Người Lạ Quen Mặt

Quyển 4 - Chương 19: Là một điều gì đó khác trước




“Khi tất cả mọi thứ đều thay đổi, tôi còn đợi điều gì để khiến tôi đổi thay?”

Nước sôi sùng sục trên bếp, reo ầm ĩ một hồi tôi mới chợt sực tỉnh khỏi cơn buồn ngủ, lúi cúi bắc xuống bàn, đổ đầy một bát loa rồi xé gia vị vào. Tôi lục tìm trên tủ bếp chiếc đĩa nhỏ để úp lên bát loa, xong việc lại nằm ườn ra ghế, lật mấy trang tạp chí để đọc.

“Mở cửa cho tao!”

“Anh đến rồi.”

“Tớ ở bên ngoài.”

Cùng một lúc, ba tin nhắn gửi đến điện thoại của tôi khiến nó rung lên liên hồi. Tôi cau mày, muốn chui vào trong tủ quần áo ngồi thiền một lúc. Đi đi đi lại một hồi, tôi cũng quyết định mở cửa.

Vừa mở ra, khuôn mặt Minh chình ình xuất hiện, ló vào không chút lịch sự rồi giật lấy quả táo trên tay tôi, xông vào thẳng nhà, ngồi yên trên ghế đẩu ở trong bếp, nháy mắt nói với tôi: “Bởi vì tao tốt nên tao sẽ đợi. Xử lý hắn đi!”

Tôi bước hẳn ra phía hiên ngoài sau khi nhắn tin cho Phong, bước lên xe của Vương. Từ khi lên xe, tôi đã cảm thấy không khí ngột ngạt. Vương gục đầu trên vô lăng, đến cả tiếng thở cũng thấy nặng nhọc, ưu phiền.

- Em đi pha nước gừng cho anh nhé?

Tôi ngửi thấy mùi rượu quyện đặc trong không khí điều hòa. Ở trong không gian kín, thứ mùi này quả thật không dễ chịu.

Tay tôi vừa chạm đến nắm cửa thì Vương đã giữ tôi lại, ôm rịt tôi vào lòng, giọng mê man.

- Có thật là em muốn lấy anh không?

Càng ngày, nỗi lo lắng của tôi về Vương càng lớn, tưởng chừng như không thể phá bỏ lại thêm nặng nề và trĩu xuống lòng tôi. Tôi đã đấu tranh, đã suy nghĩ rất nhiều về thứ tôi muốn là gì. Rất nhiều đêm khi tôi nói chuyện điện thoại với Vương xong, tôi đều thử nghe tiếng lòng của bản thân, thử xem mình có thể tin vào những điều hiện tại hay không. Cho đến tận chiều nay, khi mẹ Vương sỉ nhục tôi với một cái cớ vô lý đến nỗi tôi chỉ muốn hét lên cho tất cả mọi người biết nỗi khổ trong lòng tôi thì tôi vẫn tìm cách để suy nghĩ, tự nói với bản thân, điều này chẳng có ý nghĩa gì với cuộc sống của tôi. Trước đây khi cố gắng bắt đầu mối quan hệ với anh, tôi đã huyễn hoặc bản thân rằng mình có thể cho cả tôi và anh thêm một cơ hội. Tôi muốn lấy Vương. Phải rồi, tôi thừa nhận, tôi khao khát có gia đình, có những đứa trẻ và một người đàn ông yêu tôi. Nhưng tôi cũng muốn thừa nhận một điều, tôi không còn thích Vương. Cả yêu, cũng không hề có. Và rồi tôi lại nghĩ, vào cái tuổi này rồi sẽ chẳng còn ai cần lấy tôi, tôi còn có thể trông đợi vào tuổi tác hay lý do nào của bản thân để trì trệ việc có một gia đình nữa đâu?

- Thật.

Tôi giữ lấy cánh tay Vương đang dần dần tuột xuống trên vai tôi, mỉm cười buồn bã.

- Thật chứ?

Vương hỏi lại ngay lập tức, nhìn thẳng vào mắt tôi với những tơ máu hằn lên trong mắt. Một người không tỉnh táo thường cho rằng mình đang rất tỉnh, cho nên điều họ nói chính là cái họ đang để trong lòng. Rõ ràng, Vương không tin tôi. Nhưng ngay khi tôi định đáp lại, Vương đã chồm lên người tôi, cố gắng hôn lên má tôi rồi gần như cưỡng đoạt, ép tôi vào một góc xe, chà sát môi tôi đến đau nhói.

- Vậy… vậy hãy cho anh đi…

Giọng nói gấp gáp, ám đầy dục vọng của Vương như một cái tát đánh thẳng vào lý trí của tôi. Tôi khó thở, kiên quyết chống cự đến cùng, đẩy Vương ra xa. Bởi vì tôi đẩy khá mạnh nên đầu Vương đập ngay vào cửa kính, lại thêm men rượu xộc lên đầu, ngóc lên một chút rồi ngủ luôn trên vô lăng.

Tôi lôi Vương ra khỏi xe, gọi cả Minh ra dìu anh vào nhà. Minh dĩ nhiên không thích thú với việc tôi rước một con ma men vào nhà, ương bướng đẩy Vương nghiêng hẳn về phía tôi. Nói chung vẫn không giúp được gì cho tôi. Cuối cùng Minh ngúng nguẩy, cào vài cái lên mặt tôi rồi làu bàu:

- Chị về đây. Dỗi!

- Mà sao giờ này lại đến?

Tôi phủi ống tay áo bị chà vào tường, giữ Minh lại hỏi chuyện. Một cô dâu mới như Minh không ở nhà với chồng lại mò sang đây. Nơi ở của cô ấy cách xa chỗ tôi, chẳng có lý gì mà cô ấy lại tình nguyện đến đây chỉ để ăn một quả táo rồi đi về.

- Cậu ta gọi cho tao, hỏi tình hình của mày. Tao biết ngay kiểu gì cậu ta cũng đến tìm mày nên tao đi theo. Cho chắc ăn!

Minh cười hề hề. Mắt Minh hấp háy, đánh mắt sang bên kia đường. Phong đang ngồi đút tay vào túi quần ở trên ghế đá, tầm mắt hướng thẳng chỗ tôi đang đứng.

Tôi ghé tai Minh, thì thầm.

- Mày đã nói gì?

- Tao nói: “Mày trúng độc toàn thân.” Chấm hết.

Dứt lời, Minh té rất nhanh. Chưa đầy một phút sau đã thấy Minh yên vị trên xe, nổ máy rất êm và phóng đi cũng bằng với tốc độ cô ấy trèo lên xe. Tôi biết ngay Minh luôn muốn trêu chọc Phong, chủ yếu do cô ấy không vừa mắt với những gì Phong đã làm với tôi.

Tôi “hừ” một tiếng, quay trở vào nhà đắp chăn tử tế cho Vương rồi đi vào bếp rót trà thảo mộc vào cốc, quay ra ngoài.

Kể từ sau vụ kiện, tôi không gặp Phong nữa. Có đôi lần tôi nghe phong phanh về việc Phong muốn gặp tôi nhưng tôi đều bỏ ngoài tai, không muốn phát sinh thêm chuyện gì rắc rối với cậu ấy. Tôi không muốn giữa tôi với Phong có thêm những kết cục giống như vụ kiện này, chẳng ai tiến được mà cũng chẳng ai lùi được. Tôi muốn cho cả tôi và cậu ấy đều có một con đường để đi, ít ra gặp nhau vẫn có thể nói một lời chào.

Bầu trời đêm quang đãng với những đám mây đen tản dần ra xung quanh, gió thoảng qua rất nhẹ, tựa như một tấm vải lụa mềm mại lướt qua mi mắt tôi khiến nó rung lên rồi rất nhanh mà chuyển động theo. Tôi cụp mí mắt, không thích ứng được với thời tiết ban đêm dù nó khá dễ chịu. Bình thường giờ này tôi đang ngủ, hoặc cũng là nằm trên giường xem vài bộ phim tình cảm sướt mướt chứ không còn thích lang thang vào ban đêm như ngày trước.

Tôi đưa Phong cốc trà rồi ngồi xuống bên cạnh Phong, duỗi chân ra phía trước, ngửa mặt lên nhìn trời đêm.

- Cậu nói xem, trên trời có bao nhiêu ngôi sao?

Phong đang nhìn con sên nhỏ đang bò trên đường, nghe vậy cũng chậm rãi nhìn lên, rất lâu sau mới đáp.

- Một.

Lời nói cụt lủn của Phong như thể bị không khí nuốt trôi, khiến tôi không nghĩ mình có thể tin là mình vừa nghe thấy điều đó, tôi hỏi lại.

- Một? Sao lại là một?

Tôi nhìn lại bầu trời một lần nữa để kiểm tra rồi quay lại nhìn Phong. Phong gầy, gầy thật. Hai bên má hóp lại, lộ rõ khung xương vốn đã nhỏ lại càng thêm nhỏ đi, cả khuôn mặt có lẽ cũng không to hơn bàn tay cậu ấy là bao. Mái tóc dài không còn vẻ lãng tử như mọi ngày, thay vào đó nó lại được buộc một cách cẩu thả ra đằng sau, một vài sợi tóc ở hai bên mang tai còn ương bướng không chịu vào nếp, bay lung tung ra bên ngoài. Trên cằm vẫn còn sót lại một vài sợi râu, dường như vừa trải qua một cuộc truy quét vội vàng. Đôi mắt một mí trũng xuống, không còn sức sống.

Tôi buồn bã, thu lại tầm nhìn và tiếng lòng vào trong, quay mặt ra phía khác.

- Bởi vì trong lòng tớ chỉ nghĩ về một ngôi sao nên dù trên trời có bao nhiêu ngôi sao đi chăng nữa, tớ vẫn chỉ nhìn thấy một ngôi sao mà thôi!

Lòng tôi nổi lên một cơn sóng nhỏ, xô trái tim tôi nằm gọn lại một góc, nhỏ bé. Tôi không bắt bản thân giả vờ như không hiểu như trước đây. Tôi hiểu điều Phong nói, vốn dĩ không biết nên tiếp lời ra sao, lại buột miệng.

- Ngôi sao đó cũng đến lúc phải dập tắt đi. Trời sẽ sáng lên và mặt trời sẽ sớm mọc.

Tôi mím môi, suy nghĩ về điều mình vừa nói, nghiêng đầu nhìn Phong lại bắt gặp ánh mắt của cậu ấy đang đặt thẳng vào tôi. Tôi thoáng giật mình, co vai lại.

Phong khẽ mỉm cười, đôi môi cong hờn nửa muốn kéo lên nửa muốn hạ xuống, cảm xúc cũng vì đó mà không yên. Phong lắc đầu, nhìn tôi một giây rồi cúi đầu xuống.

- Tớ biết làm sao được khi mà nhìn ngôi sao đó rồi thì dù trời có sáng lên, tớ cũng chỉ nghĩ về nó cơ chứ?

- Thật ra, cậu không yêu tớ như cậu vẫn nghĩ đâu.

Ngón tay tôi chạm vào tay Phong, dè dặt nắm lấy rồi tôi xoay mặt cậu ấy lại, để cậu ấy nhìn tôi.

- Chỉ là cậu muốn tớ đáp trả lại tình cảm của cậu. Nếu tớ vui vẻ đồng ý bắt đầu lại với cậu, trong lòng cậu cũng không hề thoải mái, cậu có từng nghĩ đến điều này không?

Trong đáy mắt Phong thoáng hiện lên tia ngỡ ngàng, lại thêm chút thất vọng như thể tôi đã nói trúng suy nghĩ của cậu ấy, khiến cho cậu ấy không có cách nào gạt bỏ suy nghĩ đó trong khỏi đầu được.

- Thật ra năm đó tớ đã thử chờ đợi cậu, nuôi hy vọng cậu sẽ quay về với tớ dù cậu đã bỏ đi mà không nói với tớ một lời, dù cho cậu biết rằng tớ thích cậu. Tớ đã từng đợi cậu… cho đến tận khi tớ không nghĩ bản thân tớ không thể đợi thêm được nữa vì tớ đã thích một người khác. Tình cảm vốn dĩ không thể nói trước được. Tớ lại là một người ích kỷ, nếu là điều tớ muốn thì tớ sẽ làm theo cách tớ cho là đúng. Tớ có thể vì một người mà bất chấp tất cả nhưng cũng là người có thể bỏ một người vì tất cả, nếu tớ cho rằng cần phải kết thúc. Cũng như bây giờ, khi Dim vừa rời đi, tớ lại chọn cách ở bên một người khác.

Tôi chọn cách thật lòng với Phong để giải thoát những suy nghĩ đau khổ của cậu ấy luôn vì tôi mà mệt mỏi. Nếu tôi chịu nói ra lòng mình thì những năm cậu ấy chờ đợi tôi, đau khổ và hận thù tôi cũng không dài đến thế. Chí ít cũng có người để cậu ấy chấp nhận cậu ấy nên hạnh phúc cùng người đó, chứ không phải tôi - một người vô tình xuất hiện trong thời niên thiếu của cậu ấy rồi lạnh lùng rũ bỏ tất cả khi trưởng thành. Mai nói với tôi, dù cho cô ấy có ở bên Phong bao lâu thì cũng không thể bằng thời gian cậu ấy có với tôi trong những năm tháng còn đi học. Bởi vì tôi là mối tình đầu của Phong. Tôi biết, mối tình đầu luôn là mối tình khó phai nhạt nhất trong lòng của mỗi người, là mối tình trọn đời không có giây nào là ngừng nhớ tới. Dù đau khổ hay vui vẻ, cũng luôn là những ký ức đáng để trân trọng trong đời. Nhưng tôi lại không phải kiểu người như thế. Tôi luôn luôn sống thực tế nhưng tôi cũng luôn tự cười với chính mình, tôi thực tế đến mức tôi không nghĩ rằng mình đang sống và đang yêu, giống như tôi là một cái thời khóa biểu, ngày hôm nay nhất định sẽ khác với ngày hôm qua và hoàn toàn không trùng với ngày mai.

- Tớ đã rất thích cậu, cũng đã rất yêu Dim, nhưng cậu xem, giờ tớ ở bên một người khác, cũng đã nghĩ về chuyện kết hôn. Chúng ta chỉ cùng rẽ chung một lối, đâu phải dừng lại hẳn, cậu cũng phải đi tiếp chứ? Cậu có thể thích tớ thì cũng có thể thích một người khác, cố chấp vẫn là điều không nên. Ba mươi tư tuổi rồi, cậu phải trưởng thành đi!

Tôi vỗ vào vai Phong mấy cái. Vốn định ôm lấy cậu ấy vỗ về nhưng lại thấy ánh điện từ trong nhà hắt ra, có lẽ Vương đã tỉnh, nếu anh ấy nhìn thấy cũng không phải là điều hay ho gì. Tôi biết vị trí của mình trong mọi câu chuyện, chỉ là có lúc tôi thích phóng túng rồi lại có lúc kiềm chặt bản than, ví dụ như lúc này.

Tôi gượng gạo nhoẻn miệng cười khi thấy ánh mắt của Phong nhìn tôi đã dịu đi, không còn quá bi lụy như ban nãy nhưng lại là ánh mắt của một người có những tâm tư không thể nào nói thành lời.

Mãi cho đến khi bóng lưng của Phong khuất sau những tòa nhà cao ngất, tôi mới chậm rãi thở dài. Câu nói cuối cùng của Phong trước khi tạm biệt tôi đã khiến tôi buồn bã. Buồn bã cũng chính vì quá thấu hiểu, cho nên buồn, cho nên không vui rồi thở dài. Cậu ấy nói: “Có thể cậu không cần nghe điều này nhưng… tớ yêu cậu, An ạ! Luôn luôn là như vậy, cả năm đó và ngay lúc này.”

Rốt cuộc những điều mà tôi thường chối bỏ chỉ là những điều tôi nghĩ là không đúng nhưng thực tế thì nó luôn đúng với người khác, chỉ sai với mình tôi.