Ngươi Là Nương Tử Của Ta

Chương 59: Nương tử, ngươi đừng chạy! Trung (1)




Bên này, Tần Duy Ngã đang tâm kinh mật run đi theo Nguỵ Thiên Thanh trở về phòng. Lần này chết chắc rồi, tí nữa nhất định y sẽ dùng đủ loại thủ đoạn để giày vò mình….Ai nha nha! Chết chắc rồi!! (Bóng ma tâm lý của ảnh quá lớn, amen)

Đáng giận, Li Nhi không có ở đây, đến một cái để bảo mệnh cũng không có. Tần Duy Ngã nhích a nhích, kiên quyết bám dính góc tường.

Trong lòng Nguỵ Thiên Thanh quả thực hận không thể đè hắn lên giường, hảo hảo giáo huấn hắn một chút, nhưng ngày mai dùng Chu quả, người ăn nhất định phải khoẻ mạnh không có vấn đề gì mới được…Nhìn hắn sợ thành vậy, đêm nay tạm thời tha cho hắn đi.

“Lên giường.” Ngủ sớm dưỡng thần thì mai mới làm tốt được.

Đến rồi! Đến rồi! Thời khắc sinh tử tồn vong rốt cuộc đến rồi, mình phải làm gì bây giờ? Hô to cứu mạng hay khẳng khái hi sinh vì chính nghĩa?!

“Phát ngốc cái gì!” Nguỵ Thiên Thanh kéo chăn, giục Tần  Duy Ngã mau cởi áo đi ngủ.

Không thể ngờ được Tần Duy Ngã ta rốt cuộc vậy mà lại bị một tên nam nhân thao chết trên giường, ôi thôi thương thay, đáng thương a đáng thương!…Tần Duy Ngã trong lòng hò hét khóc thảm. Hắn hít sâu một hơi tận hưởng luồng không khí trong lành mới mẻ cuối cùng, hai tay tự cởi sạch y phục, đi đến bên giường, nhắm mắt lại nằm ngoan ngoãn, cắn chặt răng chờ Nguỵ Thiên Thanh nhảy xổ lên.

“Ta bảo ngươi ngủ, ngươi cởi sạch y phục làm gì!! Mặc vào!” Nguỵ Thiên Thanh chỉnh y phục hảo xong quay người lại liền thấy Tần Duy Ngã trống trơn nằm trên giường, một bộ ‘mặc người làm thịt’, hoả nhiệt dưới bụng nhất thời bùm bùm muốn bùng cháy.

Nghĩ đến Nhâm Dữ Phi phải hi sinh rất nhiều mới giúp y hái được Chu quả, Nguỵ Thiên Thanh cúi đầu, nhặt y phục Tần Duy Ngã ném xuống đất đưa lại cho hắn.

“Mau mặc vào!” Ánh mắt y căn bản không dám nhìn hắn.

….Kì vậy? Tần Duy Ngã tay cầm y phục, trong đầu ngẫm nghĩ rối tung rối mù.

“Ta đi ra ngoài một chút.” Dáng vẻ cầm y phục mà không mặc của Tần Duy Ngã thoạt nhìn ngon miệng mê người, hạ thân Nguỵ Thiên Thanh cứng rắn như thiết, y không muốn sát súng bóp cò đành phải ra ngoài để bản thân bình tĩnh lại.

Lẽ nào y đang suy nghĩ một phương thức vô cùng tàn nhẫn để đối phó mình?! Tần Duy Ngã mặt cắt không còn giọt máu ngồi đờ trên giường, một thanh âm không ngừng vang vọng trong đầu.

***

“Ta là phu quân ngươi! Ta mới là người ở trên!” Trong tân phòng, Tần Độc Tôn đang vì vấn đề tư thế của mình mà ầm ĩ không ngớt.

“Chết tiệt, Tiểu Tôn Tôn ngươi thả lỏng một chút!” Thứ kia của Quản Linh Tiêu tiến vào bị kẹt một nửa, hắn khổ sở vỗ vỗ cái mông trắng trẻo của Tần Độc Tôn.

“Không được! Ta là phu quân, ta phải ở trên.” Tần Độc Tôn trong tiềm thức kiên trì nguyên tắc của bản thân.

Ngươi muốn nằm trên cũng không thể co chặt như vậy được!! Ngươi muốn bẻ gẫy đôi ta à!

Thấy Tần Độc Tôn càng ầm ĩ, bên dưới lại càng chặt, Quản Linh Tiêu ăn đau nheo mắt. Người này sớm không cự nự muộn không cự nự, cố tình lại nhắm vào lúc hắn tiến vào được một nửa mới cự nự là sao?!

“Được được, ngươi trước để ta ra ngoài, ta sẽ để ngươi ở trên được không!” Quản Linh Tiêu hảo muốn khóc, vì cớ gì đêm động phòng hoa chúc tuyệt vời lại biến thành thế này hả trời!

Tần Độc Tôn im lặng một lát, rốt cuộc thả lỏng ra chút chút.

Trời ơi! Thiếu chút nữa lấy mạng của ta rồi. Quản Linh Tiêu xoa xoa ngọc hành đáng thương của mình, vì sự bất hạnh của nó mà cảm thán không thôi.

“Ta muốn ở trên!! Ta muốn nương tử!!” Tần Độc Tôn lắc lắc lư lư nửa ngồi nửa đứng bổ nhào lên người Quản Linh Tiêu.

Được được được, đúng là sợ ngươi rồi. Quản Linh Tiêu ôm thắt lưng hắn, cố định hắn ngồi trên đùi mình xong, sờ soạng dưới gối lấy ra một cái hộp nhỏ.

“Ngươi đừng nên cử động nga!” Quản Linh Tiêu lấy một chút mỡ màu trắng trong hộp ra, đưa tay hướng về phía hạ thân Tần Độc Tôn.

May mà đã sớm có chuẩn bị, không thì chết mất!

“Ưm.” Cảm giác mát mẻ từ hậu đình truyền tới, Tần Độc Tôn thoải mái nhắm mắt bắt đầu nhỏ giọng rên rỉ.

“Tôn Tôn nghe lời nga, đừng lộn xộn, ta sẽ cho ngươi càng thêm thoải mái.” Quản Linh Tiêu một bên hưởng thụ chuyển động ngón tay, một bên thổi nhiệt khí bên tai Tần Độc Tôn.

“Ưm…” Cỗ tê dại từ hậu đình lan tới toàn thân, Tần Độc Tôn cảm giác muốn càng nhiều hơn bám chặt cánh tay Quản Linh Tiêu, thuận theo động tác ngón tay hắn bắt đầu đong đưa thắt lưng của chính mình.

“Tôn Tôn thật nhiệt tình.” Mút mạnh cánh môi Tần Độc Tôn một cái, Quản Linh Tiêu rút tay ra, dưới tiếng kêu sợ hãi của Tần Độc Tôn, hắn đem ngọc hành của mình tiến vào tiểu huyệt nhiệt tình như hoả kia.

Lần này, Tần Độc Tôn không kháng cự, ngược lại còn chủ động ngồi xuống, để nó tiến vào nơi sâu nhất trong thân thể mình.

“A…Ngươi gạt ta!” Cảm giác căng trướng khó nói thành lời khiến Tần Độc Tôn thoáng tỉnh táo lại.

“Tôn Tôn, là chính ngươi muốn ở trên nha, ta cũng không lừa ngươi. Ngươi xem, giờ ngươi đang ngồi trên người ta, không phải ở trên thì còn là gì!” Nói xong còn cố ý đỉnh lên trên một cái.

“A!” Tần Độc Tôn phải cắn chặt khớp hàm mới không để mình hô to ra tiếng.

“Nhưng ngươi…A! A ưm…!!” Tần Độc Tôn nhấc người lên định rời khỏi thứ làm mình khó chịu không thôi kia, nhưng chỉ vừa động, thứ kia đã lướt qua nội bích làm hắn càng thêm khổ sở, bất đắc dĩ lại ngồi xuống. Đến lúc này, ngọc hành của Tần Độc Tôn cũng đã run rẩy đứng lên.

“Trời ơi, thoải mái quá. Tôn Tôn đừng có ngừng! Lại nữa nào!” Quản Linh Tiêu nếm được ngon ngọt, ước gì Tần Độc Tôn động thêm mấy lần. Thấy hắn bất động, Quản Linh Tiêu trực tiếp đỡ thắt lưng hắn, cứ như vậy từ dưới lên va chạm không ngừng.

“Ưm…” Tần Độc Tôn cả người mềm nhũn, chỉ có thể kẹp chặt hai chân, thấp giọng rên rỉ.

Ha hả ~~ Không lâu nữa ngươi sẽ có một tiểu oa nhi hoàn mỹ giống ta…Quản Linh Tiêu hạnh phúc bắt đầu hăng hái chiến đấu.

***

Sáng hôm sau, Quản Linh Nhi thần thanh khí sảng dậy thật sớm. Nhìn Tần Độc Tôn nằm ngay đơ trên giường, có vẻ một lúc nữa cũng không tỉnh lại, nàng vừa lòng hôn lên mặt hắn một cái, rồi mới mở cửa đi gặp bà bà của mình, chuẩn bị hảo hảo ‘nói chuyện’.

Trái ngược với Quản Linh Nhi thoải mái, Tần Duy Ngã vừa tỉnh dậy liền phát hiện không thấy ai kia đâu, còn mình thì y sam không chỉnh ghé trên giường.

Mình còn sống! Tần Duy Ngã kinh hỉ nhảy dựng lên.

Không thể ngờ được Nguỵ Thiên Thanh ấy thế mà không đem mình XXOO rồi lại OOXX… Này không giống tính tình của y a?

Hơn nữa sáng sớm đã không thấy y đâu…Đừng nói là hôm qua y thấy La Khởi, vừa gặp nàng đã sinh lòng ái mộ, buổi tối chạy tới cùng nàng làm cái nọ cái kia nhá?

A a a!!! Sắc quỷ đáng giận chết tiệt này, chân trước vừa nói không ghét bỏ mình, sau lưng đã đi hoa tâm rồi!! Tần Duy Ngã tức giận đấm bùm bụp vào gối đầu.

“Ngươi làm gì thế?” Nguỵ Thiên Thanh vừa đi rửa mặt về không rõ hắn lại tức giận cái gì.

“Không có gì…” Vừa thấy chậu nước trong tay y Tần Duy Ngã liền biết mình nghĩ nhầm, dụi đầu vào chăn, vươn tay trộm cho mình một bạt tai. Ngươi đúng là ngu muốn chết mà!

“Rửa mặt xong ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Có chuyện muốn nói? Nói cái gì? Chẳng lẽ bảo mình tự động rời đi?! Tần Duy Ngã lại bắt đầu nghĩ vớ vẩn.

Mặc y phục, rửa mặt chải đầu xong, Tần Duy ngã tựa vào cạnh bàn vặn ngón tay.

“Tối nay…” Nguỵ Thiên Thanh muốn nói chuyện Chu quả cho hắn, miễn để hắn nghĩ đông nghĩ tây mà hỏng não.

“Không ổn không ổn!” Hạ nhân trong trang hô to gọi nhỏ vọt vào.

“A Cương, ngươi đừng có hô lên như động kinh thế được không!” Tim Tần Duy Ngã đang dâng lên tận cổ, bị tên này rống một cái, thiếu chút nhảy luôn ra ngoài.

“Đại thiếu gia không ổn rồi.” Thanh niên tên A Cường kia không để ý sắc mặt Tần Duy Ngã, hắn bùm bùm nói một chuỗi dài, “Nghe nói hôm qua bảy đại môn phái liên hợp với nhau muốn thừa dịp nhị thiếu gia thành hôn đến huyết tẩy sơn trang chúng ta. May mắn Âm đế lão nhân gia nghe được tin trước, mang theo các anh hùng hảo hán ngăn chặn bọn họ ở sơn đạo cách đây mười dặm.” (Lão nhân gia = ông cụ, lão gia)

“Từ từ đã…Ngươi đang nói ai?” Âm đế lão nhân gia? Gã già lắm sao? Hơn nữa, chuyện lớn như vậy sao không thấy Nguỵ Thiên Thanh có hành động gì?

Nguỵ Thiên Thanh giờ phút này ngũ vị tạp trần, hôm qua y biết rõ Nhâm Dữ Phi đang giấu mình chuyện gì, nhưng lại không tìm hiểu kĩ càng nguyên do…

“Này! Ngươi không sao chứ?” Sắc mặt sao lại kém như vậy? Chẳng lẽ lời A Cường nói là thật?

“Ngươi còn nghe được gì?” Nguỵ Thiên Thanh chỉ muốn biết tình hình hiện giờ của Nhâm Dữ Phi.

—————————————————————-

Hự truyện này toàn là mẩu mẩu H không à, khỏi đặt pass mấy chương này cho đỡ lằng nhằng.