Editor: Del | Beta: Mian
Giữa tiết học, An Nghi và Đồng Khả Tinh cùng nhau đi vệ sinh, người bên trong rất nhiều, chỉ có một gian phòng là không có ai, Đồng Khả Tinh vô cùng gấp nên An Nghi để cô vào trước.
Sau đó, có hai nữ sinh kéo tay nhau đi vào, vừa đi vừa bàn tán về chuyện gì đó:
“Hàn Thi Lâm lớp chúng ta hình như vừa ý với người mới chuyển đến đấy.”
“Thật á? Không phải ánh mắt của Hàn Thi Lâm rất cao sao? Mặc dù học sinh chuyển trường kia rất đẹp trai nhưng tớ nghe nói cậu ta hình như không có tiền!”
“Nhưng Hàn Thi Lâm lại không thiếu tiền, khuôn mặt đẹp không phải được rồi sao?”
An Nghi đứng bên cạnh bọn họ nên đoạn đối thoại giữa hai người kia, cô nghe rõ toàn bộ.
Đổi lại là người khác, đương nhiên cô sẽ không để trong lòng nhưng người mà họ nói lại chính là Ninh Tinh Hà.
Cái người Hàn Thi Lâm cô biết, da mặt còn dày hơn tường, nếu cô ta theo đuổi Ninh Tinh Hà chắc chắn sẽ bám chặt không buông.
“An Nghi, tớ xong rồi, cậu vào đi.”
Đồng Khả Tinh đi ra, gọi cô.
An Nghi lấy lại tinh thần, không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng đi vào.
Buổi chiều tan học, trời nổi lên cơn mưa nhỏ, tích tách từng giọt, An Nghi quên không xem dự báo thời tiết nên không mang ô theo.
Đứng ở của lớp học, cô do dự một lúc lâu rồi quyết định bất chấp mưa chạy ra ngoài, ai ngờ khi cô vừa đi được nửa bước thì một chiếc áo khoác choàng lên đầu cô, mùi bạc hà thoang thoảng sộc vào mũi cô.
An Nghi cầm lấy chiếc áo khoác, ngước nhìn về phía trước thì thấy bóng dáng của Ninh Tinh Hà.
Cậu đưa áo khoác cho cô, trên người chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi trắng phong phanh, hạt mưa rơi xuống, rất nhanh đã bị thấm ướt một mảng lớn.
An Nghi choàng áo khoác lên đầu, nhanh chóng đuổi theo.
“Cậu như vậy sẽ bị cảm đấy, mặc áo khoác vào nhanh.” Dứt lời, cô đưa áo khoác trả cho cậu.
Ninh Tinh Hà nhíu mày, đương nhiên là không muốn nhiều lời với cô, dứt khoát lấy áo khoát lại, dùng tay đỡ lên, trực tiếp che đầu hai người.
An Nghi sững sờ, sau khi phản ứng lại, cô vội vàng tiến gần về phía cậu.
Thấy mưa càng ngày càng lớn, Ninh Tinh Hà mở miệng nói: “Tôi đếm một, hai, ba chúng ta cùng chạy.”
Nói xong cậu bắt đầu đếm, An Nghi nín thở tập trung, lúc cậu đếm đến “Ba”, cô lập tức nhanh chóng chạy đi cùng với cậu.
Cảnh tượng như thế này, An Nghi đã từng nhìn thấy trong phim thần tượng, đơn thuần lại đẹp đẽ, giống như căn bản việc đó không thể nào xảy ra ngoài đời thực.
Hai người vội vàng chạy ra khỏi trường học, Ninh Tinh Hà bước đến phía xe đang chờ ở đằng kia, mở cửa ghế sau để cô nhanh chóng đi vào.
Ninh Tư Hải vẫn đang cầm ô đợi bên cạnh xe, nhìn thấy cảnh kia lật đật đi qua, nói với bọn họ: “Mưa lớn như vậy, tôi đang lo lắng cho cô chủ làm sao có thể đi ra như thế nào, vừa rồi còn xin bảo vệ ở cổng trường để tôi được vào đón cô nhưng bọn họ lại không cho.”
“Chú Ninh, chú đừng lo lắng, cháu cũng chưa bị dính mưa tý nào, may là Ninh Tinh Hà đưa cháu ra.”
“Ừ, cuối cùng tên nhóc này cũng làm được việc tốt.”
Ninh Tư Hải cười vỗ vai con ông.
An Nghi: “Chú Ninh, trời mưa lớn như vậy, chú để Ninh Tinh Hà ngồi xe về với cháu đi.”
Ninh Tư Hải do dự, gật đầu, “Tình huống lần này đặc biệt, con lên đi.”
Ninh Tinh Hà ‘vâng’ một tiếng, giũ nước trên áo khoác rồi ngồi vào xe.
Anh Nghi nhìn cậu, thấy cả áo sơ mi anh mặc gần như đã ướt đẫm, trong lòng cô vô cùng cảm động và còn có chút xao xuyến lung lay với cậu.
Ninh Tinh Hà thật sự là người rất có trách nhiệm, tùy ý để mình bị ướt cũng không để mưa bắn lên người cô, An Nghi không khỏi nảy sinh cảm giác an toàn được che chở.
Nhưng cô vẫn cảm thấy áy náy, nói: “Lát nữa về nhà cậu đun bát canh gừng uống đi, đừng để bị cảm.”
“Tôi không yếu ớt như vậy.”
Ninh Tinh Hà theo bản năng thốt lên lại không ngờ một lúc sau liền bị vả mặt.
Cậu vừa vào cửa đã bắt đầu hắt hơi, có cảm giác chảy nước mũi, ngay sau đó còn ho liên tục.
Ninh Tư Hải nhìn cậu, không nhịn được cười nhạo, “Con còn khoác lác nữa đi?
Không phải nói không yếu ớt như vậy sao?”
“Con đã như vậy bố còn mỉa mai nữa? Là bố ruột đó à?”
Ninh Tinh Hà vân vê cái mũi, tự đi tìm thuốc cảm uống.
Đến sáng hôm sau, Ninh Tinh Hà tỉnh ngủ đã thấy mũi bị nghẹt nghiêm trọng, đầu cũng không tỉnh táo, nhưng cậu không muốn làm chậm tiến độ học tập, vì thế không xin nghỉ với giáo viên.
Chiều hôm qua cậu ngồi nhờ xe của An Nghi đi về, xe lại để ở trường nên buổi sáng đi học đương nhiên cậu cũng phải ngồi chung xe với cô.
An Nghi vừa lên xe liền hỏi Ninh Tinh Hà có phải cảm thấy không thoải mái hay không, kết quả cậu vẫn chưa kịp mở miệng đã hắt hơi một tiếng, câu trả lời trực tiếp sinh động nhất.
“Cậu bị cảm à?” An Nghi kinh ngạc hỏi.
Ninh Tinh Hà gật đầu, không muốn nói nhiều, nhưng Ninh Tư Hải lại nói: “Cảm là một thứ ly kỳ nhất, chỉ cần khoác lác nói cơ thể mình tốt, sau đó liền bị cảm.”
“Bố, từ tối qua đến giờ, câu này bố nói đã hơn mười lần rồi.” Ninh Tinh Hà nhìn phía ngoài cửa sổ, không nói nên lời.
An Nghi không nhịn được bật cười, “Vậy chú Ninh cũng rất quan tâm cậu đấy!”
“Đúng vậy, đây là bố đang nhắc nhở con, để về sau con không cần phải như thế nữa.”
“Cậu uống thuốc chưa?” An Nghi nhớ ra hỏi.
“Uống rồi.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Trước mặt chú Ninh, An Nghi cũng không hỏi nhiều, đỡ để ông nhìn ra điểm khác lạ.
…
Đi tới cổng trường, An Nghi và Ninh Tinh Hà một trái một phải xuống xe, có bạn học thấy một màn này đều nhỏ giọng thì thầm.
An Nghi không quan tâm đến cái nhìn của người khác, cô muốn hai người cùng nhau đến lớp học, nhưng sau khi Ninh Tinh Hà xuống xe liền cất bước đi nhanh hơn, cũng không đợi cô.
Thật đáng ghét, đi nhanh như vậy khoe chân mình dài à?
Trong lòng An Nghi oán thầm, chỉ có thể lặng lẽ đi một mình.
Lúc này, phía sau có một giọng nói truyền vào tai cô ——
“Tiểu An Nghi.”
Nghe thấy thế An Nghi lập tức quay đầu sang, thấy Mộ Cảnh Nhiên.
“Cậu đi cùng với tên nhóc kia đến trường? Tôi thấy hai người các cậu cùng xuống xe.”
“Đúng vậy!” An Nghi tự nhiên gật đầu, dù sao cũng đã thấy rồi.
Mộ Cảnh Nhiên bĩu môi, cậu ta đã thông qua người bạn tra ra được bố của Ninh Tinh Hà hiện tại là tài xế của nhà An Nghi, một tên nhóc nghèo thôi, không đủ gây sức ép, An Nghi là công chúa nhỏ, có thể để ý cậu ta sao?
“Thứ bảy không có việc gì, tôi đưa cậu đến vườn bách thú chơi nhé?”
“Thôi đi, thứ bảy tôi phải đi học thêm.”
“Mỗi ngày học còn không đủ à? Thứ bảy còn học thêm nữa.”
“Cậu tìm ba mẹ tôi nói đi.” An Nghi nói xong câu này liền nhanh chóng cất bước đi về phía trước.
Mộ Cảnh Nhiên nhìn bóng dáng của cô, đôi mắt nheo lại thành một nếp gấp.
Cậu không thể ngồi chờ chết được nữa!
…
Tiết học buổi sáng trôi qua nhanh chóng, đã đến giờ ăn trưa, An Nghi đương nhiên vẫn đi cùng với Lạc Tiêu, sau khi cô đi đến nhà ăn, cô vô thức bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Ninh Tinh Hà, nhưng đáng tiếc, không thấy đâu.
“Rốt cuộc cậu với Mộ Cảnh Nhiên có chuyện gì vậy? Tớ hỏi cậu mấy lần cậu cũng không nói cho tớ.”
Lạc Tiêu lắc lắc cánh tay An Nghi, lại truy hỏi cô lần nữa.
“Không có gì, chỉ là cậu ấy đến hậu đài tìm Ninh Tinh Hà, cũng không biết vì sao lại đánh nhau với cậu ấy.”
“Chẳng trách, tớ đã nói miệng cậu ấy làm sao mà vô duyên vô cớ bị thương được.”
Hai người trò chuyện, đi đến một cái cửa chắn xếp hàng.
Vừa đứng đó thì Hàn Thi Lâm xếp hàng phía trước đã lấy cơm xong, xoay người lại.
Nhìn thấy cô ta, An Nghỉ đã hiểu được trọn vẹn cái gọi là “Oan gia ngõ hẹp.”
Ánh mắt hai người giao nhao ở không trung, có tia lửa bắn ra rõ ràng.
Hàn Thi Lâm khẽ “Xì” một tiếng, bưng bát canh hạt sen nấm tuyết của cô ta, vẻ mặt kiêu căng, chỉ là thời điểm đi qua bên cạnh An Nghi lại cố ý giả vờ tay mình run lên.
Kết quả canh nóng trong bát nghiêng qua, văng ra tứ tung, toàn bộ đổ lên quần áo của An Nghi.
“Xin lỗi nhé! Tôi thật là không cẩn thận tý nào!”
Hàn Thi Lâm mang dáng vẻ không làm sai chuyện gì, ngược lại giọng điệu giống như đang khiêu khích.
An Nghi vô hại mỉm cười một cái, nói bốn chữ “Không có việc gì”, nhưng một giây sau liền cầm thìa trong chén cô ta, múc một muỗng trực tiếp hắt lên quần áo của Hàn Thi Lâm.
“Tôi trả lại, cậu cũng không cần cảm thấy xấu hổ.”
Hàn Thi Lâm không ngờ An Nghi sẽ trực tiếp phản bác như thế, cô ta chẳng qua chỉ bắn lên người cô mấy giọt, vậy mà cô lại đem toàn bộ quần áo của cô ta làm cho bẩn hết.
“Cạch” một tiếng, Hàn Thi Lâm tức giận đến mức ném khay xuống.
Lúc này, bạn học xung quanh đều vây xem ở bên này.
“An Nghi, cậu có ý gì? Tôi cũng không cố ý, không phải mới vừa giải thích với cậu sao? Cậu tại sao phải hùng hổ dọa người như thế?”
Đối mặt với dáng vẻ tức giận hổn hển của Hàn Thi Lâm, An Nghi lại tỏ ra bình tĩnh.
“Tôi nói cái gì mà hùng hổ dọa người? Không học tốt thành ngữ cũng đừng dùng loạn.” Lúc nói chuyện, cô có chút nheo mắt lại, “Huống hồ, có phải cố ý hay không, trong lòng cậu rất rõ ràng.”
Lạc Tiêu thấy hai người vừa đứng dậy, nhanh chóng kéo tay An Nghi, nhỏ giọng nói với cô: “Quên đi, đừng so đo với người như thế, làm ầm hơn nữa các cậu đều bị phạt đấy.”
Nói xong, Lạc Tiêu liền mạnh mẽ kéo An Nghi đi.
Ra khỏi nhà ăn, Lạc Tiêu mới buông An Nghi ra, khó hiểu hỏi cô, “Hôm nay cậu sao vậy? Lệ khí (*) nặng như vậy?”
(*) Lệ khí: hiểu như sự u ám, lạnh lùng.
Cô rất hiểu An Nghi, dịu dàng lại hiểu lễ nghĩa với người ngoài, bình thường sẽ không mâu thuẫn ngay trước mặt, cho dù Hàn Thi Lâm rất quá đáng, nhưng với tính cách trước sau như một của cô cũng sẽ không làm ra hành động như vậy vừa rồi.
Nghe Lạc Tiêu hỏi như vậy, An Nghi trả lời: “Cậu ta khiêu khích tớ, rõ ràng canh kia là cậu ta cố ý run tay hắt lên người tớ.”
“Có lẽ không chỉ có mỗi nguyên nhân này chứ?”
“….” An Nghi im lặng vài giây, nũng nịu đung đưa cánh tay cô ấy, “Sao cậu hiểu tớ như vậy chứ!”
“Đừng giả bộ qua mắt tớ, có giấu diếm cái gì nói nhanh lên.” Lạc Tiêu bỏ tay cô ra, vẻ mặt nghiêm túc.
“Hàn Thi Lâm muốn theo đuổi Ninh Tinh Hà, thế nên tớ nhìn cậu ta vô cùng khó chịu.”
An Nghi nói đến người này, có chút hoang mang hỏi: “Cậu nói tình yêu có thật sự thay đổi con người thật không? Trong khoảng thời gian gần đây, tớ đều phát hiện trở nên không giống bản thân, rõ ràng lúc trước rất phật hệ rất phóng khoáng, bây giờ lại cẩn thận, thấp thỏm, so đo, chỉ cần một người có liên quan đến cậu ấy lập tức sẽ rối bời ruột gan.”
“Không sao cả, rất bình thường.” Lạc Tiêu vỗ vai cô, “Giai đoạn này cậu vốn là ngây thơ không biết gì, huống chi cậu vẫn là lần đầu tiên thích ai đó, mặc kệ cậu có điều gì khác lạ đều là kỉ niệm quý báu của tuổi này, bởi vì qua giai đoạn này cũng không có nữa.”