Người Lạ Quen Mặt

Quyển 2 - Chương 15: Anh có thể nói nhớ em không?




“Hóa ra, đạt được điều mà mình mong muốn lại nặng nề đến vậy.

Nếu điều đó khiến em buồn, em có nên khép chặt nó lại và vui vẻ bên anh không?”

Vương đợi tôi ở bên đường, khi đó đã là mười giờ hơn. Anh đã đến được nửa tiếng và kiên nhẫn đợi tôi ở đó.

Bình thường mọi người thấy đàn ông khi chờ đợi người yêu của mình như thế nào? Họ sẽ làm gì trong khoảng thời gian chờ đợi. Họ gọi cho bạn bè tán ngẫu? Họ tìm một quán café để ngồi chờ? Họ thúc giục người yêu tới thật nhanh? Hay là họ chán nản nhìn xung quanh và đếm thời gian một cách tỉ mỉ? Và sau khi người yêu họ đến thì họ có thái độ gì? Cau có bực tức? Không thoải mái và trách móc vài câu? Kiên quyết sẽ đến muộn vào lần sau? Hay là chia tay luôn vì tội lề mề?

Tôi rất tò mò.

Bởi vì Vương chờ đợi tôi rất thong dong, nhàn nhã, thái độ của anh trước sau như một. Khi chờ tôi, Vương luôn nhìn vào tiệm bánh, dõi theo mọi công việc của tôi. Đôi lúc khi ngẩng đầu lên, nhìn về phía đối diện, tôi vẫn vô tình bắt gặp ánh mát của anh. Ánh mắt ấy rất dịu dàng và tình cảm. Gần đây Vương hay nhìn tôi như thế. Không biết là có phải do bị Huy chèn ép hay không mà tình cảm của anh ngày càng nghiêng về bên phía tôi. Trong thời gian này, tôi cư xử khá là bình thường, không ồn ào như mọi khi, cũng không còn đôi co nhiều với Huy, chủ yếu là do tôi chán chường và do tôi mệt mỏi nên không còn hơi sức để tức giận hay nghĩ trò để chơi lại Huy. Tinh thần xập xệ thì còn nghĩ nổi cái gì nữa đâu.

Tôi băng qua đường, vui vẻ vẫy tay chào Vương.

Tôi nghĩ ngờ chúng tôi là cặp đôi trưởng thành yêu nhau trong sáng nhất thành phố này. Hai mươi mốt tuổi và một cái back hug duy nhất.

Đúng vậy!

Chính là cái hôm diễn ra sự kiện lịch sử đó. Sau lần đó thì không có một cái gì hết. Nắm tay không, ôm càng không.

Vương mỉm cười nhìn tôi rồi anh trèo lên xe, để tôi ngồi lên yên xe mới chậm rãi chạy xe.

Thành phố vào giờ này vẫn rất đông đúc, chủ yếu là thanh niên vì đây mới là giờ hoạt động chính của họ. Cũng là vì thời tiết ban ngày không được dễ chịu lắm nên ít có ai muốn đi chơi vào ban ngày. Họ thường chọn buổi tối và ban đêm, vừa thoáng mát vừa dễ chịu.

Khi tôi đang tận hưởng không khí mát mẻ của đêm khuya thì nghe thấy tiếng Vương khe khẽ hỏi.

- Nhớ anh sao?

Tiếng ồn của còi xe làm tôi bị phân tâm, không nghe được câu hỏi của Vương.

Tôi cố nhoi ra phía trước, hỏi anh.

- Anh nói gì cơ? Em nghe không rõ.

Hoàn toàn không có câu trả lời từ Vương. Có phải anh rất ghét phải lặp lại câu nói của anh nhiều lần không nhỉ? Tôi thấy anh chẳng bao giờ chịu nói điều gì lần thứ hai. Còn tôi, tôi sẽ nói cả vài chục lần cho tới tận khi người khác biết được tôi nói gì.

Vương chợt dừng xe.

Anh quay đầu lại nhìn tôi.

- Anh hỏi, là em nhớ anh?

Tôi mở thật to cặp mắt của mình. Ngạc nhiên - chính là loại cảm giác này. Vì Vương đang hỏi tôi câu hỏi rất là liên quan đến chuyện tình cảm. Anh thường không như vậy. Sau đó, tôi chuyển sang bối rối vì nhớ tới nội dung tin nhắn gần đây tôi gửi cho Vương. Nó được gửi đi vào một buổi tối mất ngủ của tôi.

- Đúng. Em nhớ anh, rất nhớ. Nhưng em chỉ nhớ thôi.

Tôi buồn rầu khẳng định lại tình cảm.

Tối hôm ấy, không hiểu sao nỗi nhớ Vương lại tràn đầy như thế, tới mức tôi phải gửi tin nhắn thì nỗi nhớ ấy đã là rất nhiều rồi. Tôi thậm chí còn hy vọng Vương sẽ nhớ tôi nhiều như tôi nhớ anh. Dẫu biết điều đó khá hão huyền nhưng tôi vẫn cố chấp hy vọng.

- Anh cảm thấy có lỗi với Huy.

Mãi sau Vương mới lên tiếng.

Tôi ngước lên.

- Vì sao?

Ngay cả trước đây khi nhận lời yêu tôi, Vương cũng chưa từng nói anh cảm thấy có lỗi với Huy. Lần này là sao?

Vương mỉm cười. Nụ cười phảng phất nét bất lực.

- Bởi vì anh nhớ em nhiều hơn những nỗi nhớ của anh dành cho cậu ấy. Anh rất nhớ em, An à!

Vương đưa tay lên xoa đầu tôi nhè nhẹ. Kết thúc câu nói, anh có vẻ nhẹ nhõm hơn.

Nhưng tim tôi lại trĩu nặng.

Việc anh nhớ tôi, nó bất lực tới vậy sao?

Tôi nên vui vì được anh thổ lộ, hay là phải buồn vì cảm xúc thoáng qua mà tôi vô tình thấy được kia?