Ngươi Là Nương Tử Của Ta

Chương 36: Tu Hoa Bế Nguyệt tới




Trên phố, Tần Duy Ngã không yên lòng bị Nguỵ Thiên Thanh kéo đi.

Mình rốt cuộc có nên đi hay không? Đi rồi, để Độc Tôn lại cho cái tên Quản Linh Nhi biến nam biến nữ kia thì hình như có điểm tàn nhẫn; không đi, chờ đến lúc Độc Tôn tỉnh, mình nhất định sống không yên lành. Ai nha — Vậy phải làm thế nào mới tốt đây?

Nguỵ Thiên Thanh vừa đi vừa bế con, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người bắt đầu cảm thấy mất tự nhiên. Vì sao những người đó thấy mình liền trốn đi, hơn nữa vẻ còn mang vẻ mặt tái nhợt như sắp chết? Mình thực sự đáng sợ thế sao?

“Cha cha! Quả hồng hồng!” Trong mắt Li Nhi chỉ có quả hồng hồng thơm ngon.

“Lão trượng, cho ta hai xâu quả.” Nguỵ Thiên Thanh lấy tiền đồng ra trả, rồi kéo Tần Duy Ngã xoay người định rời đi.

“Duy Ngã!!” Một thanh âm mạnh mẽ già dặn khiến y dừng cước bộ.

Giương mắt nhìn, là một thanh y lão giả mang theo hai tiểu cô nương bộ dạng giống nhau như đúc, mập mập tròn tròn đi về phía bọn họ.

“Di di di!” Li Nhi hình như nhìn thấy cái gì, múa chân loạn xị muốn xuống dưới. (Di là dì nha)

“Ca ca! A! Là Tiểu Li Nhi! Tiểu Li Nhi!” Hai tiểu nha đầu mập phấn chấn lao tới kéo y phục Nguỵ Thiên Thanh, muốn để y buông Li Nhi ra.

Gọi nương tử là ca ca? Còn biết Li Nhi, trước kia ta biết hai đứa nhỏ này sao? Nguỵ Thiên Thanh thấy các nàng không có ác ý, liền thả Li Nhi xuống.

“Oa! Tiểu mao xinh ghê ha! Đáng yêu hệt như Li Nhi!!” Hai nữ oa mập trăm miệng một lời hô lên, bốn bàn tay mập mập đồng loạt vươn tới tiểu cầu mao trắng như tuyết trong lòng Li Nhi.

“Đây là Quả Quả! Là Quả Quả cha cha cho Li Nhi!” Li Nhi tự hào đem tiểu mao cầu cho các nàng xem.

“Tiểu mao còn có tên sao?” Hai người đồng thời cười to.

“Là Quả Quả!! Quả Quả của Li Nhi!! Ngốc nghếch!” Li Nhi mất hứng bĩu môi.

“Con mới ngốc!” Hai người lại nhất tề lè lưỡi với Li Nhi.

“Ủa? Tu Hoa Bế Nguyệt, sao các muội lại ở đây?”

Rốt cuộc Tần Duy Ngã cũng từ hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ quay trở về, kinh ngạc nhìn hai muội muội của mình.

“Là sư phụ đưa bọn muội tới.” Hai người đồng loạt chỉ sang bên cạnh.

Sư phụ đưa tới? Sư phụ? “Sư phụ!!!!”

Nhìn thấy sư phụ hai tay chắp sau mông cười tủm tỉm đứng cạnh Nguỵ Thiên Thanh, Tần Duy Ngã như sấm đánh bên tai.

“Đây không phải là nơi nói chuyện, trước đến nhà Nhâm thiếu hiệp rồi nói.” Duy Ngã cũng thật là, cứ như vậy theo Nguỵ Thiên Thanh đi tới đi lui. Nhìn dáng vẻ như lâm đại địch của mấy người giang hồ đứng hai bên, chỉ sợ là đã nhận ra Nguỵ Thiên Thanh rồi đi! Vẫn là mau chóng rời đi thì tốt hơn.

Tần Duy Ngã nơm nớp lo sợ dẫn sư phụ và muội muội gặp Nhâm Dữ Phi và Quản Linh Nhi, sau đó tránh phía sau Nguỵ Thiên Thanh, chỉ sợ sư phụ đưa mắt nhìn mình.

“Các ngươi tên Tu Hoa Bế Nguyệt?!” Quản Linh Nhi nhìn hai nữ hài mập mập trắng trắng như cái màn thầu trước mắt, thấy thế nào cũng không thể liên hệ được các nàng với hai từ ‘Tu hoa bế nguyệt’ cho được. (Tu Hoa Bế Nguyệt: Hoa nhường nguyệt thẹn ~)

“Ha hả!!” Nguỵ Thiên Thanh ở bên cạnh vui vẻ. Lúc trước y nghe Tần Duy Ngã nói còn có hai muội muội, vốn nghĩ phân nửa bộ dáng của các nàng sẽ giống hắn, giờ xem ra….Ha ha ha! Thật đúng là tu hoa bế nguyệt!

“Không được cười!” Hai tỷ muội nghiêm túc trừng Nguỵ Thiên Thanh.

“Nương ta kể, lúc bà bằng tuổi chúng ta, bà cũng béo hệt thế này, về sau khi mười tám liền đột nhiên thay đổi, trở thành một mỹ nhân. Hiện tại chúng ta chỉ mới mười lăm tuổi, qua ba năm nữa, chúng ta cũng sẽ giống vị tỷ tỷ này trở thành một đại mỹ nhân!!”

“Nga! Đúng đúng đúng! Nương ngươi nói phải, các ngươi a trưởng thành tuyệt đối còn xinh đẹp hơn tỷ tỷ.” Quản Linh Nhi muốn cười lại không dám cười, nước mắt cũng sắp chảy ra rồi. Tần gia thật đúng là có đủ kì hoa dị thảo! Ha ha!

“Không biết Y thánh tiền bối tới đây có chuyện gì?”

Nhâm Dữ Phi nén cười ho khan hai tiếng, cung kính hướng lam y lão giả Y thánh — Lưu Học Ân dò hỏi.

“Nhâm thiếu hiệp khách khí rồi, lần này ta đến chủ yếu là muốn thăm Duy Ngã và Độc Tôn một chút.” Ai! Chính mình rước lấy phiền toái còn chưa tính, lại liên luỵ tới cả đồ đệ, thật sự là thiên ý trêu ngươi a!!

“Ngươi chính là Nhâm Dữ Phi!?” Hai tiểu cô nương vừa nghe đã chạy tới chen vào hỏi.

“Không sai.” Nhâm Dữ Phi cũng rất nhanh đã quý mên hai tiểu cô nương đáng yêu này.

“Ta là Tu Hoa!”

“Ta là Bế Nguyệt!”

Hai người chỉ vào mặt mình báo danh với Nhâm Dữ Phi.

“Ha hả!!” Lớn lên giống hệt nhau, không nói thực không biết ai là ai!

“Hai vị nữ hiệp có gì chỉ giáo?”

“Ân, tuy ngươi lấy mặt nạ che mặt, nhưng đường nét không tồi, chắc diện mạo cũng không kém đi! Nghe nói võ công khá lắm! Ân — Miễn cưỡng qua cửa!”

“Hừm! Tu Hoa Bệ Nguyệt, không thấy sư phụ đang nói chuyện sao? Qua một bên đi!” Lưu Học Ân sợ các nàng nói ra cái gì làm Nhâm Dữ Phi mất hứng, mau chóng kêu ngừng.

“Nhưng hắn là hôn phu tương lai của bọn con, không xem cẩn thận làm sao được!”

“A!!” Ngoại trừ Lưu Học Ân, tất cả mọi người ở đây bao gồm cả Tần Duy Ngã há hốc mồm nhìn hai tỷ muội.

“Ngươi ngươi các ngươi hỏng não rồi hả, tuổi còn nhỏ đi tìm hôn phu cái gì!” Tần Duy Ngã nhảy ra, dùng tư thế của một người đại ca, hung dữ trừng hai tỷ muội.

“Nương nói, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, đại ca huynh đã có Thiên Thanh ca ca, Nhị ca cưới Linh Nhi tỷ tỷ, còn lại Nhâm Dữ Phi chính là của chúng muội!” Hai người không sợ trời không sợ đất kể rõ nhiệm vụ mẫu thân đã giao cho.

“Ha ha ha ha ha ha! Tuyệt phối! Tuyệt phối a! Ha ha ha ha!” Quản Linh Nhi vỗ bàn, cười ngả nghiêng.

“Tu Hoa Bế Nguyệt!” Lưu Học Ân tức giận râu cũng sắp nhếch lên. Sớm biết thế giữa chừng đánh ngất xỉu hai tiểu ngu ngốc này đem về Tần gia cho rồi.

Trời ạ! Nương người suy nghĩ cái gì vậy? Bồi hai nhi tử còn chưa đủ, giờ đến hai đứa nó cũng muốn bồi nốt hả!! Tần Duy Ngã hụt hơi, suy yếu tựa vào người Nguỵ Thiên Thanh.

“Đây là nương ngươi nói sao?” Nhâm Dữ Phi quả rất bội phục vị Tần phu nhân mới nghe tiếng chứ chưa gặp mặt này, đầu năm nay, người nhất sương tình nguyện (chỉ theo ý muốn của mình) như bà quả thực không có nhiều đâu.

“Nhâm thiếu hiệp đừng trách, chất nữ này của ta suốt ngày chỉ biết nghĩ linh tinh, để ngươi chê cười rồi!” Lưu Học Âm cho hai tỷ muội ánh mắt ‘Các con còn nói gì nữa ta sẽ lập tức cho các con về nhà’, thấy hai người bĩu môi không nói, ông mới quay sang giải thích với Nhâm Dữ Phi.

“Không sao! Không sao!” Nhâm Dữ Phi cười khổ đáp.

“Phải rồi, không biết Nhâm thiếu hiệp có rảnh không, ta có một chuyện muốn thỉnh giáo!”

“Đương nhiên, chúng ta đi vào nói.” Nhâm Dữ Phi sao lại không biết ông muốn hỏi chuyện gì, lập tức khoát tay ý bảo ông và mình rời đi, “Đại ca, Linh Nhi, ta và Y thánh tiền bối có chuyện cần thương lượng, sẽ ra sau.”

“Ân.” Nguỵ Thiên Thanh cũng không nghĩ nhiều, gật đầu liên tục trấn an nương tử.

***

Căn nguyên của bài danh (bảng xếp hạng)

Thật lâu thật lâu trước kia, trên một ngọn núi cao cao có một có một cung điện tuyệt thế, trong cung có một vị thế ngoại cao cao cao cao cao nhân.

Vị cao cao cao cao cao nhân này, tuổi đã hơn hai trăm, công lực đã tới tuyệt đỉnh, nhưng cả đời ông chỉ thu nhận ba đồ đệ.

Mắt thấy bản thân không còn tại nhân thế bao lâu, để nhóm đồ đệ khi ông đi vẫn chăm chỉ khổ luyện tuyệt thế võ công của bổn môn, ông liền xuất ra ba bảo vật mình trân quý nhiều năm, yêu cầu ba đồ đệ luận võ, người đứng đầu sẽ được hai bảo vật, người đứng thứ hai sẽ được một bảo vật, còn người thứ ba sẽ phải diện bích tư quá (dịch gốc ra là úp mặt vô tường suy ngẫm) nửa năm.

Vì thế, dưới sự chứng thực của cao cao cao cao cao nhân, ba đồ đệ cùng thi triển sở trường. Cuối cùng, đại đồ đệ đứng đầu, tam đồ đệ xếp thứ hai, nhị đồ đệ diện bích nửa năm.

Sau, nhị đồ đệ rút kinh nghiệm xương máu, ở sau núi khổ luyện võ công. Đợi hết nửa năm kì hạn lại hẹn tái chiến với nhị vị đồng môn, không ngờ bảo vật của hai người không hề tầm thường, nhị đồ đệ sao có thể là đối thủ của bọn họ, lại bại trần lần nữa, từ đó về sau không còn thiết tha hứng thú gì nữa. Vì thế cao cao cao cao cao nhân phân phó ba bảo vật này mười năm một lần phải quy về một chỗ, luận võ xong mới quyết định nó thuộc về tay ai. Nhị đồ đệ lúc này mới phấn chấn trở lại, luận võ chờ đợi suốt mười năm đã đến. Cao cao cao cao cao nhân nhìn thấy ba đồ đệ hậu sinh khả uý, chỉ dạy bọn họ nhất định không được quên ước hẹn mười năm một lần, rồi mới cảm thấy vừa lòng, quy tiên rời đi.

Từ đó về sau, mười năm một lần ba người sẽ tỷ thí một hồi, sau đó là đồ đệ của bọn họ, lại sau nữa là đồ đệ của đồ đệ bọn họ…Cho đến một ngày nào đó năm năm trước.

Quản Linh Nhi, Nhâm Dữ Phi và Nguỵ Thiên Thanh dựa theo ước hẹn mười năm, tề tựu Thiên sơn. Làm chứng cho bọn họ chính là người tuổi đã hơn năm mươi, đức cao vọng trọng được người trong giang hồ xưng là Bách Hiểu Sinh Công Tôn Bảo. (Bách Hiểu Sinh là một nhân vật trong Tiểu Lý Phi Đao của Cổ Long, ông được coi là người thông thái nhất võ lâm, người đã bỏ cả đời nghiên cứu võ học và viết nên cuốn Binh Khí phổ nổi danh, xếp hạng các món binh khí của các cao thủ trong giang hồ.)

Luận võ hôm nay không được tiến hành bình thường giống năm xưa. Vì nguyên cớ gì? Ấy là do một ngày trước khi luận võ Quản Linh Nhi hưng phấn kích động quá mức, biến thân xong mãi vẫn không thể đi vào giấc ngủ, cho nên đã ở hậu viện nhà mình luyện đao một đêm. Nào ngờ sáng hôm sau đến lúc chính thức bắt đầu trận đấu, nàng lại ỉu xìu ủ rũ không thể hưng phấn nổi.

Biến thân không được, công lực của nàng chỉ có thể phát huy 60%, hầu như chắc chắn sẽ đứng cuối cùng.

“Ta không phục!! Oa oa oa —” Quản Linh Nhi ngồi bệt dưới đất khóc lớn. Sư môn của nàng đã xếp cuối ba lần liên tiếp rồi, lần này nếu còn thất bại, nàng thực sự không còn mặt mũi nào gặp sư phụ nữa!

“Trời ơi!” Nhâm Dữ Phi đau khổ bịt tai.

Quản Linh Nhi vẫn khóc a khóc, khóc đến thiên hôn địa ám, cuồng phong thét gào. Cuối cùng, ‘bùm’ một tiếng — tuyết lở.

Cũng mặc kệ Quản Linh Nhi khóc thế nào, luận võ cùng ngày vẫn phải đưa ra kết cục thắng bại. Vì thế, bất đắc dĩ ba người thương lượng bàn bạc một chút, không luận võ nữa, để Quản Linh Nhi quyết định lựa chọn lại nội dung tỷ thí. Sư môn của Nhâm Dữ Phi đã hai lần đứng đầu, thua một lần cũng không thành vấn đề; Nguỵ Thiên Thanh vốn không coi loại tỷ thí giành bảo vật này là đúng, cho nên không nói gì, đồng ý.

“Ừm, thế so cái gì thì tốt nhỉ?” Quản Linh Nhi ngừng khóc, cau mày nghĩ nghĩ.

“A! Nghĩ ra rồi!” Quản Linh Nhi vui vẻ nhảy dựng lên, nàng đã nghĩ ra một thứ nhất định nàng sẽ đứng đầu.

“Vậy ngươi nói đi, bản nhân làm chứng cho các ngươi.” Bách Hiểu Sinh dở khóc dở cười nhìn ba người, đây là lần thứ hai ông làm chứng cho luận võ này, chỉ là bọn họ hoàn toàn khác với sư phụ của bọn họ, tựa hồ không ai muốn ba món bảo vật tuỳ thời có thể gây nên huyết vũ tinh phong này, vậy mà còn nghĩ ra phương pháp tỷ thí kì quái như vậy.

“Chúng ta so xem tuổi ai nhỏ nhất đi!” Quản Linh Nhi đắc ý nhìn hai người còn lại.



Vì thế, trong bảng xếp hạng tuyệt đỉnh cao thủ trong giang hồ, Quản Linh Nhi đứng đầu, Nhâm Dữ Phi xếp thứ hai, Nguỵ Thiên Thanh thứ ba.

Sau khi Quản Linh Nhi về nhà, sư phụ nàng cười đến rung cả trời, ngày hôm sau liền truyền vị trí cung chủ Ma cung lại cho nàng. Sư phụ Nhâm Dữ Phi cũng không nói gì, chỉ bảo gã phải tự mình xem xét lại, mười năm sau đoạt vị trí đứng đầu về. Nguỵ Thiên Thanh thì bị sư phụ y đánh một chưởng, đá đến Kiếm lư diện bích một năm, đối với người ưa thanh tĩnh như Nguỵ Thiên Thanh mà nói, quả là đúng ý y.