Người Lạ Quen Mặt

Quyển 4 - Chương 20: Điều gì là có thể?




“Một giây trước chúng ta đã từng là tất cả nhưng chỉ một giây sau chúng ta đã trở nên hoàn toàn xa lạ.

Liệu anh có nghĩ đến một giây tiếp theo không?

Em thì có đấy.”

Mối quan hệ giữa Vương và tôi chững lại khoảng một thời gian sau buổi sáng hôm anh tỉnh dậy ở nhà tôi và nói câu xin lỗi. Tôi không nói gì, cũng không có ý định liên lạc với anh. Tôi cứ ngồi đờ đẫn cả đêm hôm đó, rồi cho đến ngày hôm sau, hôm sau nữa tâm trạng cũng không thể đi lên vì những điều Phong để lại. Điều thứ nhất là Phương Lan đã kết hôn vào tháng trước. Điều thứ hai là lý do cho số tiền bồi thường lại được thỏa thuận xuống một phần ba và số tiền tôi được trả thay là do Dim trả, thay vì thông tin ban đầu là do Phong trả. Dim đã đến gặp Phong, nói chuyện như hai người đàn ông với nhau - theo cách nói của Phong, cậu ấy còn kèm thêm hai chữ “yêu cậu” vào sau cụm “hai người đàn ông”. Cuối cùng, không có bất cứ sự xin xỏ hay nhờ cậy giúp đỡ gì từ Dim, Phong chấp nhận thỏa thuận lại và để Dim trả thay tôi số tiền vi phạm. Phong mỉm cười với tôi rồi nói: “Anh ta rất yêu cậu vì trong mỗi câu chuyện của anh ta, đều có cậu.”

- Tại sao cậu lại chấp nhận thỏa thuận lại?

Tôi dẹp bỏ những suy nghĩ về Dim sang một bên, lưỡng lự hỏi lại Phong.

Phong nhếch môi cười, nhíu đôi chân mày rậm xuống, khẽ gõ lên trán tôi.

- Thế mới nói trình độ của người học hành nhiều và người không thích học hành cũng không khác nhau nhiều.

Nụ cười trên môi Phong rộ lên, như trở về ngày xưa ấy, trong một góc quán kem, cậu ấy cũng nói với tôi những điều này và dĩ nhiên, tình cảm của tôi dành cho cậu ấy cũng bắt đầu từ ngày hôm đó - thứ tình cảm mới lớn nhen nhóm chậm rãi rồi cũng chầm chậm lụi tắt đi sau một cơn mơ.

Ngày kia là sinh nhật của bố tôi, có cả mẹ, bác Vỹ và cả gia đình nhà Hà đến dự. Hà đã lập gia đình được mấy năm với một anh chàng kỹ sư điện ở quận Cam và cũng đã có hai nhóc tỳ xinh xắn. Thi thoảng tôi cũng nói chuyện với cô ấy qua mạng, hỏi thăm và nói vài câu chuyện ngớ ngẩn ngày xưa, cũng không có quá nhiều thứ giữa tôi và cô ấy để liên hệ.

Vốn dĩ tôi sẽ đến sinh nhật bố cùng Vương vì tôi dự định giới thiệu anh với mọi người khi gia đình tôi được đông đủ nhưng công việc ở công ty có chuyện đột xuất nên anh đã bay sang Hong Kong từ hôm trước. Vì vậy mà tôi đã trở về nhà một mình để có thể mua bánh cho bố, kịp cho ngày mai làm sinh nhật vì quán bánh ưa thích của bố không làm việc vào chủ nhật. Gần một năm nay bố tôi rất thích ăn bánh ngọt, lại chỉ thích ăn ở một quán duy nhất nên ngày sinh nhật cũng chỉ muốn mua bánh của quán này. Vì quán cách khá xa nhà nên tôi tiện đường về ghé vào mua cho bố. Quán nằm ngay ngắn trước cột đèn đỏ ở ngã ba với chiếc biển hiệu để chồng lên một chiếc bàn nhỏ kê ở ngay sát cửa ra vào. “Vecchio” - một cái tên ngắn nhưng đặc biệt. Trong tiếng Ý, nó có nghĩa là “xưa cũ”, tôi đã từng nghe nói rất nhiều về từ này bởi vì tôi từng sở hữu một cây bút máy khắc chữ “Vecchio”. Cây bút máy này là của Dim tặng cho tôi khi lần đầu tiên chúng tôi hẹn hò và cũng chính anh ấy là người giải thích ý nghĩa của nó cho tôi. Sở dĩ tôi nhớ về nó, hơn cả kỷ niệm, nó là thứ mà tôi luôn giữ gìn, luôn mang theo bên mình, kể cả là bây giờ. Tôi không dùng nó thường xuyên, cũng không hay mang ra ngắm nghía, chỉ đơn giản là thiếu nó trong túi, tôi cảm thấy không quen.

Đúng như tên gọi của quán, mọi thứ trong không gian nhỏ bé này đậm chất vintage, cũ kỹ và cổ xưa với màu nâu đất trải dài từ sàn nhà cho đến những tờ giấy dán tường. Khi mới bước vào quán, tôi ngửi thấy mùi lá dứa thoang thoảng, thơm dịu và nhàn nhạt, lại có cả mùi bột, mùi kem hoà quyện vào không khí. Tôi thật sự đã nghĩ, mình đến quán này quả là hơi muộn. Chỉ mới ngắm nghía và thưởng thức phần ngửi thôi đã cảm thấy mọi thứ của quán này không tồi chút nào. Tôi gọi một cô bé nhân viên đội chiếc mũ nồi màu xám có gắn chiếc huy hiệu chữ “Vecchio” lại gần và đặt một chiếc bánh tráng trí đầy ắp táo - thứ quả bố tôi yêu thích nhất. Bởi vì chiếc bánh được yêu cầu trang trí đơn giản nên họ làm ngay cho tôi mà không bắt tôi phải đặt trước. Quán nhỏ mà đông, may là tôi đến sớm, không thì đã phải đứng ở tận ngoài cửa chờ đợi.

“Look into my eyes – you will see

What you means to me

Search your heart- search your soul

And when you find me there you’ll search no more.”

Tiếng nhạc quen thuộc phát lên trong quán như vừa được ai đó thay vào. Tôi xoay chiếc điện thoại trong tay, tự cười một mình. Có lẽ tôi là một người hoài niệm, cùng một ngày mà luôn cảm thấy cái gì cũng quen thuộc, như thể cái gì mình cũng từng trải qua. Ngay cả bài hát này, tôi cũng từng rất thích, từng để làm nhạc chuông cho Dim. Còn của tôi là bài “If you and me” – bài hát mà cả tôi và anh ấy cũng thích nghe, có lần còn nghe cả một đêm, cứ nằm cạnh nhau rồi nghe nhạc, thậm chí còn không thiết tha nói thêm với nhau điều gì. Tôi đã nghĩ rằng đó là buổi tối bình lặng nhất trong cuộc đời tôi, không suy nghĩ, không mệt mỏi.

Mấy ngày nay tôi đang phải cố gắng làm vừa lòng mẹ chồng tương lai sau khi bà ấy chấp nhận một đám cưới sắp tới của tôi với Vương. Bà ấy không thích tôi, gặp mặt lần nào cũng phải chì chiết đôi ba câu, nếu không cũng là xoi mói cái này cái nọ. Tuy vậy, bà ấy không còn chỉ trích tôi về việc có con vì cuộc nói chuyện của chúng tôi vào tháng trước. Cũng như mọi tình tiết gay cấn khác trong cuộc đời, bà ấy hẹn gặp tôi, yêu cầu tôi từ bỏ và kéo vị trí của tôi xuống đáy thấp nhất trong xã hội. Tôi vốn định không nói gì, cũng không định đôi co tranh cãi, cuối cùng cũng chỉ nói vài ba câu coi như là lời tạm biệt nhưng không ngờ những lời tạm biệt đó lại tác động đến suy nghĩ của bà ấy. Đúng một ngày sau, bà ấy gọi cho Vương và nói bà ấy đồng ý về việc anh ấy nên có một người vợ. Dĩ nhiên với tính cách của bà ấy, bà ấy sẽ không nói thẳng là tôi nhưng chỉ cần là điều đó thôi cũng đủ cho tôi cảm thấy may mắn và vui vẻ. Tôi đã nói với bà ấy: “Bác à, điều duy nhất con muốn làm cho Vương đó chính là trở thành một sự lựa chọn của anh ấy, để anh ấy được quyền chọn lựa và được tự do có được hạnh phúc mà anh ấy muốn, chứ không phải là bác muốn.” Tôi tin là bà ấy có thể hiểu những điều tôi nói, và tôi đã đúng. Hơn hết, bà ấy còn thấu hiểu và tin theo tôi.

- Chị ơi, cảm phiền chị đợi thêm mười phút ạ! Thợ làm bánh của quán em vừa bị bỏng nên làm sẽ lâu hơn một chút. Mong chị thông cảm ạ!

Cô bé nhân viên dè dặt đưa cho tôi một đĩa chocolate lava cake và một ly trà đào ướp hoa - một thức uống không có trong thực đơn.

Tôi đón ly trà từ tay cô bé, mỉm cười cảm thông, nghiêng đầu nhìn về phía cửa phòng bếp, trong lòng dậy lên chút lo lắng. Có lẽ thợ làm bánh bị bỏng nặng nên mới để nhân viên ra xin lỗi như thế này, không biết có làm sao không.

- Không sao đâu!

- Vâng, em cảm ơn!

Cô bé nhân viên nở nụ cười, ôm cái khay gỗ vào lòng rồi rời đi.

Một lúc sau, mẹ kế gửi cho tôi hình chiếc bánh mà lần trước bố đã mua để tôi có thể bảo họ trang trí giống như thế. Mối quan hệ của tôi và mẹ kế tốt lên theo năm tháng, tôi cũng có nhiều thiện cảm với bác ấy vì đã chăm sóc bố rất tốt, cũng có thể coi là bạn đời lý tưởng khi vừa biết dung hoà chuyện công việc và chuyện gia đình. Tôi ngưỡng mộ bác ấy, vì mọi thứ.

Tôi cố gắng gọi nhân viên để đưa hình chiếc bánh nhưng chẳng có một ai có thể lắng nghe tôi vì giờ đã quá đông khách hàng. Theo chỉ dẫn của một nhân viên, tôi tự tìm vào phòng bếp để nói chuyện với thợ làm bánh.

Trong bếp càng trở nên bận rộn hơn với những đợt bánh nóng hổi và cả một góc đầy ắp những chiếc bánh kem đầy màu sắc đang đợi trang trí theo yêu cầu. Tồi tìm thấy chiếc bánh táo dang dở đang được thợ làm bánh gắn những miếng táo hình xoắn ốc lên trên. Tôi không muốn làm anh ta giật mình nên yên lặng đứng ở một khoảng cách vừa phải nhìn từng động tác cẩn thận, chăm chút của anh ta. Tôi thích thú mỉm cười. Dáng vẻ tập trung khi làm bánh của anh ta rất giống Dim, như thể cả thế giới chỉ tồn tại một khoảnh khắc này. Bỗng anh ta cất tiếng nói, bằng chất giọng trầm ấm, ân cần.

- Linh này, em ra nói với khách là bánh táo sắp xong rồi đi!

Nụ cười trên môi tôi từ từ vụt tắt, tôi đứng khựng người lại. Chợt như không biết phải làm sao, tôi định sẽ đứng mãi như thế cho đến khi anh ta quay đầu nhìn vì không thấy tiếng đáp lại, tôi rụt chân, nấp vào sau bức tường. Tôi nắm chặt hai tay, gần như nín thở đợi cho tiếng bước chân của anh ta dừng lại khi cô bé nhân viên tên Linh đã vội vàng trả lời. Trong vài giây ngắn ngủi đó, có rất nhiều suy nghĩ lướt qua tâm trí tôi khiến tôi tưởng chừng như đã bế tắc. Tôi cố gắng hít thật sâu, mở điện thoại ra và áp lên tai. Chỉ sau hai hồi chuông, bên kia đã có người bắt máy.

- Cậu… có thể nói cho tớ biết, em gái cậu kết hôn với …

- Tớ biết cậu muốn hỏi gì.

Phong điềm đạm đáp lại nhưng lại không có ý định nói tiếp.

- Vậy?

- Tại sao cậu không tự hỏi xem, đáp án mà cậu muốn là gì?

Câu nói của Phong chạm đúng cơn đau âm ỉ của tôi. Nỗi đau như muốn vỡ tan ngay lập tức nhưng sự đau đớn lại chậm chạp lan dần trong tim tôi. Tôi thừa nhận, tôi đã đợi anh ấy. Tôi đã đợi.