Beta: Bing.
Chương 54
"Này... Đại băng sơn, chị gần đây thật kỳ quái."
Ăn cơm xong ngồi ở phòng khách uống trà, Lâu Hướng Tịch rốt cuộc nhịn không được hỏi Đạm Đài Dạ Vũ.
Bữa cơm kia, tuy không tính là ăn thật ngon, nhưng cũng không kh ủng bố giống như trong tưởng tượng, hơn nữa, lúc ăn cơm luôn có cảm giác ấm áp hạnh phúc.
Bao lâu rồi không ai nấu cơm cho cô ăn?
Cho đến bây giờ, cô cũng không nghĩ đại băng sơn thực sự là biết nấu ăn.
Đạm Đài Dạ Vũ buông văn kiện trong tay, có chút nghi hoặc nhìn Lâu Hướng Tịch, nhìn ý tứ trong ánh mắt kia lập tức hiểu được, "Như vậy không tốt sao?"
"A?" Lâu Hướng Tịch sửng sốt, có chút ngơ ngác nhìn Đạm Đài Dạ Vũ, nửa ngày mới có hơi cà lăm mở miệng, "Không... không phải... tôi chỉ là..."
Đạm Đài Dạ Vũ nhíu mày, có chút hăng hái nhìn người đang bất tri bất giác đỏ mặt, nhẹ nhếch môi, "Cái gì?"
"Ắc... Chỉ là... chỉ là... Chị như vậy....Tôi không quen..."
Lâu Hướng Tịch thật vất vả mới đem được một câu đầy đủ nói ra, cô nhìn chằm chằm lên nụ cười thản nhiên trên mặt Đạm Đài Dạ Vũ, bất tri bất giác lại ngây người.
Đúng rồi, đại băng sơn gần đây giống như là tâm tình tốt lắm, tuy rằng vẫn là bộ mặt lạnh như băng, nhưng mà cô nhìn ra được, ánh mắt kia luôn có thần sắc, lúc nhìn cô luôn mang theo ý cười.
"Thói quen cũng có thể từ từ bồi dưỡng." Đạm Đài Dạ Vũ thản nhiên mở miệng, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi tiếp tục xem văn kiện.
Bên kia, có lẽ đã bắt đầu rồi.
Mạc Tử Hàm, không để cho nàng thất vọng.
Mà lúc này, người nàng đang chờ mong kia, đã sớm đem xe dừng ở bến tàu.
"Thế nào?" Mạc Tử Hàm bước nhanh đến một nhà nghỉ gần kho hàng, nhìn thấy tổ trưởng chủ động mở miệng hỏi.
"Báo cáo đội trưởng, hết thảy chuẩn bị xong, nhưng người J quốc này quá lợi hại, chúng tôi không dám tiếp xúc quá gần."
Nghe được câu này, Mạc Tử Hàm nhíu nhíu mày, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, qua một lúc lâu mới lên tiếng, "Tôi đi vào giải quyết đám người J quốc này trước, các người đợi chỉ thị của tôi."
Tổ trưởng ngẩng đầu mạnh mẽ nhìn lên nữ hài tử yếu đuối trước mặt, gấp gáp nói, "Như vậy không được!"
Mạc Tử Hàm nhìn thật sâu vào đôi mắt của người nam nhân trung niên này, ánh mắt lóe lên tinh quang, "Đây là mệnh lệnh!"
"...Rõ!"
Mạc Tử Hàm hít một hơi thật sâu, móc súng lục ra, lên đạn, trực tiếp đi đến kho hàng.
"Ai đó?" Bên ngoài kho hàng là thân tín của Đạm Đài Dạ Thiên, nhìn thấy Mạc Tử Hàm đi đến liền cảnh giác hỏi.
Mạc Tử Hàm nhíu mi, để súng lục vào trong túi, nhún nhún vai nói, "Tổng Giám Đốc kêu tôi lại đây, có việc cần nói với Đổng sự."
Theo ánh đèn nhìn thấy rõ ràng mặt Mạc Tử Hàm, nhận ra là người mỗi ngày đều đi theo bên người Đạm Đài Tuyền Ki, mấy người thân tín còn lại đều gật gật đầu, sau đó bấm điện thoại cho Đạm Đài Dạ Thiên.
Đạm Đài Dạ Thiên trong kho hàng cùng với Vân Thịnh, nhìn thân tín đang trộn vũ khí vào hàng hóa, nghe được điện thoại liền sửng sốt.
Mạc Tử Hàm tới đây làm cái gì?
Hai người nghi ngờ liếc nhau một cái, xua tay bảo đem vũ khí đạn dược cất giấu, rồi mới cho người để Mạc Tử Hàm đi vào.
Đạm Đài Dạ Thiên nhìn đến vẻ mặt nhẹ nhàng thoải mái của Mạc Tử Hàm, trong lòng bắt đầu có cảm giác bất an.
"Tuyền Ki kêu cô đến làm gì?"
Vân Thịnh hung hăng càn quấy nhìn cô, ánh mắt nhìn đến tay Mạc Tử Hàm để trong túi căm tức.
Hừ, dựa vào tên tiểu tử này, bắt được cái gì.
Mạc Tử Hàm từ khi bước vào kho hàng ánh mắt luôn liếc nhìn xung quanh, trong lòng cân nhấc xong đối sách, mới cười cười nói, "Tổng Giám Đốc nói chuyến hàng này lớn nên có chút không yên tâm, kêu tôi đến đây xem chừng."
Trong mắt Đạm Đài Dạ Thiên hiện lên hung quang, giận muốn tái mặt, nhìn người đang còn nhìn chằm chằm vào lô hàng kia, "Ta là bác trai của Tuyền Ki, chẳng lẽ nó còn không tin ta sao?"
"Ha ha, Đạm Đài đổng sự đừng nóng vội a." Mạc Tử Hàm thiện ý tươi cười, tới gần hắn lên tiếng, "Kỳ thật đây không phải là ý của Tổng Giám Đốc, chủ yếu có một số người nói...."
"Nói cái gì?"
"Ha ha, nói...." Mạc Tử Hàm nhếch miệng, lộ ra ý vị thâm trường cười lên, đến gần Đạm Đài Dạ Thiên vài bước, "Nói ngài Đổng sự.... Lợi dụng tập đoàn vận chuyển hàng, mà bán trộm vũ khí đạn dược..."
Vân Thịnh vốn đang cười hung hăng thoải mái, nghe đến lời nói này liền giận tái mặt, mắt liếc nhìn Đạm Đài Dạ Thiên, "Cô đang nói bậy bạ gì đó?"
"Ha ha, Tổng Giám Đốc đương nhiên là không tin rồi..." Mạc Tử Hàm nhấc tay trái vỗ vỗ bả vai Đạm Đài Dạ Thiên, vẻ mặt vẫn thoải mái tươi cười như cũ, "Cho nên Tổng Giám Đốc mới bảo tôi đến đây nói với ngài một chút."
Đạm Đài Dạ Thiên và Vân Thịnh hơi nhẹ nhàng thở ra, liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt cũng dần thả lỏng.
"Ha ha, tôi nghĩ là Đổng sự thì sẽ không làm loại chuyện bán đứng tập đoàn, bán đứng quốc gia như vậy."
Ánh mắt Mạc Tử Hàm hiện lên dư quang, nhẹ nhàng di chuyển, cuối cùng đứng ở một chỗ dễ dàng có thể túm được Đạm Đài Dạ Thiên, trên mặt vẫn tựa tiếu phi tiếu lên tiếng.
"Đó là tất nhiên." Trong lòng bất an ngày càng lớn, nhìn thấy cô đã đi ra sau lưng, chột dạ trả lời, Đạm Đài Dạ Thiên khẩn trương nắm tay.
Vì sao, mình lại có chút sợ hãi người này?
"Vậy..." Trên khóe miệng Mạc Tử Hàm lộ ra tươi cười, nắm lấy bả vai Đạm Đài Dạ Thiên, "Tôi nên gọi ngài là bác trai mới đúng chứ."
"A..." Đột nhiên bị hành động này hù đến, thân mình run rẩy lên, trên mặt cứng ngắc cười, "Theo như vai vế thì đúng như vậy, nghe nói cô với Tuyền Ki cùng nhau lớn lên."
"Ha ha, đúng vậy a..." Mạc Tử Hàm đáp lại lời nói Đạm Đài Dạ Thiên, ánh mắt liếc đến lô hàng kia, "Hàng hóa của bác trai, đương nhiên là không cần kiểm tra, nhưng mà, Tử Hàm cũng có chút tò mò, ở trong đó có cái gì."
Vân Thịnh nãy giờ kiên nhẫn nhìn Mạc Tử Hàm và Đạm Đài Dạ Thiên nói chuyện, trong mắt lại hiện lên hàn quang, "Mạc Tử Hàm, lòng hiếu kỳ có thể giế t chết một con mèo."
"Ô, không nghĩ đến Vân tổng cũng biết tục ngữ của nước chúng tôi a."
"Đó là đương nhiên, dân tộc của chúng ta luôn luôn hiếu học, vốn kiến thức tự nhiên là nhiều."
Vân Thịnh có chút đắc ý, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo, mà ánh mắt có chút khinh bỉ nhìn Mạc Tử Hàm.
"Ô, nhưng tôi nói sai rồi, Vân tổng rõ ràng là công dân quốc gia a, sao có thể nói như vậy được."
Vân Thịnh vốn đang tươi cười kiêu ngạo, lập tức đông cứng, âm trầm nhìn Mạc Tử Hàm lên tiếng, "Cô có ý gì?"
"Ha ha, Mạc Tử Hàm khẽ cười một tiếng, tay phải rút súng lục ra, nổ súng nhiều nơi....
Theo tiếng đạn "Chíu chíu chíu", thì âm thanh vật ngã xuống đất cũng phát ra.
"Vân tổng, không nghĩ đến ngài đi J quốc du học năm năm, liền cho mình là người J quốc." Tay trái Mạc Tử Hàm đã sớm cầm chủy thủ đặt trên cổ Đạm Đài Dạ Thiên, tay phải còn lại đem súng hướng đến Vân Thịnh đứng cách đó không xa, Mạc Tử Hàm nhấc chân đá nắp thùng hàng để vũ khí gần đó, "Tuyền Ki có lẽ không tin các ngươi bán trộm vũ khí, nhưng mà tôi tin."
"Mạc Tử Hàm!" Trên mặt Vân Thịnh thoáng trắng thoáng xanh, trừng mắt nhìn cô, nhưng không dám có bất kỳ động tác gì.
"Cô quả nhiên không đơn giản." Tuy rằng chủy thủ sắc bén kề sát cổ, nhưng Đạm Đài Dạ Thiên vẫn rất tỉnh táo nói chuyện, giống như người đang bị uy hiếp không phải là hắn.
Mạc Tử Hàm nhíu mi, chỉ chỉ súng lục có ý bảo Vân Thịnh đi ra ngoài kho hàng, chủy thủ trên tay Mạc Tử Hàm nhích đến gần cổ Đạm Đài Dạ Thiên, "Đổng sự quả nhiên bình tĩnh, khó trách năm đó có thể phái người giế t chết đệ đệ của mình mà không có nửa điểm áy náy."
Bọn hộ vệ J quốc đứng thành một vòng quanh Mạc Tử Hàm, nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ba người chậm rãi di chuyển ra cửa kho hàng, đến khi ra ngoài cửa, cửa đột nhiên bị đẩy ra....
Người vào rõ ràng là người được Mạc Tử Hàm đưa về nhà, Đạm Đài Tuyền Ki lại có mặt ở đây, đi theo sau là mấy người của đội vệ sĩ.
Sương khói trong giây phút bao phủ cả kho hàng, chờ sương khói tán đi, thì đám vệ sĩ đi phía sau Đạm Đài Tuyền Ki đã sớm bị đổi thành mấy người J quốc.
"Buông Tuyền Ki ra!"
"Buông Thiếu chủ ra!"
Nhìn thấy chủ nhân bị mấy tên J quốc ức hiếp, bọn vệ sĩ đứng bên cạnh xanh mặt hoảng sợ.
Chết tiệt!
Mạc Tử Hàm nhíu nhíu mày, nhìn thấy thanh kanata (kiếm nhật) để lên cổ Tuyền Ki, liếc mắt bảo mấy tên vệ sĩ kia đến đây, sau đó đưa Đạm Đài Dạ Thiên giao cho bọn họ, "Giữ chặt, không được xem thường, đừng cho tôi thấy các cậu dậy không nổi."
Mấy tên vệ sĩ gắt gao nắm lấy Đạm Đài Dạ Thiên đứng qua một bên, bọn hắn hiểu được sai lầm của mình tạo ra cho Mạc Tử Hàm biết bao nhiêu phiền phức, thực áy náy giơ súng đối với đám người của Vân Thịnh.
Mạc Tử Hàm nhìn thấy người kèm bên cạnh Đạm Đài Tuyền Ki, thở dài.
Biết rằng cô gái này sẽ không ngoan như vậy, nhưng mà... Nàng sao tìm đến đây được?
Đạm Đài Tuyền Ki có chút bất đắc dĩ nhìn ánh mắt bi thương của Mạc Tử Hàm, nàng biết mình lại làm sai việc gì, nhưng là, nàng chỉ lo lắng Mạc Tử Hàm gặp nguy hiểm, nên mới mang mấy tên vệ sĩ đến hỗ trợ cô.
"Một đổi một." Cẩn thận kéo Vân Thịnh đi qua, sau đó nhìn Đạm Đài Tuyền Ki bị đẩy tới, nhìn thanh kanata có chút di chuyển, tinh quang trong mắt chợt lóe, tay trái ném chủy thủ sượt qua má tên J quốc, tay còn lại trực tiếp cầm lưỡi kanata kéo ra. Mạc Tử Hàm lắc mình một cái liền kéo Đạm Đài Tuyền Ki về trong ngực mình.
Vân Thịnh tranh thủ Mạc Tử Hàm làm một loạt động tác cũng giảo hoạt trốn dưới một tên vệ sĩ J quốc, vẻ mặt càng ngày càng âm tàn, "Lên cho ta, giữ lại mình Đạm Đài Tuyền Ki là đủ rồi."
Mạc Tử Hàm thở dài, phát tín hiệu cho người của Cục An Ninh xông đến, cô thừa dịp loạn, đem Đạm Đài Tuyền Ki kéo đến một bên, "Không phải nói chị không được chạy loạn sao?"
"Tôi..." Nàng áy náy nhìn Mạc Tử Hàm, cúi đầu không biết nói gì cho phải, lại nhìn thấy tay trái của cô nhỏ máu, "Thực xin lỗi..."
Muốn cầm tay kia xem vết thương, nhưng lại không dám đụng vào, Đạm Đài Tuyền Ki đau lòng nhìn Mạc Tử Hàm, chỉ nhìn thấy kiên nghị.
"Đợi một chút tôi sẽ cho người bảo hộ chị ra ngoài."
Tay phải luôn cầm súng lục hướng đến đám người J quốc bắn phá, Mạc Tử Hàm trong lòng lại thở dài.
Cục diện như thế, lấy trình độ của cục An Ninh, tựa hồ, có chút khó khăn a.
"Ô, đây không phải sát thủ của gia tộc gì đó bên J quốc sao? Ô, Tử Hàm, em rất không có suy nghĩ a."
Một lời nói đùa giỡn vang lên, cửa kho hàng lại bị đẩy ra, mấy thân ảnh đứng trước cửa quen thuộc đến nổi không thể quen thuộc hơn.
"Há..."
"Rốt cuộc là ai ở gia tộc a." Sở Phi Vân khinh thường nhìn Nam Cung Kiếm, dùng ngữ khí trầm thấp đặc trưng của mình lên tiếng.
"Ắc..."
Mấy người này, sao lại đến đây?