Người Lạ Quen Mặt

Quyển 4 - Chương 18: Anh hứa, anh sẽ làm. Em hứa, em sẽ làm




“Không có gì chắc chắn hơn việc em đã từng thích anh, điều này là thật lòng. Và không có việc gì chắc chắn hơn việc anh đã từng hứa với em, anh sẽ làm em hạnh phúc, điều này là dĩ vãng.”

Thứ bảy tuần này Vương sẽ đưa tôi về ra mắt gia đình anh nên tôi đã lôi Minh ra ngoài mua sắm. Đây có lẽ là lần thứ hai tôi gặp bố mẹ Vương nên tôi cũng cần vớt vát lại hình ảnh không đáng có về ngày xưa đó. Không biết bố mẹ Vương nghĩ sao nhưng tôi thì có chút xấu hổ khi nghĩ lại.

- Mày cứ mặc chiếc váy hai dây màu xanh coban tao tặng mày tuần trước đi!

Minh hãm phanh xe, quay đầu nhìn tôi đang cố ngắm vuốt đầu tóc của mình trước khi quyết định hành quyết nó ra sao.

Tôi chẹp miệng, lắc đầu.

- Mày nghĩ tao đi diễn xiếc chắc?

- Vậy mày nghĩ đó là mục đích của tao khi tặng mày cái váy đó à?

Minh trố mắt, hai tay chống hông, bực dọc hỏi ngược lại. Có vẻ tôi đã lỡ miệng.

Tôi cười tít mắt, nịnh bợ nắm lấy tay Minh.

- Ý tao là chiếc váy không hợp với hoàn cảnh đó thôi! Mày cũng biết vụ tao cãi nhau tay đôi với bố mẹ Vương mà. Dù gì bọn tao cúng tính chuyện lâu dài, chẳng lẽ tao lại không làm vui lòng bố mẹ anh ấy sao?

Tôi giả vờ mát xa cho Minh, chưa được vài phút đã nhanh nhảu bước xuống xe vì đã tia được chiếc váy liền màu tím bên đường. Tuy nó không phải gu của tôi nhưng chắc chắn là hợp với gu của bố mẹ Vương. Dân kinh doanh thường thích kiểu sang trọng, quyến rũ vừa phải như thế này. Dẫu sao với kinh nghiệm từng dẫn một chương trình thời trang thì cái gì nên biết tôi cũng đều biết cả, tinh tế một chút vẫn là hơn.

Vừa bước chân vào cửa hàng, cả tôi và Minh đều bị một tiếng quát nạt rất lớn hù dọa đến giật mình.

- Bày một vài cái lèo tèo ở đây còn nhét trong kho một đống. Tôi trả tiền cho mấy người để đến đây chơi hả?

Minh bĩu môi, lầm bầm bên tai tôi: “Kệch cỡm, chua ngoa!”

Ngay lập tức, một khuôn mặt quen thuộc đang cau có xuất hiện trước mặt tôi rồi chỉ thẳng vào mặt Minh, lớn tiếng.

- Cô vừa nói cái gì?

- Nói gì bà hỏi làm gì?

Minh đốp chát, không ngừng thể hiện bản thân đang sẵn sàng đánh nhau như thế nào qua vẻ mặt.

Tôi thật không thể ngờ con mắt đầy nghệ thuật tinh tế của tôi lại đưa tôi đến thảm cảnh như thế này. Mẹ chồng tương lai của tôi đang cãi nhau chửi bới với cô bạn thân của tôi. Điều này thật khủng hoảng!

Một lúc sau, sự việc tạm thời ổn thỏa khi Vương đến. Mặc dù tôi không muốn sự việc không đáng có này ảnh hưởng đến Vương nhưng vì không muốn gây thêm hiểu lầm nào đáng ngại, tôi đành cầu cứu anh. Còn Minh chỉ chịu bình tĩnh ngồi trong xe khi tôi cố gắng khuyên nhủ cô ấy.

Tôi cùng Vương quay trở lại cửa hàng chào mẹ anh để ra về.

- Là con bé xấc xược năm đó phải không?

Mẹ Vương hất hàm nhìn tôi rồi nói tiếp.

- À, hay là người phụ nữ không biết đẻ nhỉ?

Câu nói đầy sự châm chọc đó rất nhanh cắm thẳng vào nơi sâu nhất trong trái tim tôi. Tôi đã không mong bà ấy nhận ra tôi với những lời nói này. Cho dù bà ấy nói tôi mất dạy hay hỗn xược vì hành vi khi đó, tôi còn cảm thấy nó thỏa đáng hơn những gì bà ấy vừa thốt ra khỏi miệng bây giờ. Không biết đẻ? Sao bà ấy có thể nói như thế với tôi?

- Cháu…

- Mẹ, mẹ không nên nói cô ấy như vậy.

Vương ngắt lời tôi, nắm chặt lấy bàn tay tôi. Giọng Vương trầm xuống, không vui.

Mẹ Vương đi đến trước mặt chúng tôi, ngắt bàn tay đang nắm lấy tay tôi của Vương, nắm lấy.

- Con còn không biết gì sao? Người phụ nữ này đã từng chung đụng với một gã Tây vớ vẩn nào đó gần chục năm mà thậm chí chưa từng có con. Khoảng thời gian đó, gia đình bình thường cũng phải có tới hai đứa rồi. Rõ ràng cô ta bị làm sao mới không có nổi một mụn con. Nếu không phải vì con Mai không thể mang thai, mẹ đời nào lại chấp nhận chuyện con qua lại với một người phụ nữ như cô ta chứ? Mẹ biết con đau khổ nhưng hãy nghe mẹ, mẹ sẽ tìm một người phụ nữ tốt cho con. Hãy bỏ cô ta đi!

Mẹ Vương vừa vuốt má Vương, vừa hằn học nói những lời chì chiết tôi. Hóa ra trong ấn tượng của bà ấy, tôi đã luôn xuất hiện đầy xấu xí và đáng khinh thường. Nhưng điều khiến tôi đau lòng không phải là những câu nói của bà ấy, mà là thái độ của Vương. Anh chỉ đứng im, không phản bác, cũng không lên tiếng, mửa câu bênh vực tôi cũng không hề có. Vương im lặng như thể ngầm thừa nhận những câu mẹ anh nói là đúng, hoặc là anh không thể làm gì khác ngoài việc nghe lời mẹ anh.

Tôi đứng trân mắt nhìn Vương, trong lòng cảm thấy rất trái ngược. Tôi có thể bỏ ngoài tai tất cả những điều không hay, chỉ cần Vương sẵn lòng ở cạnh tôi. Hay, tôi sẽ đáp thẳng những lời vô căn cứ kia rồi bỏ đi mà không ngoái đầu lại.

Tình yêu?

Gia đình?

Một ngôi nhà mới?

Một người chồng?

Tôi có thật sự cần không?

Toàn bộ nhân viên và mấy vị khách trong cửa hàng đều hướng sự tò mò về phía tôi sau khi nghe được những lời xấu xí về tôi từ miệng mẹ Vương. Bà ấy cố tình nói to khi kể về tôi nhưng lại cố ý thêm những tiếng nức nở chèn vào những câu nói khuyên nhủ Vương. Nói cho cùng tôi vẫn là kẻ ngoài cuộc, đòi hỏi sự công bằng là điều không cần thiết.

Cả cơ thể tôi bỗng chốc run rẩy, nước mắt muốn tràn ra khỏi hốc mắt, cay xè. Tôi không thể khóc trước mặt Vương và càng không thể khóc trước mặt mẹ anh. Như vậy khác nào tôi thừa nhận những điều kia, khác nào tôi đang thừa nhận mẹ anh đã đả kích tôi rất đúng? Không phải đâu… Tôi chỉ muốn khóc trước mặt Dim. Chỉ có ở trước mặt anh ấy, dù đúng hay sai, tôi cũng sẽ nức nở, cũng sẽ an tâm mà không trói buộc bất cứ cảm xúc nào.

Mấy ngón tay của tôi chạm vào tay Vương. Tôi phát hiện bản thân đã rơi nước mắt nhưng vẫn cứ thế ngước lên nhìn anh, miệng nói khẽ.

- Em về trước đây.

Rồi cúi đầu chào mẹ Vương.

- Cháu xin phép.

- Khoan đã, An!

Vương mau chóng bắt lấy những ngón tay đang mất dần đi sức lực của tôi, kéo tôi trở lại bên cạnh anh.

- Mẹ, để con đưa cô ấy về. Rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau mẹ nhé!

Sau những giây phút trầm mặc đó, tôi không nghĩ những câu nói này của Vương là điều tôi mong đợi. Anh không muốn bảo vệ tôi. Vậy sau này chúng tôi lấy nhau, mọi oan ức hay khổ tâm, ai sẽ cùng tôi mà gánh lấy?

- Con không thấy cô ta đi bằng gì đến sao? Đến bằng gì thì về bằng cái đấy! Con không cần mất công lịch sự với cô ta làm gì, để dành cho mấy cô gái mẹ vừa ưng ý đi!

Mẹ Vương giữ lấy tay Vương, ngăn anh không đi với tôi. Hành động này của mẹ Vương trái lại có thể giúp tôi trút bỏ đi gánh nặng trong lòng. Tôi mỉm cười, gỡ ngón tay Vương đang bám lấy ngón tay tôi.

- Minh đưa em về, anh đừng lo!

Tôi bước thật nhanh ra cửa, bước lên xe của Minh và nhất định, không nhìn lại dù chỉ nửa giây nhưng nước mắt đã kịp rơi rất nhiều trong nửa giây cương quyết đó của tôi. Tôi đã ngỡ thời gian có thể thay đổi một con người, cùng với năm tháng trôi qua, hoàn cảnh đổi khác, con người Vương sẽ khác đi, sẽ tự đem tiếng nói của bản thân bảo vệ cho bản thân và những người mà anh mong muốn giữ lấy. Cuối cùng, Vương vẫn là Vương của những ngày trẻ tuổi bồng bột, rốt cuộc cũng không thể vì tôi mà quyết đấu tranh lấy mong muốn của bản thân. Vương không thể làm trái ý bố mẹ anh. Tôi đã biết mà vẫn cố dấn thân vào con đường đầy gai đó chỉ vì thứ niềm tin tôi hy vọng được xây dựng.

- Tại sao bố mẹ anh lại chấp nhận cho anh qua lại với Huy? Họ đơn thuần chấp nhận giới tính đó của anh sao?

Tôi vu vơ hỏi khi cùng Vương nói chuyện trước cửa nhà.

Vương gẩy một hòn sỏi trên nền đất rồi cầm nó lên, ném nó ra xa.

- Đối với họ mà nói, anh chỉ giống như hòn sỏi kia thôi! Họ đem anh về, nuôi nấng anh, chữa khỏi bệnh cho anh và mong muốn duy nhất của họ trong suốt khoảng thời gian anh khỏe trở lại là giúp họ gây dựng lại sự nghiệp mà ông bà đã để lại. Chấp nhận bản thân mình có thêm một giới tính mới, anh đã mất rất nhiều nước mắt, cũng như tìm kiếm thêm động lực để có thể tự thôi miên bản thân, rằng đó là cách để anh có thể trả ơn dưỡng dục của họ, cũng như làm tròn trách nhiệm cho cậu bé mà đã hiến tặng anh trái tim này.

Tôi biết Vương là trẻ mồ côi, được gia đình hiện tại nhận nuôi khi anh ấy còn là một đứa trẻ sơ sinh, đỏ hỏn và yếu ớt. Vương lại mắc bệnh tim. Trái tim trong cơ thể anh là của đứa con đã mất của gia đinh họ. Điều này không phải Vương tự nói, tôi biết được là do Dim tìm hiểu giúp tôi. Dẫu vậy, tôi vẫn không thể nào chấp nhận nổi cách gia đình họ mang Vương ra để kinh doanh, trao đổi rồi gọi đó là cái họ nên nhận được vì nuôi nấng và trao cho anh một trái tim để sống. Không phải đó là việc họ cho đi mà không cần nhận lại sao? Cái tâm ở đời từ bao giờ lại phải tính toán như thế?

Tôi đã rất phẫn uất thay Vương nhưng cũng không thể thay đổi hiện thực. Vương không bao giờ phản bội lại lòng tin của bố mẹ anh. Việc gì Vương đã hứa, nhất định anh sẽ làm. Nhưng có một vài chuyện không thể đoán trước được, rằng có thể hứa, có thể sẽ làm nhưng cuối cùng vẫn không thể làm được