Ngươi Là Nương Tử Của Ta

Chương 63: Đã định là ngươi rồi




Lẽ nào Cấm quả thực sự có khả năng làm thay đổi thể chất con người? Vì cớ gì y lại cảm thấy hậu đình của Tần Duy Ngã càng thêm chặt nóng ẩm ướt hơn xưa?

“Ưm…Thiên Thanh…” Tần Duy Ngã khẽ cắn môi đỏ, hai mắt ngập nước long lanh. Vì sao hắn lại mơ thấy Nguỵ Thiên Thanh? Chẳng lẽ là do hắn quá nhớ y sao? Thân thể nóng quá…Mộng này là mộng xuân ư?

“Duy Ngã, ngày mai chúng ta sẽ chính thức thành thân. Đến lúc đó…Ngươi chính là nương tử của Nguỵ Thiên Thanh ta, nương tử chân chính…Duy Ngã, tuy ta biết để ngươi lấy thân nam nhi sinh con cho ta là không đúng! Nhưng mà…Ta muốn! Muốn có một đứa con đáng yêu động lòng người giống như ngươi. Duy Ngã…Nương tử…”

Nguỵ Thiên Thanh siết chặt eo Tần Duy Ngã, cảm thụ khoái cảm tiêu hồn truyền tới từ hạ thân.

“Ô ô ô…” Tần Duy Ngã mơ mơ màng màng khóc. Mộng này đẹp quá, hắn vậy mà có thể nghe Nguỵ cục băng kia gọi mình là nương tử? Cái tên ma quỷ kia đã bao lâu không gọi mình như vậy rồi?

“Duy Ngã, nương tử. Sao lại khóc rồi?” Nguỵ Thiên Thanh hôn lên nước mắt vương trên khoé mắt hắn.

“Ngươi là đồ hỗn đản, là đại sắc quỷ! Quỷ hoa tâm! Ngươi ăn không trả tiền, lại còn thích lừa đảo! Ngươi là đồ vương bát đản!!” Hô! Mắng ra thiệt là thoải mái! Mộng này quá hạnh phúc!! Nếu cứ như vậy thì tốt rồi!

….Trên đầu Nguỵ Thiên Thanh toả ra một luồng khói đen.

Tiểu hỗn đản đáng giận! Nguỵ Thiên Thanh lật người hắn lại, tức giận cắm thẳng vào cúc hoa nở rộ xinh đẹp.

“A….A….” Tần Duy Ngã thích đến rên hừ hừ. Trời ơi, đây thực sự là mộng sao? Vì cớ gì lại chân thật đến vậy? Hơn nữa, khoái hoạt như muốn cướp đi toàn bộ hô hấp của hắn, dường như còn tăng thêm nhiều lần so với dĩ vãng.

Trời ơi! Thân mình như vậy, con người động lòng người như vậy, làm thế nào y có thể buông bỏ đây? Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa y cũng không nguyện cùng hắn chia lìa…Nguỵ Thiên Thanh điên cuồng đĩnh động thắt lưng cường kiện.

“A, ta muốn chết….Tha cho ta! A…” Nhoài người trên giường, Tần Duy Ngã cảm giác mình như sắp tan ra dưới kích tình cuồng loạn.



Bên kia, Quản Linh Nhi không hề bối rối suy nghĩ như Nguỵ Thiên Thanh. Nàng sắc mặt ửng đỏ cẩn thận cởi áo Tần Độc Tôn, nương theo quang mang của dạ minh châu trong tay, tỉ mỉ tìm kiếm thứ gì đó trên người hắn.

Tốt nhất là chưa có, tốt nhất là chưa có. Nếu thực sự có rồi, đêm nay nàng chẳng phải sẽ phải chịu đựng sao? Ngàn vạn lần đừng có, ít nhất cũng phải qua đêm nay đã…

A! Đây là…

Khi tay Quản Linh Nhi mơn trớn bụng Tần Độc Tôn, dưới làn da hắn xuất hiện một dòng khí màu phấn hồng không nên xuất hiện.

Không thể nào? Mình lợi hại như vậy, một lần liền trúng? Quản Linh Nhi chỉ thấy vận khí của mình đặc biệt xui xẻo.

Quản Linh Nhi không muốn tin tiếp tục khẽ vuốt nơi đó, liền thấy những nơi đầu ngón tay của nàng chạm tới, dòng khí màu phấn hồng kia sẽ lập tức hiện lên.

Thật sự có rồi…Quản Linh Nhi uể oải thu tay, hưng phấn vừa tìm được Tiểu Tôn Tôn của mình về cũng bởi vậy mà xìu xuống.

Xem ra từ tối nay, mình chỉ có thể ôm hắn đi ngủ…Không thể cùng Tần Độc Tôn làm cái gì yêu cái gì thương, Quản Linh Nhi cảm thấy có chút đáng tiếc. Song khi tưởng tượng đến cảnh khuôn bụng bằng phẳng kia đã bắt đầu hoài thai con của mình, nàng lại vui sướng không thôi.

Mặc kệ, thời gian còn nhiều. Dù sao cũng chỉ có mười ngày đầu không thể hành phòng, chờ đến lúc ấy không phải nàng muốn làm thế nào liền làm thế ấy ư!! Hô hô –! (mười ngày á? O.O)

Nằm bên cạnh Tần Độc Tôn, Quản Linh Nhi ảo tưởng dáng vẻ Tần Độc Tôn ôm đứa con đáng yêu nhìn mình. Ai nha…Sao lại hưng phấn rồi? Cái thân thể đáng ghét này!!

Ừm? Không biết tương lai Tôn Tôn sẽ sinh nữ hài hay nam hài nhỉ? Đặt tên gì mới tốt đây? Quản Linh Nhi bắt đầu phiền não.

***

“A a a!!!”

Sáng sớm, trong Tiếu Ngạo sơn trang, Tần Duy Ngã bắt đầu luyện giọng.

“Vì sao ngươi lại ở đây?!”

Còn gì khiến người ta khiếp sợ hơn việc vừa mở mắt ra đã thấy người không nên nhìn thấy chứ!

“Ta không ở đây thì ở đâu?” Nguỵ Thiên Thanh cũng không giận hắn.

“Ngươi đương nhiên hẳn là ở…” Xung quanh tìm ta… Tần Duy Ngã nói đến một nửa liền nuốt ngược vào trong.

“Ta chỉ là muốn xuất môn đi một chút…” Tần Duy Ngã đánh chết cũng không thừa nhận chuyện mình lại ‘bỏ nhà trốn đi’.

“Đi một chút, không cẩn thận liền hết sáu ngày?”

“Cái kia…Chỉ là ngoài ý muốn thôi.” Cúi đầu, Tần Duy Ngã nghĩ nên tìm cách gì để thoát thân.

Qua  đê m nay, ng ươ i li ề n danh ch í nh ng ô n thu ậ n l à  ng ườ i c ủ a ta,  đế n l ú c  đó  ta nh ấ t  đị nh s ẽ  khi ế n ng ươ i kh ô ng c ò n t â m t ư đ i ngh ĩ  chuy ệ n kh á c n ữ a. Nguỵ Thiên Thanh ôm lấy Tần Duy Ngã đã ngủ một ngày một đêm, đặt lên đùi mình, vạn phần ôn nhu chải vuốt mái tóc đen bóng của hắn.

Khả nghi, quá là khả nghi!! Y thế mà không đem hắn XXOO rồi lại OOXX, không giống tính tình của y tẹo nào. Dạo này y càng lúc càng khác thường!!

“Mau mặc y phục vào, đã sắp trưa rồi, mọi người trong nhà còn đang chờ!”

Chờ cái gì? Ăn cơm à? Không phải còn sớm sao! Sắp đến với đã đến dù sao vẫn là khác nhau mà. Tần Duy Ngã đã quen ăn xong ngủ, ngủ xong ăn căn bản không còn quan tâm thời gian là cái chi nữa rồi.

“Oa! Cái gì vậy?” Tần Duy Ngã nhìn y phục đỏ thẫm trong tay Nguỵ Thiên Thanh.

“Không phải ngươi hâm mộ Độc Tôn và Linh Nhi sao, cho nên hôm qua ta đã báo với cha nương, chờ ngươi tỉnh lại liền thành thân.” Nguỵ Thiên Thanh cười mặc ngoại y chỉnh tề cho hắn.

“Thành thân!!!” Cả người Tần Duy Ngã đều dựng đứng!

Này, này, sao có thể nói thành thân liền thành thân ngay được? Ta, ta còn chưa chuẩn bị tốt a… Tần Duy Ngã luống cuống.

“Thế nào? Ngươi không muốn thành thân với ta?” Mặt Nguỵ Thiên Thanh nháy mắt tối sầm.

“Muốn!” Tần Duy Ngã lập tức phản bác.

Ai nha nha! Ngươi cái đồ ngu ngốc này, cho dù muốn cũng không thể trả lời nhanh như vậy được!! Tần Duy Ngã thầm mắng bản thân miệng tiện!

“Ta biết để ngươi gả cho ta là uỷ khuất ngươi…” Biểu tình của Nguỵ Thiên Thanh rất chi thương cảm.

“Không có không có! Ta rất muốn thành thân với ngươi!” Miệng thúi! Miệng hư! Ngươi đang nói linh tinh gì thế hả!

“Vậy chúng ta đi đi.” Vừa lòng hôn lên môi Tần Duy Ngã, Nguỵ Thiên Thanh rèn sắt khi còn nóng dẫn người ra ngoài.