nhà Chu Khải Nhiên và Chu Nhạc San.
(*) Cấp bậc nhỏ trong gia tộc, thường là hàng con cháu.
Cô cũng không cũng không phản đối chuyện này, định bụng ăn nhanh còn rời đi.
An Nghi cảm thấy nhàm chán, vụng trộm lén lôi điện thoại ra, bỗng bên cạnh có người ngồi xuống.
Cảm nhận được luồng khí, An Nghi vô thức quay đầu, thấy người kia là bạn học của Chu Khải Nhiên.
“Xin chào.”
Cô gượng cười lên tiếng chào hỏi.
“Chào em.” Đối phương khách khí gật đầu, rồi nói tiếp: “Anh là Lục Lâm.”
“À, em tên An Nghi.”
Sau khi tự giới thiệu bản thân với nhau, sau đó cuộc trò chuyện cũng kết thúc một cách tự nhiên, An Nghi tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại.
Bàn vãn bối này của bọn họ vô cùng yên tĩnh, người nào người đấy cũng cầm điện thoại chơi, còn bàn bên cạnh thì tàn gẫu đến khí thế ngất trời.
Lúc đầu An Nghi chơi điện thoại rất say mê, nhưng bỗng nhiên nghe thấy có ai đó nhắc đến tên mình, cô lập tức vểnh tai nghe ngóng.
“Tôi cũng có ý này, dù sao môi trường giáo dục ở nước ngoài cũng tốt hơn trong nước, với lại để con bé một thân một mình đến nước ngoài cũng rèn luyện năng lực tự độc lập của nó.”
Đây là giọng nói của mẹ cô.
An Nghi đột nhiên hiểu rõ bọn họ đang nói gì, đến cùng là ai bắt đầu khơi lên cái đề tài này vậy, dám giật dây mẹ cô đem cô ra nước ngoài? Rốt cuộc có dụng ý gì!
Mặc dù ánh mắt An Nghi vẫn còn đang dán chặt vào điện thoại, nhưng tâm tư hoàn toàn không đặt trên nó, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Sao cô vẫn chưa nghe mẹ đề cập đến chuyện sẽ đưa cô ra nước ngoài du học? Không ngờ tới bà ấy lại có loại dự định này.
An Nghi giờ phút này thật sự có chút muốn khóc.
Lục Lâm liếc mắt nhìn cô bé ngồi bên cạnh mình, thấy sắc mặt cô đang căng thẳng, kết hợp với cuộc trò chuyện ở bàn bên cạnh, nháy mắt liền minh bạch, hiểu ra vấn đề.
“Không muốn đi du học?”
“Dạ?” An Nghi kinh ngạc ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên: “Anh…”
“Đoán thôi.” Lục Lâm nhíu mày, ánh mắt dưới cặp kính gọng vàng kia có vài phần sắc bén.
An Nghi thở dài, bả vai rũ xuống, nhìn giống hệt quả cà tím bị phủ sương.
“Ai muốn ra nước ngoài chứ! Xa nhà như vậy, một mình ở bên ngoài không nơi nương tựa ăn không ngủ cũng không yên.”
“Ngay từ ban đầu anh đã rất muốn ra nước ngoài.”
“Vì sao chứ?” Thấy Lục lâm nói như vậy, An Nghi khó hiểu hỏi lại.
“Muốn trốn khỏi nhà ấy mà.” Đôi mắt Lục Lâm bỗng nhiên trở nên thâm thuý: “Anh ghét bị bố mẹ quản, anh cảm thấy anh đã trưởng thành rồi, cũng có bản lĩnh tự quản lý mình.”
An Nghi kéo môi cười: “Em không có lòng tin như vậy đâu.”
“Em là con gái, anh là con trai nên chắc chắn suy nghĩ không giống nhau.” Lục Lâm nói xong, tiếp tục an ủi cô: “Không muốn đi du học thì nói chuyện với người trong nhà thử xem, bọn họ chắc chắn sẽ không ép em đâu.”
“Mẹ em nhất định sẽ nói ‘trừ khi con có thể vào được một trường đại học top đầu ở trong nước, nếu không thì ra nước ngoài mới là phương án tốt nhất.’
Lấy kinh nghiệm chiến tranh du kích của hai mẹ con trong nhiều năm qua, An Nghi không cần đàm phán cũng biết nữ sĩ quan Hạ Vân Thất sẽ nói những lời gì.
Lục Lâm cong môi cười nhạt một tiếng.
Lại hỏi cô: “Năm nay em học lớp mấy rồi?”
“Em học lớp mười một.”
“Vậy còn hơn một năm nữa, không nóng vội, tiếp tục cố gắng.”
“A…” An Nghi nghe giọng điệu giống như một người ca ca của anh, không nhịn được hỏi: “Cái đó, thời điểm khi anh học cấp ba, thành tích học tập có tốt hay không ạ?”
Lục Lâm nghe thấy vấn đề này, nhếch miệng cười thần bí khó lường.
Trước lúc anh kịp trả lời, thì Chu Khải Nhiên xuất hiện sau lưng, bay lơ lửng như một bóng ma.
“Cậu nói gì với em gái tôi vậy? Lại còn nói chuyện rất nghiêm túc nữa.”
“Tôi đang tư vấn tâm lý cho trẻ em.”
“Chậc.” Chu Khải Nhiên hơi ngạc nhiên, vỗ vai anh, ý vị thâm trường(*): “Đây đâu phải phong cách của cậu đâu! Từ bao giờ mà cậu trở thành người truyền cảm hứng vậy?”
(*) Ý vị thâm trường: ý vị sâu xa, ánh mắt cô nhiều ý tứ, thường có ý chỉ ánh mắt người nhìn có chút ý trêu chọc.
Lục Lâm gạt tay anh ra, không để ý đến lời đùa đó.
An Nghi nhìn Chu Khải Nhiên, lần nữa hỏi lại vấn đề: “Em vừa mới đang hỏi thành tích của anh Lục Lâm thời cấp ba như thế nào.”
“Anh không biết thời cấp ba của cậu ta như thế nào, nhưng anh biết cậu ấy được nhận vào trường với thành tích đứng đầu trong chuyên ngành bọn anh theo.”
“Thật hay giả vậy?”
An Nghi tròn mắt kinh ngạc.
Bởi vì An Nghi biết trường mà Chu Khải Nhiên theo học là một trong năm mươi trường đứng top đầu thế giới, tất cả những người theo học đều là những nhân tài hàng đầu, nếu như anh ấy giành được giải nhất, thì há không phải là nhân trung chi long[1] sao?
[1] có nghĩa là: rồng giữa loài người, ý nói những bậc kiệt xuất, phi thường giữa những người tầm thường. Vì quan niệm ngày xưa cho rồng là loài cao quý, linh diệu.
“Em cũng không ngờ anh Lục Lâm lại lợi hại như vậy, thất kính thất kính.”
An Nghi không nhịn được mà lắc đầu cảm thán.
Chu Khải Nhiên đắc ý cười, kéo bả vai Lục Lâm: “Thế mà em cũng không để ý xem anh là bạn ai.”
“Người ta lợi hại thì có liên quan gì đến anh đâu?”
Chu Nhạc San không hề chừa mặt mũi cho anh trai mình, cô nàng lạnh lùng buông một câu.
“Haha, cái con bé này, sao càng lớn càng không biết cách nói chuyện rồi?”
Chu Khải Nhiên lườm cô nàng một chút, Chu Nhạc San lè lưỡi, tiếp tục chơi điện thoại.
…
Trên đường về nhà sau bữa tối, Hạ Vân Thất đột nhiên hỏi An Nghi, nếu như bà sắp xếp cho cô đi du học, thì cô có đồng ý đi không.
Sau khi An Nghi nghe mẹ nói, gần như không suy nghĩ lập tức lắc đầu từ chối.
“Mẹ, con thích không khí ở trong nước, còn muốn bên cạnh mẹ nữa. Mẹ xem, nếu con đi nước ngoài du học, mẹ cùng với bố có khả năng hơn nửa năm trời đều sẽ không gặp được con, chẳng nhẽ mẹ không nhớ con sao?
Lúc An Nghi nói chuyện, còn cố ý thể hiện vẻ mặt vô cùng đáng thương, làm Hạ Vân Thất bật cười.
“Mẹ chỉ thuận miệng hỏi con một chút thôi, cũng không muốn đưa con ra nước ngoài mà.”
An Nghi nghe mẹ mình nói vậy, thở phào nhẹ nhõm.
“Con biết mẹ không nỡ xa con mà, dù sao mẹ cũng chỉ có một đứa con gái là con mà thôi.”
“Đương nhiên mẹ không nỡ xa con, nhưng con cũng phải để mẹ nở mày nở mặt, cố gắng học hành, ít nhất phải thi tốt hơn mẹ ngày xưa.”
An Nghi nghe thấy câu đằng sau, cả khuôn mặt nhỏ liền sụp đổ.
“Xuất phát điểm của mẹ cao như vậy, con làm sao mà đuổi kịp được!” Áp lực này cũng quá lớn rồi.
“Ai nói không đuổi kịp được? Con còn thông minh hơn mẹ thời trẻ nhiều.”
Liên quan đến chuyện thông minh, An Nghi thừa nhận điều đó, nhưng mà một chút thông minh nho nhỏ này căn bản không áp dụng được vào chuyện học.
…
Thời gian một tuần học tập rất nhanh đã trôi qua, đảo mắt một cái đã đến thứ sáu.
Ngoại trừ hôm thứ hai, tình cờ gặp Ninh Tinh Hà giống như gặp được quỷ vậy, mấy ngày sau đó, An Nghi chỉ gặp cậu đúng một lần nữa.
Lạc Tiêu phát hiện giữa An Nghi và Ninh Tinh Hà đã xuất hiện vấn đề lớn, liền hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
An Nghi cũng không nói gì nhiều với Lạc Tiêu, chỉ nói tình huống lúc đó cho cô nàng biết.
Lạc Tiêu sau khi nghe cô nói, đầu óc cũng mơ hồ, thì thầm nói: “Ninh Tinh Hà trông rất đáng tin cậy, theo lý thuyết thì sẽ không giống như thế! Những gì vừa rồi cậu kể thật sự hoàn toàn chính là đang nói đến một tên nam nhân cặn bã.”
“Có khả năng là người kia bị thần kinh rồi cũng nên.”
An Nghi đưa ra cái dạng miêu tả hình dung này liền chọc cho Lạc Tiêu đến bật cười.
Hai người ăn cơm trưa cùng nhau, ăn tiếp đó đi tới thư viện, bởi vì trong lớp lịch sử An Nghi học được một móc thời gian quan trọng của triều đại nào đó, cảm thấy tương đối thú vị, vì thế nên muốn đi xem thử một chút.
Ở trong trường một thời gian lâu như vậy, nhưng số lần hai người đến thư viện trường thật sự rất ít thậm chí còn có thể đếm được trên đầu ngón tay, chủ yếu là những lúc bình thường đọc sách thôi cũng đã đủ thấy nhiều, thời điểm nghỉ giải lao vất vả lắm mới được giải tỏa, chắc chắn đương nhiên sẽ không muốn lãng phí thời gian ở nơi đây.
Thư viện của trường học rất lớn, bên trong rất im lặng, như thể không có một bóng người nào.
An Nghi đến khu sách lịch sử, Lạc Tiêu thì đến khu tiểu thuyết văn xuôi, mỗi người một nơi tìm sách của riêng mình.
Sau khi tìm xong, hai người ôm sách đi tới khu đọc sách kiếm chỗ ngồi, Lạc Tiêu mắt lóe sáng, lập tức trông thấy người nào đó đang cúi đầu đọc sách, cô nàng lập tức kích động kéo tay An Nghi.
“Cậu nhìn kìa, đó không phải là Ninh Tinh Hà sao?”
An Nghi thuận mắt nhìn sang, đáy lòng cảm thấy có chút kích động, nhưng chẳng qua lại nói: “Là cậu ấy cũng vô dụng, cũng sẽ không chủ động nói chuyện với tớ đâu.”
“Cậu đợi tớ, nhìn kỹ này.”
Lạc Tiều đưa cho An Nghi một ánh mắt tự tin, sau đó chạy về phía mục tiêu.
An Nghi cũng không biết cô nàng định làm gì, gọi cô cũng không nghe.
Lạc Tiêu làm bộ vô ý nhìn thấy Ninh Tinh Hà ở bàn bên cạnh, tiếp sau giả vờ như kinh ngạc quay đầu nhìn cậu, “Trùng hợp vậy sao, cậu cũng ở đây à?”
Ninh Tinh Hà ngước mắt nhìn về phía cô, nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy thì tốt rồi.” Lạc Tiêu nói xong liền ngồi đối diện với cậu, sau đó vẫy tay gọi An Nghi, “Đến đây.”
An Nghi nhíu mày đứng tại chỗ, chậm chạp không nhúc nhích.
An Nghi cau mày, đứng im không nhúc nhích. Cô không muốn làm trò hề trước mặt Ninh Tinh Hà, nhưng cô lại muốn gần cậu, như kiểu vừa mặt dày vừa e thẹn vậy.
Lạc Tiêu không biết An Nghi bị làm sao, chỉ thấy người vẫn đứng ở đằng kia bất động, cô có hơi lúng túng cười với Ninh Tinh Hà, sau đó đi đến trước mặt An Nghi.
“Thế nào rồi?”
“Không có gì…” An Nghi nhẹ nhàng lắc đầu, nắm chặt cánh tay Lạc Tiêu, “Bọn mình đi thôi.”
Lạc Tiêu mười phần ngoài ý muốn trừng to mắt, không nghĩ tới An Nghi vậy mà muốn trốn tránh Ninh Tinh Hà.
Ngay lúc hai người quay người, cậu thiếu niên từ đầu đến cuối đều quay lưng về phía các cô rốt cuộc cũng chậm rãi xoay đầu.
Nhìn bóng lưng của An Nghi, một tia buồn bã xẹt qua đáy mắt cậu.
Ngoại trừ hai chữ ‘Xin lỗi’, thì cậu không biết phải nói gì với cô.
Ra khỏi thư viện, Lạc Tiêu cuối cùng cũng dám lớn tiếng nói chuyện.
“An Nghi cậu tuyệt đối đừng hành động theo cảm tính nhé! Nếu cậu thật sự thích cậu ấy, thì đừng vì mấy chuyện hờn dỗi mà bỏ lỡ.”
“Đúng là tớ thích cậu ấy, nhưng cậu nhìn cậu ấy đi, trông có giống như nguyện ý phản ứng lại với tớ không?”
“Cậu…Cậu ấy đối với ai cũng như vậy mà!”
Lạc Tiêu đảo mắt, tiếp tục khuyên, “Tóm lại tớ cảm thấy, thích một người là một chuyện không thể nào dễ dàng buông tha được, nếu không thì mai sau chắc chắn có rất nhiều tiếc nuối như vậy không tốt đâu, chẳng lẽ cậu tình nguyện nhìn cậu ta ở cùng với người khác sao?”
Lời nói vừa rồi của Lạc Tiêu khiến An Nghi thể hồ quán đỉnh[2].
[2] nôm na là ‘tưới nước lên đầu’ – thể hồ là bơ được tinh luyện từ sữa bò, ở dạng đặc sánh, câu này thường dùng để ví von cho việc truyền thụ trí tuệ hoặc chỉ việc thông suốt về một thứ gì đó.
Cô có chút ảo não cau mày, trầm mặc nửa ngày, cuối cùng vẫn nói: “Chúng ta trở về lớp học đi.”
…
Ngày hôm sau là thứ bảy, An Nghi tỉnh dậy sau giấc ngủ, vệ sinh sạch sẽ rồi đi xuống lầu.
“Ây da, mặt trời đã sắp xuống núi rồi mà giờ em mới dậy à?”
Chu Khải Nhiên không biết xuất hiện từ chỗ nào, thấy An Nghi xuống liền trêu chọc một câu.
An Nghi dụi mắt, có chút ngạc nhiên hỏi: “Sao anh đến đây sớm vậy?”
“Anh đến sớm là muốn đưa em đi leo núi đó!”
“Thật hả?”
“Đương nhiên rồi, anh xin mợ đi rồi.”
“Anh là người đáng tin nhất.”
An Nghi nhìn về phía anh nháy mắt vài cái, dành lời khen cho anh.
Kết quả trong giây tiếp theo, một bóng dáng cao lớn lại xuất hiện trong tầm mắt cô.
Nhìn thấy Lục Lâm, An Nghi hơi xấu hổ cười, nghĩ đến đầu mình còn đang bù xù như ổ gà, hơn nữa vẫn còn đang mặc quần áo ngủ, thật sự không thích hợp, vội vàng nói, “Chờ em chút.”
Tiếp đến, cô quay người vội vã chạy lên lầu.
“Tôi là anh họ của con bé! Cũng xem như nhìn nó lớn lên, từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, không bao giờ để người trong nhà phải lo lắng.”
“Ừ, có thể nhìn ra mà.” Lục Lâm đồng ý gật đầu.
Chu Khải Nhiên nhìn anh đầy ẩn ý, hỏi: “Có phải vẻ ngoài cũng rất xinh đẹp đúng không?”
Đối đầu với ánh mắt khác thường của Chu Khải Nhiên, trong phút chốc Lục Lâm lập tức hiểu dụng ý của người kia.
“Cậu tốt nhất nên dẹp mấy cái tư tưởng suy nghĩ ngổn ngang đó đi, cô bé kia vẫn chỉ là một đứa trẻ.”
“Chậc, cậu có phải suy nghĩ nhiều không? Đây chính là em họ của tôi đấy, tôi đây đề phòng cậu còn không kịp.”
Chu Khải Nhiên có chút buồn cười nói.
An Nghi cũng không chậm trễ thời gian quá lâu, dùng tốc độ nhanh nhất để thay quần áo xuống lầu.
“Ăn chút điểm tâm rồi đi.”
“Vâng.” An Nghi đáp ứng, nhớ đến một chuyện, “Chu Nhạc San không có đi cùng sao?”
“Con bé muốn đến lắm, nhưng mẹ anh không cho đi! Bà ấy đưa con bé đi học vũ đạo rồi!”
An Nghi nghe xong, không khỏi thấy đồng cảm nhưng ngược lại cũng mừng thầm trong lòng.
Nếu cô ta đi theo, cô chắc chắn không còn muốn đi nữa.
Ăn cơm sáng xong, An Nghi theo hai người con trai bọn họ lên xe.
“Anh họ, lần này anh trở về muốn làm công việc gì vậy?” An Nghi tìm đề tài để hỏi thăm Chu Khải Nhiên.
Chu Khải Nhiên quay đầu, nhìn cô nở một nụ cười đầy bí ẩn.
“Bí mật.”
“Không thú vị tý nào, hỏi một chút cũng không được sao?”
An Nghi lười hỏi thêm, quay đầu nhìn phong cảnh phía bên ngoài cửa sổ.
Một ngày này, Chu Khải Nhiên và Lục Lâm đưa cô leo lên ngọn núi nổi danh nhất thành phố, sau khi leo núi xong, An Nghi mệt mỏi không thôi, cả hai chân đều mỏi nhừ.
Chờ leo núi xong rồi lại quay về trung tâm thành phố, Chu Khải Nhiên hỏi An Nghi xem có muốn đi ăn món gì ngon không, để mang cô đi ăn.
An Nghi không cần nghĩ liền nói đi ăn lẩu, Chu Khải Nhiên bảo: “Hai ngày nay anh bị nóng trong người, nên không ăn được.”
“Vậy anh hỏi em làm gì.”
An Nghi thực sự không muốn nói chuyện với anh nữa.
“Đùa em tí thôi, mới vậy mà đã giận hả?” Chu Khải Nhiên không khỏi có chút buồn cười.
Cuối cùng ba người vẫn là đi ăn lẩu, chờ tới lúc ăn xong, Chu Khải Nhiên đưa An Nghi về nhà.
Trên đường đi, Chu Khải Nhiên nhận một cuộc điện thoại, là điện thoại của bạn tốt, người ta hẹn anh đến quán bar uống rượu.
Chu Khải Nhiên hỏi: “Đến quán bar nào?”
Trong xe rất yên tĩnh, An Nghi có thể nghe được giọng người kia ở đầu bên: “Quan bar Thanh Hoà.”
Vừa nghe thấy cái tên này, An Nghi vốn có chút gật gù lập tức tỉnh táo lại.
Đây không phải là quán bar mà Ninh Tinh Hà đi hát sao?
Sau khi Chu Khải Nhiên cúp điện thoại, cô không nhịn được mở miệng hỏi: “Anh họ, các anh còn muốn đến bar uống rượu hả?”
“Lâu rồi anh và đám bạn kia chưa gặp mặt nhau lần nào, đến đó uống hai ly.”
Chu Khải Nhiên nói xong, trừng mắt nhắc nhở An Nghi, “Làm sao? Chẳng nhẽ em muốn đi cùng à? Trẻ con không thể đến bar.”
“Em sắp trưởng thành rồi, nào có nhỏ.”
An Nghi không phục lầm bẩm, sau đó lại nói: “Hơn nữa, em cũng không có ý định đi! Chỉ hỏi chút thôi.”
“Không có ý định đi là tốt.”
Chu Khải Nhiên khẽ hừ một tiếng, dẫm ga tăng tốc đưa cô về nhà.
Sau khi đưa An Nghi về nhà an toàn, Chu Khải Nhiên dẫn Lục Lâm đến quán bar.
Bạn bè đã đặt trước cho anh một chiếc ghế tốt, cho nên hai người chỉ cần đến đấy lấy chỗ, có ba cậu bạn đã đến, nhìn thấy Chu Khải Nhiên liền rót rượu cho anh.
Chu Khải Nhiên uống cạn ba ly rượu trong một hơi, sau đó giới thiệu Lục Lâm với đám bạn bè, anh bảo đây là bạn học đại học, cũng là đối tác trong tương lai.
Nghe xong hai chữ “Đối tác”, bạn bè ai cũng vui mừng cho Chu Khải Nhiên, bảo anh xem ra có vẻ muốn làm ăn lớn.
Chu Khải Nhiên cười giải thích: “Thật ra cũng không có gì, nhà Lục Lâm điều hành một công ty môi giới, bố cậu ấy chuẩn bị để cậu ấy tiếp nhận, tôi chuẩn bị gia nhập bên đó để giúp đỡ cậu ấy một chút.”
“Mở công ty quản lý hả? Lợi hại vậy!”
“Là nhà ai thế? Có thể tiết lộ chút không?”
Những người khác nghe xong, ai cũng cảm thấy bất ngờ.
“Công ty quản lý nhà cậu ta nói ra sợ hù chết mấy người các cậu, chính là Diệu Khách có nhiều thần tượng lưu lượng nhất trong hai năm gần đây đấy.”
“Wow.”
Một trong số đó nhịn không được mà sợ hãi thán phục, hỏi: “Bạn gái của tôi có thích một nam minh tinh ở Diệu Khách, cậy có thể giúp tôi xin chữ ký của người đó không?”
“Có thể.”
Lục Lâm thoải mái gật đầu.
“Hàn huyên vậy thôi, chào hỏi xong hết rồi mọi người ngồi xuống đi.”
“Đều là bạn bè cả, khách khí làm gì.”
Chu Khải Nhiên nói xong chậm rãi ngồi xuống ghế salon.
Ngay lúc cậu ngồi xuống, vừa vặn nghe thấy giọng hát truyền từ sân khấu xuống, giọng nam trầm thấp lập tức đã thu hút sự chú ý của anh.
“Hả? Giọng hát không tệ nha!”
Chu Khải Nhiên hứng thú, nhưng Lục Lâm lại nhíu mày.
Lục Lâm thản nhiên cười, cũng gật đầu đồng ý.
Ca sĩ trên sân khấu đã hát liên tiếp hai ca khúc, một bản tình ca buồn nhẹ nhàng cùng với một ca khúc đầy cảm hứng thuộc thể loại Rock and Roll.
Lục Lâm đứng nhìn từ xa, càng nhìn càng thấy đối phương nổi bật cả về tướng mạo lẫn khí chất, sau đó nói với Chu Khải Nhiên: “Tôi muốn ra đó hỏi thăm một chút.”
Hai người bọn họ vừa về nước tiếp nhận công ty, tự nhiên sẽ tìm một mục tiêu cho mình, mục tiêu đó chính là đào tạo ra một nghệ sĩ lưu lượng hàng đầu trong vòng hai năm.
“Đi, vừa hay tôi cũng thấy không tệ, cậu đi hỏi thăm một chút đi.” Chu Khải Nhiên cũng đồng ý.
Lục Lâm đứng dậy rời khỏi chỗ, đi đến hậu trường.
Anh đợi một lúc, đợi đến khi người đó bước xuống sân khấu, một giây đối mặt với cậu, Lục Lâm bị chấn động.
Cậu thiếu niên trước mặt này nhìn qua mới chỉ mười bảy mười tám tuổi, đôi mắt thân thúy, mang theo vẻ u buồn, khí chất độc đáo, luôn có loại cảm giác cô đơn, nhìn qua rất cao lãnh, rất có cảm giác xa cách.
Loại hình như này, vừa vặn hợp với giới giải trí hiện nay, rất nhanh sẽ được nổi tiếng.
“Xin chào.”
Lục Lâm chủ động chìa tay ra với cậu.
Nhưng mà, đối phương còn lạnh lùng hơn so với những gì anh tưởng, “Có chuyện gì sao?”
“Tôi là người không thích lòng vòng, nên sẽ nói thẳng.” Lục Lâm cười cười, sau đó tự mở miệng giới thiệu mình: “Tôi tên Lục Lâm, là giám đốc tiền nhiệm của công ty giải trí Diệu Khách, nếu cậu có hát, thì chắc cũng biết công ty này rồi đúng không?”
“Cho nên?”
“Tôi có hứng thú với cậu, muốn tìm hiểu một chút, không biết cậu có muốn tiến vào ngành giải trí không.”
“Không có.”
Nói xong hai chữ, đối phương liền rời đi, Lục Lâm kéo cậu lại.
“Tôi không phải là kẻ lừa đảo.”
Anh bất đắc dĩ giải thích, sau đó nói tiếp: “Cậu có thể cho tôi biết tên của cậu không?”
“Ninh Tinh Hà.”
Môi mỏng của thiếu niên phun ra ba chữ, trong đôi mắt lạnh lẽo của cậu hiện lên sự bình tĩnh trầm ổn.
Lục Lâm càng có hứng thú với cậu, “Tôi nghĩ chúng ta nên kiên nhẫn ngồi xuống nói chuyện với nhau.”
Nói xong, anh gửi tin nhắn cho Chu Khải Nhiên, nói đi trước đi.