Ngươi Là Nương Tử Của Ta

Chương 40: Thiên lý đoạt hồn châm




Đến khi hai sư đồ Tần Duy Ngã theo Nhâm Dữ Phi trở lại đại sảnh, mặt trời đã ngả về tây.

“Các ngươi cuối cùng cũng ra, chúng ta sắp chết đói tới nơi rồi!” Tu Hoa Bế Nguyệt đứng song song, hai tay chống nạnh, mày liễu dựng thẳng.

“Ngại quá, đã để nhị vị muội muội chờ lâu.” Nhâm Dữ Phi vội vàng xin lỗi.

“Hừ!” Hai người đồng loạt hừ một tiếng, rất có tư thế ‘để mai này xem chúng ta xử lý ngươi thế nào’.

“Sư phụ…” Độc Tôn được Quản Linh Nhi đỡ đứng lên khỏi ghế, cứng ngắc làm lễ với Lưu Học Ân.

“Ân, không cần đa lễ, ngồi xuống nói chuyện đi.” Lưu Học Ân luôn yêu thương đệ tử này, thấy hắn sắc mặt tái nhợt, thân thể suy yếu tới nỗi phải để người đỡ, không khỏi lại hung tợn trừng Tần Duy Ngã một cái.

Nhưng mà không biết Tần Duy Ngã đang mải suy nghĩ cái gì, căn bản không để ý tầm mắt hung dữ của sư phụ.

“Nương tử…” Nguỵ Thiên Thanh nghĩ thê tử đã bị Lưu Học Ân hung hăng quở trách một phen, ôn nhu đứng bên cạnh Tần Duy Ngã, nhẹ giọng an ủi.

Xem ra Nhâm thiếu hiệp nói đúng! Nguỵ Thiên Thanh đối với Duy Ngã…Lưu Học Ân kinh ngạc nhìn ánh mắt tràn ngập sủng nịch của Nguỵ Thiên Thanh.

“Rốt cuộc khi nào thì ăn cơm đây!” Hai tỷ muội lại bắt đầu kêu đói!

“Ăn ăn ăn! Hai đứa các con chỉ biết có ăn thôi!” Lưu Học Ân cảm thấy đầu mình trướng thêm một vòng — đau a!

“Nương nói, chỉ có ăn nhiều cơm, mai sau mới trở nên xinh đẹp hấp dẫn được!”

Nương con nương con nương con! Nàng vốn là một tai hoạ, bây giờ còn dạy các con thành một nhóm tiểu tai hoạ! Lưu Học Ân nhu nhu trán, vô lực đến cực điểm.

“Cơm chiều đã sớm chuẩn bị xong, thỉnh các vị đi theo ta.” Từ nhỏ đến giờ Nhâm Dữ Phi rất ít khi bội phục người nào, Lưu Học Ân là một trong số đó, hiện tại có thêm Tần phu nhân. Ha hả! Hôm nào nhất định phải tới bái kiến vị nữ trung hào kiệt này mới được.

Lúc ăn cơm, Tu Hoa Bế Nguyệt lang thôn hổ yết (ăn như hổ đói); Lưu Học Ân cau mày nửa buổi mới động đũa; Tần Duy Ngã cúi đầu, Nguỵ Thiên Thanh gắp cho hắn cái gì hắn ăn cái đó; Tần Độc Tôn được Quản Linh Nhi đích thân hầu hạ, hắn đỏ bừng mặt, tựa vào đệm mềm, Quản Linh Nhi đút một miếng, hắn ăn một miếng; Nhâm Dữ Phi thì rất nhàn nhã, ăn một miếng nhìn bên này, ăn một miếng dòm bên kia.

“Cái kia…Linh Nhi, vẫn là để ta tự ăn đi.” Tần Độc Tôn mất mặt, nhỏ giọng kháng nghị với Quản Linh Nhi.

Y như rằng, cặp mắt to sáng trong suốt kia lập tức mờ mờ sương, “Quả nhiên ngươi vẫn còn trách ta sao? Ta… Ta….”

“Không, không, ta không có ý trách ngươi.” Tần Độc Tôn lần thứ hai tuyên bố thất bại.

“Vậy ngươi ăn đi!” Nói xong lại gắp một miếng thịt bò đưa tới miệng Tần Độc Tôn.

Nhìn sang những người khác, ai ai cũng đang lẳng lặng chăm chú ‘ăn cơm’, Tần Độc Tôn mới miễn cưỡng hé miệng nuốt thịt xuống.

Vất vả ăn xong bữa cơm, Lưu Học Ân nhắm mắt làm ngơ sớm trở về phòng của mình, Tần Độc Tôn không thoải mái, được Quản Linh Nhi dịu dàng dìu về. Nhâm Dữ Phi làm chủ nhà, bị hai tỷ muội quấn quýt không đi đâu được, Tần Duy Ngã muốn đi, lại bị Li Nhi lôi kéo ở lại xem mấy thứ đồ chơi kì lạ của tiểu di.

“Nhâm đại ca ngươi xem xem, đây là Tam hương nhuyễn cốt tán ta làm!”

“Nhâm đại ca đây là Kiến huyết phong hầu đan ta làm!”

Hai tỷ muội dốc hết bình nhỏ trong bao của mình ra, giới thiệu từng cái từng cái cho Nhâm Dữ Phi.

Nương nói, phải để cho hắn biết ưu điểm của mình, hắn mới có thể một lòng chung thuỷ với mình được! Hai tỷ muội cẩn thận chấp hành lời mẫu thân dạy.

Lăn lăn lăn, một ống đồng to bằng cánh tay Li Nhi, vào đúng lúc tất cả mọi người đều không chút ý rơi khỏi miệng túi, lăn tới chân nó.

Cái gì đây ta? Li Nhi nhặt lên nhìn nhìn. Nhìn trái nhìn phải, đen sì sì chẳng có gì đẹp cả.

Tần Duy Ngã đang ở một bên trợn trắng mắt, không để ý thứ trên tay Li Nhi. Nguỵ Thiên Thanh thì thấy, nhưng không biết nó là gì.

“Li Nhi, đừng lộn xộn. Nào! Đưa nó cho cha.” Nghe hai tỷ muội kể lể, y biết nhất định trong cái bao kia hơn phân nửa không phải thứ tốt, nếu là độc dược thì nguy.

Dù sao chơi cũng chẳng vui, Li Nhi nghe lời đưa ống cho Nguỵ Thiên Thanh. Di? Chỗ này có một cái màng bọc nè? Có thể ấn vào không nhỉ?

“A —! Mau bỏ cái kia xuống!” Bế Nguyệt nói đến khô cả miệng đang định quay đầu đi lấy nước uống, chợt nhìn thấy Li Nhi chậm rì rì đưa cái gì cho Nguỵ Thiên Thanh đang cúi thắt lưng. Cái đen đen kia trông quen ghê? Nhìn kiểu gì cũng thấy giống Thiên lí đoạt hồn châm mình trộm trong bảo khố của sư phụ lúc hạ sơn a?

Nàng vươn tay sờ sờ bao ở thắt lưng…Di? Sao không thấy? Không thể nào…. Bế Nguyệt trợn to mắt nhìn tiểu hắc đồng trong tay Li Nhi, thất thanh hô to.

Tần Duy Ngã nghe tiếng quay đầu lại, đã thấy Nguỵ Thiên Thanh phi thân nhảy mạnh lên, sau đó ngã xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu.

“Thiên Thanh —!” Tần Duy Ngã kinh hãi, vọt tới chỗ Nguỵ Thiên Thanh.

“Không được chạm vào y!” Tu Hoa Bế Nguyệt cùng kêu lên.

“Oa –!!” Li Nhi tò mò ấn ngón tay xuống màng nhỏ, bỗng nhiên cha bắn ra ngoài, còn hộc máu không ngừng. Nó biết mình phạm lỗi lớn, sợ tới mức khóc oà lên.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!” Nhâm Dữ Phi thần tình sát khí nhìn Tu Hoa Bế Nguyệt, nếu các nàng không nói rõ ràng, hôm nay các nàng sẽ lập tức chết dưới chưởng của gã.

“Đó là Thiên lý đoạt hồn châm một vị bằng hữu đã tặng cho sư phụ, châm này đúc từ huyền thiết Nam hải, chuyên phá cương khí. Ta nghe nương nói ngươi võ công cao cường, sợ ngươi khi dễ chúng ta, cho nên ta đã trộm lấy nó.” Bế Nguyệt hối hận nhìn Nguỵ Thiên Thanh, thầm mắng bản thân chỉ biết gây rắc rối.

“Ngươi…” Nhâm Dữ Phi giơ cao tay, định đánh nàng một chưởng.

“Đừng!! Ngươi hãy nghe ta nói, châm này mực dù bá đạo, nhưng không quá nguy hại, cùng lắm chỉ khiến người ta khí huyết nghịch chuyển không thể tụ khí mà thôi. Ngươi chỉ cần để sư phụ dùng kim châm lưu thông máu cho y, không quá ba ngày sẽ khỏi hẳn.” Tu Hoa nhìn ra Nhâm Dữ Phi đang thực sự tức giận, vội vã chắn phía trước Bế Nguyệt giải thích.

“Hừ!” Nhâm Dữ Phí biết hiện tại nổi giận với các nàng cũng vô ích, hừ lạnh một tiếng phi thân đến tìm Lưu Học Ân.

“Thiên Thanh, Thiên Thanh ngươi đừng làm ta sợ.”

Tần Duy Ngã đã từng nhìn thấy Thiên lý đoạt hồn châm, trước kia Lưu Học Ân thấy hắn không có võ công phòng thân, cũng từng đưa cho hắn mang theo bên người, nhưng hắn ghét bỏ nó hình dạng xấu xí, mang theo người cũng quá nguy hiểm, cho nên tuỳ tiện để trong kho dược liệu quý.

Nếu biết sẽ bị Bế Nguyệt nha đầu kia lấy đi, chẳng thà hắn mang nó theo, ít nhất….Ít nhất….Tần Duy Ngã ôm Nguỵ Thiên Thanh khóc rống không thôi.

“Nương tử đừng khóc…” Nguỵ Thiên Thanh ngã trên mặt đất, không thể nhúc nhích, nhìn thấy Tần Duy Ngã khóc, vừa vội vàng nói vừa gắng nuốt máu tươi xuống.

“Đều do ta học nghệ không tinh, bằng không…” Tuy hắn cũng biết dùng châm, song công lực không đủ, châm cứu cơ bản may ra còn được, chứ phức tạp như lần này, hắn cũng chỉ biết tránh qua một bên nhìn mà thôi.

“Không sao, không phải sư phụ ngươi ở ngay đây sao…Ngươi đừng khóc. Nhìn Li Nhi xem, con nó cũng sợ rồi kìa.”

Đúng vậy, Li Nhi đang co rúm trên đất, không dám tới gần bọn họ.

Tu Hoa chạy nhanh bế tiểu tử tới.

“Cha, cha cha…” Li Nhi thực sự rất sợ, cái miệng nhỏ cũng tái nhợt mất sắc.

“Li Nhi ngoan, cha chỉ không cẩn thận bị ngã, không có việc gì đâu!” Nguỵ Thiên Thanh muốn xoa đầu Li Nhi, nhưng làm cách nào cũng không nâng tay lên được.

“Các ngươi còn chưa tránh ra!!” Lưu Học Ân nghe Nhâm Dữ Phi báo tin, mau chóng phi tới, hận không thể nuốt sống hai tỷ muội. Thật là ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ (nhà dột còn phải trải qua suốt đêm mưa — tai hoạ đến dồn dập), vốn tình hình của Nguỵ Thiên Thanh đã bất ổn, các nàng còn đòi chạy tới xem náo nhiệt! Giờ thì hay rồi! Không chừng còn phát sinh ra chuyện gì khác nữa!

Đuổi hai tỷ muội đi, Lưu Học Ân dưới sự hiệp trợ của Nhâm Dữ Phi, rất nhanh dùng kim châm châm kín mấy đại huyệt quanh thân Nguỵ Thiên Thanh.

“Nâng y tới phòng luyện công của ta đi. Người đâu! Mau đi thỉnh Quản cô nương tới đây!”

Nhâm Dữ Phi và Lưu Học Ân cẩn thận nâng Nguỵ Thiên Thanh lên, chậm rãi đi đến hậu viện.

Tần Duy Ngã bế Li Nhi, mang theo hai tỷ muội lo lắng đi theo.

Tới nơi, Quản Linh Nhi và Tần Độc Tôn đã sớm có mặt.

Cũng không hỏi nhiều, Quản Linh Nhi mở cửa, để bọn họ tiến vào, ngăn cách bốn huynh muội Tần gia và Li Nhi ở bên ngoài.

“Nương…” Li Nhi sợ cha gặp chuyện, hai mắt đỏ hồng vì khóc tràn ngập sợ hãi.

“Đừng sợ, có sư công ngươi ở đây, sẽ không có việc gì cả.” Tần Duy Ngã an ủi Li Nhi, cũng là an ủi chính mình.

“Đại ca huynh đừng lo, châm kia dùng để làm gì huynh và đệ đều biết rõ. Nguỵ đại ca mặc dù nội lực thâm hậu, nhưng chỉ cần không cường động tụ khí, có sư phụ châm cứu độ huyệt, hơn nữa còn cả Nhâm Dữ Phi và Quản Linh ở bên cạnh dẫn khí, muốn lấy nó ra không phải là việc gì khó.” Tần Độc Tôn tiến lại gần đại ca, vỗ vai hắn, trong lòng lại ẩn ẩn lo lắng cho Quản Linh Nhi.

Thiên lý đoạt hồn châm kia tuy không trí mạng, nhưng có một đặc tính vô cùng biến thái: công lực của ngươi càng thâm hậu, nó lại càng đâm sâu. Không vận khí thì thôi, một khi vận khí nó sẽ theo khí động chui thẳng vào đan điền, đâm hỏng huyệt Khí hải của ngươi, khiến cho ngươi cả đời đừng mong còn có thể luyện võ.

Lấy nó ra cũng dễ lắm, chỉ cần có thần y y thuật cao siêu, cộng thêm hai người có nội lực cao cường, một người ở bên cạnh dùng khí độ nhập vào cơ thể người bị châm, để châm theo dòng khí dẫn chạy về phía tay người đó, đợi y giả dùng kim châm vây nó lại một chỗ, người độ khí thu mạnh khí dẫn nó ra, sau đó người còn lại ngay lập tức nhanh như chớp nhân lúc châm còn chưa kịp tiến vào cơ thể người độ khí, chế trụ nó. Phương pháp này khó ở điểm sau khi châm thuận khí ra khỏi cơ thể người bị châm, nếu bắt nó chậm trễ, nó sẽ bắn thẳng vào cơ thể người độ khí. Mà người độ khí vì để dẫn nó ra sẽ dùng toàn lực, cho nên châm sẽ đâm thẳng vào huyệt Khí Hải ở đan điền của người đó, khiến toàn bộ võ công của người đó bị phế bỏ. (Nói đơn giản thì, cái châm này là con cua bò trong bụng, người độ khí là miếng thịt ngoe ngẩy trước mặt dụ nó bò ra, ngay trước khi con cua ra rồi kẹp miếng thịt te tua, người nội lực cao thứ hai kia sẽ nhanh tay bắt con cua ấy lại – cảm giác giải thích xong nó còn khó hiểu hơn Q_Q)

Không biết Nhâm Dữ Phi và Quản Linh Nhi, ai sẽ là người độ khí? Bất luận thế nào, nhất định phải bình an! Tần Độc Tôn âm thầm cầu nguyện trời xanh.