Người Lạ Quen Mặt

Quyển 2 - Chương 19: Nói xem, ai mới là người thắng cuộc




“Tôi cảm thấy hài lòng với đáp án của anh. Dù anh làm gì, dù anh nói gì trước mặt hay sau lưng tôi, miễn là anh thành thật với tôi. Vậy là được. Càng yêu anh và bên anh lâu, tôi càng học được tính cách kiên nhẫn với tình cảm của mình.”

- Dim dim!

Tôi đứng bật dậy, vui vẻ vẫy tay chào Dim.

Nét mặt Dim có vẻ thiếu ngủ. Anh ấy để một phong bì lớn lên bàn rồi ngồi ôm mặt ủ rũ.

Tôi cười hì hì, vội vàng cầm Phong bì lên, rút mấy tờ giấy trong đó ra. Càng đọc càng thấy không bất ngờ quá nhiều bởi tôi cũng đã đoán được phần nào. Gia đình Huy giàu có như vậy, ném chút tiền thì cũng không mất mát gì lớn nhưng bố mẹ Vương có còn lương tâm không khi đem chính con trai ra kinh doanh? Cứ cho là họ buộc phải làm thế đi nhưng biến con trai từ một người con trai bình thường thành một người phi giới tính, ép buộc thay đổi tâm sinh lý để đáp ứng sự trao đổi làm ăn đó thì họ thật sự đã đi quá xa. Chỉ có điều, tôi không hiểu, Vương cũng đâu phải không có tình cảm với Huy. Rốt cuộc vì yêu nên mới đến với nhau hay là do bị ép buộc nên đành yêu? Vương thật sự khó đoán. Lần đầu tiên gặp gỡ có lẽ tôi đã quá vội vàng.

- Tìm mấy thứ này có khó không anh?

Tôi lắc lắc phong bì trên tay, ngẩng đầu hỏi Dim.

Dim đang hút thuốc. Anh ấy đang tìm sự tỉnh táo. Chắc anh ấy đã mất cả đêm để tìm cho tôi những thông tin này. Bình thường dù Dim có đi bar muộn tới đâu, khuôn mặt anh cũng không mệt mỏi như thế.

- Khó thì em bù gì cho anh? Hôn anh cái nào!

Dim đưa tay cầm thuốc ra xa, uống vội một ngụm nước ép táo của tôi, chu mỏ lên đòi hỏi.

- Anh lịch sự như vậy từ bao giờ thế? Anh toàn phả khói thuốc vào mặt em cơ mà.

Tôi trố mắt ngạc nhiên, thẳng thắn nói ra sự thật không mấy tốt đẹp của Dim.

Dim cong môi, tỏ vẻ không thán phục câu nói của tôi.

- Là anh thương em nên không làm thế nữa. Em không thích? Vậy đợi anh tí.

Dim nói là làm. Tôi còn chưa kịp phòng bị thì đã bị anh ấy phì hết khói thuốc vào mặt, gần như là ho sặc sụa.

Sau đó Dim gí đầu thuốc vào gạt tàn, nhanh chóng ngồi sang bên ghế của tôi. Dim giang tay ra, định ôm lấy tôi nhưng có vẻ là tôi nghĩ sai vì chưa đầy một tích tắc sau, anh ấy vỗ rất nhiều cái thật mạnh vào vai tôi, lảm nhảm khó hiểu.

- Đã nói uống từ từ thôi không nghe. Bây giờ sặc rồi, vui chưa?

Dim nói lớn tiếng.

Tôi vừa nhịn đau, vừa nhăn nhó nhìn Dim.

Mắt Dim đảo liên tục, đảo nhanh tới mức tôi nghĩ nó chực rơi ra bất cứ khi nào anh ấy ngừng lại. Rồi anh ấy giật phắt phong bì trên tay tôi, giấu ra đằng sau lưng anh ấy.

- Để anh đi xin cho em chút nước.

Rất nhanh, Dim đứng dậy, phi thẳng ra quầy cùng với phong bì đó.

Tôi không sặc thì cũng quá đau khổ vì bị anh ấy đánh đập, trông chẳng khác một đứa vừa ốm dậy. Tôi thật sự không hiểu Dim đang làm trò gì nữa. Có phải anh ấy thiếu ngủ nên bị thế không?

- Không sao chứ?

Bỗng từ đâu đó phát ra tiếng của Vương.

Tôi giật mình, nhìn quanh quất. Kỳ lạ, đâu thấy Vương.

- Đằng sau. Anh ở đằng sau em.

Vương nhẹ nhàng nói.

Tôi quay đầu lại. Nếu để diễn tả cảm giác của tôi ngày lúc này bằng một từ thì tôi nhất định sẽ dùng từ “hoảng”. Tôi vô cùng hoảng hốt. Tuy cả ngày nay chưa làm việc xấu nào nhưng với cái kiểu bị bắt gặp bất ngờ thế này cũng làm con tim tôi muốn nhảy điệu zumba. Giờ tôi đã hiểu tại sao Dim lại hành xử kỳ cục như vậy. Tôi nhìn hướng ra quầy, Dim đang nháy mắt loạn xạ với tôi. Trông anh ấy rất hớn hở, không khác gì Ronaldo lập cú hattrick. Tôi gật vội đầu rồi nhìn sang Vương đang đứng trước mặt tôi.

Hôm nay Vương trông rất chỉn chu. Anh mặc bộ vest đen khá hợp với vóc dáng dong dỏng của anh. Như tiểu chuẩn hotboy thời nay thì Vương đang đúng kiểu “đầu tóc mượt mà, quần áo là lượt”, thiếu mỗi đồ hàng hiệu thì được điểm mười luôn. Vương mà ra đường tầm này thì không những gái bám mà trai cũng bu vào. Người yêu tự dưng đẹp trai bất ngờ thế này cũng làm tôi phổng mũi chút đỉnh. Tuy rằng không giống phong cách thư sinh thường ngày của anh nhưng biết sửa sang cho bản thân cũng đâu phải điều gì quá tệ, tôi sẽ ủng hộ việc thay đổi này.

Tôi giơ ngón tay cái ra, thể hiện quan điểm của bản thân. “Vương là nhất!”

Vương thấy tôi làm vậy, khẽ bật cười nhưng anh vẫn không quên hỏi thăm tôi vụ tôi bị tên Dim kia đánh đập.

- Quản lý của em nói đúng đấy. Từ sau uống chậm thôi nhé!

Vương ngồi xuống bên tôi, đưa tay vuốt nhẹ lưng tôi, cảm giác rất dễ chịu. Vết tích đánh đập của Dim chắc sẽ hết sớm thôi. Tôi không hy vọng về nhà sẽ nhìn thấy tấm lưng đỏ ửng.

Tôi mỉm cười, gật đầu bẽn lẽn. Đang chuẩn bị dựa vào người Vương thì bị anh từ chối.

Tôi hụt hẫng, cố gắng chớp mắt thật nhiều và thật nhanh để rơm rớm nước mắt.

Vương không nỡ thấy tôi buồn bã, anh nhỏ giọng.

- Hôm nay anh đi với… bạn.

Nghe Vương nói, tôi dụi vội mắt.

- Bạn?

- Ừ, cô ấy ở bên kia.

Vương nắm tay tôi ở dưới ghế, hướng ánh mắt ra đằng sau tôi.

Tôi nghi hoặc, nhìn theo anh.

Đó là một cô gái nhà giàu, từ đồ dùng cho tới quần áo, đều là hàng hiệu. Đi với cô ta, Vương mặc đẹp để làm gì? Tôi không hiểu.

- Cô ấy là bạn anh?

Tôi không thèm đếm xỉa đến nụ cười kệch cỡm của cô ta dành cho tôi, nhìn thẳng vào mắt Vương.

Ngón tay Vương xoa vào nhau. Hành động này của anh chỉ xuất hiện khi anh bối rối hay buồn phiền. Tôi thì nghĩ, hiện tại là cả hai.

Anh khẽ nhếch khóe miệng lên, nửa cười nửa không, nhìn thẳng vào mắt tôi, chầm chậm lắc đầu.

Tôi cảm thấy hài lòng với đáp án của anh. Dù anh làm gì, dù anh nói gì trước mặt hay sau lưng tôi, miễn là anh thành thật với tôi, vậy là được. Càng yêu anh và bên anh lâu, tôi càng học được tính cách kiên nhẫn với tình cảm của mình.

Tôi quay lại, nhìn cô gái kia.

Mỉm cười.