Ngươi Là Nương Tử Của Ta

Chương 31: Hạnh phúc là đủ rồi




.

Coi cái dáng vẻ chân chó của ngươi kìa, thiên hạ đệ nhất kiếm gì chứ, hẳn phải gọi ngươi là thiên hạ đệ nhất dâm tiện mới đúng! Tần Duy Ngã nhìn y rời đi, vươn tay xoa xoa nơi eo không còn quá bủn rủn. Con bà nó, tối hôm qua bị y trói làm cả một đêm, tay đều sắp rách da tới nơi, y thế nhưng vẫn không buông hắn ra, thật sự là quá đáng giận! Còn nữa, hắn đã bị buộc thành vậy, thế mà y còn chơi ra đủ thể loại đa dạng như thế…

Tưởng tượng đến cảnh tượng phong lưu giữa đêm muộn hôm qua, Tần Duy Nhã lại sôi máu. Đêm qua y dùng sức như thế, trên đùi mình chắc vẫn còn lưu lại dấu tay đi? Mất công mấy ngày trước mình còn phát thệ, tuyệt không để y chạm vào dù chỉ một ngón tay! Giờ thì hay rồi, lời thề bị phá huỷ, về sau thực sự phải để mặc y muốn làm gì thì làm!

Không được! Thứ kia của y mạnh như vậy, nếu để mặc y…Không phải mình sẽ tinh tẫn nhân vong sao! Ai nha! Không được không được, phải nghĩ cách. Dùng châm? Chỉ sợ y sẽ không phối hợp đi? Hơn nữa nếu chẳng may thực sự không dựng lên được nữa thì biết làm thế nào? Dùng dược? Nhưng mà từ khi mình đi theo y, căn bản không có cơ hội đi nghiên cứu cái này. Hỏi Độc Tôn? Hình như hắn cũng không chế mấy thứ mà hắn cho là tầm bậy tầm bạ này. Làm thế nào mới tốt đây? Đúng là hao tổn tâm trí.

Bên này Tần Duy Ngã còn đang hao tổn tinh thần, bên kia Tần Độc Tôn đã bị tiên cảnh trước mặt doạ cho ngây người.

“Ta không nằm mơ chứ?” Tần Độc Tôn đứng trong viên, nhìn một vườn đầy thảo dược trân quý, kích động nhéo mặt mình.

“Ha hả! Đây chỉ là một phần nhỏ mà thôi, hậu viên nhà ta đầy một vườn đều là thảo dược, ngươi muốn lấy bao nhiêu cũng được.” Quản Linh Nhi đắc ý cười, tung ra từng miếng từng miếng mồi ngọt ngào.

Lại là nhà nàng! Nhà nàng đến tột cùng là nơi như thế nào vậy? Bồng Lai tiên đảo sao?

“Nhà ngươi rốt cuộc là…” Tần Độc Tôn cứ cảm thấy có gì không ổn, rồi lại không nghĩ ra là không ổn chỗ nào.

“Tần gia ca ca ngươi gấp cái gì, dù sao mấy ngày nữa sẽ đến, ngươi tới rồi sẽ biết. Yên tâm đi, ngươi nhất định sẽ phi thường thích nơi đó.” Hiện tại không thể nói cho ngươi, nếu doạ ngươi chạy mất, ta còn phải tốn công phu đi bắt ngươi. Chờ ngươi tới nơi rồi, cho dù muốn chạy cũng không thoát khỏi ngũ chỉ sơn của ta, đến lúc đó ngươi có không thích, cũng không được phép lựa chọn! Hừ hừ hừ! Ai biểu ngươi thích ta, ta cũng rất thích ngươi chứ! Đây là duyên phận a!



“Nương tử, cháo đến rồi.” Nguỵ Thiên Thanh bưng bát cháo cá đã hầm nhừ đến trước mặt Tần Duy Ngã.

“Ân, tướng công. Ngươi có đặc biệt muốn ăn món gì không?” Tần Duy Ngã nháy nháy đôi mắt đào hoa, bất an phóng điện với Nguỵ Thiên Thanh.

Có, muốn ăn ngươi! Nguỵ Thiên Thanh lần này học ngoan, một bên niệm Tĩnh tâm chú, một bên đút cháo cho hắn.

“Không có gì.”

“Ngươi hảo hảo ngẫm lại đi!” Tuy không thấy bình thường y ăn nhiều món gì, nhưng hẳn sẽ có một hai món thích hơn những món còn lại đi.

“Thật sự không có.” Bình tâm, tĩnh khí, bình tâm, tĩnh khí, bình tâm….

“Ngươi cẩn thận ngẫm lại coi.” Nếu không trực tiếp chế dược bắt y ăn, y không ăn hắn liền ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn! Tần Duy Ngã bực mình nghĩ hạ sách.

“Nương, tử, cháo, nguội, rồi. Ngươi, mau, uống!” Ta nhẫn! Ta nhẫn! Ta bình tâm tĩnh khí, lòng ta như nước lặng! Nhẫn nhẫn nhẫn!

Lấy bát uống hết một hơi, Tần Duy Ngã vẫn không cam lòng.

“Ngươi xác định….”

“Ta muốn ăn ngươi!” Nguỵ Thiên Thanh như con dã thú gầm nhẹ một tiếng, lấy bát cầm đi.

Tần Duy Ngã suýt nữa lại tự chui đầu vào rọ, đỏ mặt nửa ngày phun ra một câu, “Chắc lại đi tắm nước lạnh chứ gì, ngươi không suốt ngày lôi ta ra làm làm làm thì ta cũng đâu muốn chế dược bắt ngươi uống!”

Nguỵ Thiên Thanh nghẹn một thân hoả, ra ngoài tìm một cái ao, sau khi để bản thân hoàn toàn ‘Lãnh’ tĩnh, y mới chậm rì rì trở về. Khả năng tự chủ của y vốn không tồi, nhưng vì cớ gì chỉ cần thấy nương tử cười một cái, liền lập tức muốn cùng hắn phiên vân phúc vũ (mây mưa mưa đảo điên) một phen? Ài, khó trách sao nương tử sinh khí, rõ ràng đã đáp ứng không chạm vào hắn…Ai! Dạo này không biết làm sao, lúc nào cũng muốn thời thời khắc khắc cột nương tử bên người mình, luôn cảm giác nếu mình nháy mắt một cái hắn sẽ biến mất không thấy đâu. Hơn nữa…Tựa hồ mình đã quên mất một chuyện vô cùng quan trọng, một chuyện chỉ khi mình và nương tử không ngừng làm tình sự mới có thể khắc chế bản thân không suy nghĩ nữa…

“Đại ca, huynh đang nghĩ gì vậy?” Li Nhi chơi chán kêu gào muốn nương, Nhâm Dữ Phi đành phải bế nó về. Không nghĩ gã vừa vào viện đã thấy Nguỵ Thiên Thanh buồn bã ỉu xìu đứng đó.

“Cha cha!” Li Nhi vươn tay đòi bế.

“Là Phị đệ sao, ai ~ Một lời khó nói hết! Chúng ta ra ngoài nói.” Nhận lại con, Nguỵ Thiên Thanh bất đắc dĩ thở dài. Loại chuyện này, thực sự là không biết nói với người ngoài thế nào!

“Sao vậy, cãi nhau với tẩu tẩu?”

“Không phải. Chỉ là có chút chuyện làm huynh phiền lòng, lại không muốn nói với thê tử, sợ hắn thương tâm.”

“Chuyện gì? Không ngại nói một chút với đệ chứ?” Nhâm Dữ Phi biết sự tình có gì không ổn.

“Phi đệ, trước kia huynh là người thế nào?” Có một nghi vấn tồn tại trong lòng y thật lâu, chính là ngại cảm thụ của Tần Duy Ngã, cho nên y vẫn chưa nói ra.

“Đại ca là một hảo nam nhi đỉnh thiên lập địa, ở chỗ của Cực Thiên sư thúc học một thân hảo võ công, cũng không vì danh vì lợi, một lòng thầm muốn cùng thê nhi ẩn cư nơi núi rừng, an ổn cả đời.” Nhâm Dữ Phi nửa thật nửa giả nói, không muốn để y hoài nghi.

“Huynh và nương tử tại sao lại tách ra?” Cùng Tần Duy Ngã trải qua những ngày ngọt ngào thân mật, song vẫn không cách nào đánh tan nghi hoặc trong lòng y.

“Lúc ấy huynh trọng thương hôn mê, đệ thông tri cho tẩu tẩu rồi liền đưa huynh đi tìm hắn, sau tẩu tẩu thấy huynh thành ra như vậy, thương tâm muốn chết, không để ý ngăn trở của đệ, một mình chạy đi tìm kiếm linh dược cho huynh. Sau khi tìm được dược, cứu huynh, hắn lại cảm thấy không có mặt mũi nào mà gặp lại huynh, không ngờ huynh lại mất trí nhớ….Ai!” Nhâm Dữ Phi đem lý do cẩn thận tỉ mỉ đã nói cho Tần Duy Ngã ngày đó, lặp lại với Nguỵ Thiên Thanh.

“Thế nào, đại ca không tin tiểu đệ?” Nhâm Dữ Phi biết Nguỵ Thiên Thanh không phải người lù khù ngốc nghếch, thời gian trôi qua sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra, y nhất định sẽ nhìn ra sơ hổ, cho nên gã đã sớm cùng Quản Linh Nhi thương lượng ra biện pháp ứng đối.

“Không phải, Phi đệ đệ đa tâm rồi, chỉ là có chút chuyện nếu không hỏi rõ ràng, lòng huynh sẽ cảm thấy không yên.” Luôn cảm thấy những ngày tốt đẹp của hiện tại có chút không thật.

“Nếu như vậy, đại ca cứ việc hỏi, tiểu đệ nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn (biết thì sẽ nói, nói thì sẽ nói hết).”

“Vậy Li Nhi…Huynh là muốn hỏi nó là…” Nguỵ Thiên Thanh không biết nên bắt đầu từ đâu. Hỏi thế nào đây? Tuy nói Li Nhi xác thực là thân nhi tử của y, nhưng nương tử rõ ràng là thân nam nhi, sao có thể…Hay là trước kia y đã từng ngả lòng, làm ra chuyện đáng thẹn với hắn?

“Đại ca muốn hỏi Li Nhi sinh ra như thế nào đi.” Nhâm Dữ Phi chỉ chỉ vào Li Nhi đang tập trung nghe bọn họ nói chuyện. Quản Linh Nhi sớm đã chuẩn bị vấn đề này, chính là để phòng ngừa vạn nhất.

“Ân…” Thật sự là mất mặt a. Nguỵ Thiên Thanh cười cười.

“Đại ca có biết một loại thần quả tên là Cấm Nguyện?”

“Cấm Nguyện?” Không có ấn tượng gì.

“Đây là một loại quả có thể khiến người nghịch thiên sinh con.”

Nghịch thiên sinh con? Nguỵ Thiên Thanh ngây dại.

“Đúng vậy, huynh luôn lo lắng tẩu tẩu không có gì vướng bận với huynh sẽ có lúc không để tâm với huynh nữa, cho nên cầu Linh Nhi giúp huynh tìm được loại quả này, vậy nên mới có Li Nhi.” Cấm Nguyện này quả thật thiên chân vạn xác tồn tại, hơn nữa Quản Linh Nhi cũng có nó trong tay. Tuy nghiên Cấm Nguyện trăm năm khai hoa một lần, ngàn năm mới kết quả, không phải là phàm vật a.

“Quả? Li Nhi?” Thì ra mình là từ quả biến ra, hẳn nào mình thích ăn hoa quả như thế! Nguỵ Thiên Thanh nghe còn chưa hiểu, nhưng Li Nhi đã hiểu ra. Cơ mà thị lễ nói mình là do nương sinh ra mà? Chẳng lẽ nương cũng là quả biến ra? Hẳn nào người nương lại có mùi ngọt ngọt như thế!!

“Huynh trước kia có phải…có phải là…” Đối xử không tốt với nương tử, cho nên nương tử mới có tâm tư đi tìm người khác? Đây mới là vấn đề Nguỵ Thiên Thanh để ý nhất. Xem ra, đáy lòng y vẫn luôn để ý đến chuyện trước kia, nếu không, vì cớ gì y cứ lo được lo mất chứ!

“Đại ca, nam nhi có người nào không phong lưu. Chuyện quá khứ chớ có nhắc lại, nên hảo hảo quý trọng hiện tại.” Không biết Tần Duy Ngã nói với y thế nào, Nhâm Dữ Phi buộc phải nói lời khuyên nhủ, không muốn nhiều lời.

Đại ca a! Trước kia huynh tính tình lãnh đạm, cho dù với tẩu tẩu Thanh Thu thì cũng lành lạnh điềm tĩnh, không thích nói nhiều, ngay cả tình sự cũng là một vừa hai phải, tuyệt không phóng túng. Nhưng mà khi huynh cùng một chỗ với Tần Duy Ngã, quả thực không hề giống trước kia, ôn nhu, thiện ngôn, thoải mái cởi mở. Hơn nữa, theo như  thư Linh Nhi gửi tới, huynh và Tần Duy Ngã thường xuyên phiên vân phúc vũ tới bình minh mới chịu ngừng….Đại ca, nếu tẩu tẩu Thanh Thu còn tại thế, thấy bộ dáng của huynh hiện tại, không khéo sợ tới mức không nói được gì đi? Đã như vậy, cần chi phải tiếp tục suy nghĩ tới những huyết tinh và bất hạnh trong quá khứ?