Ngươi Là Nữ Vương, Ta Là Đặc Công

Chương 51




Beta: Bing.

Chương 51:

Phòng pha nước lầu 22 Tập đoàn Đạm Đài, Mạc Tử Hàm đang cầm ly cà phê, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Bắt đầu từ ngày đó, mình thực sự quay lại vị trí vệ sĩ của Tuyền Ki.

Ban ngày, cho dù Đạm Đài Tuyền Ki đang ở đâu, cô trước hết đều phải bảo đảm an toàn. Nếu như đang ở trong phòng làm việc, trừ bỏ thời gian nhất định ở trong phòng cùng nàng, thời gian khác thì đi ra ngoài xem xét một chút, bảo đảm an toàn.

Lâu Hướng Tịch gần đây rất ít khi xuất hiện trước mặt bọn họ, Đạm Đài Tuyền Ki mỗi lần gọi điện thoại qua thì ấp a ấp úng, thậm chí có khi là Đạm Đài Dạ Vũ nghe máy, thế nên, nàng thân là cháu gái, cuối cùng cũng cảm thấy được cô cô mình theo đuổi bạn tốt thực sự là một chuyện tình không phúc hậu.

Cũng bởi vì như thế, Đạm Đài Tuyền Ki lúc tan việc về một mình với Mạc Tử Hàm, chẳng qua cuộc sống tình lữ ngọt ngào, lại biến trở thành kỳ quái.

Bất luận là đi chỗ nào, Mạc Tử Hàm đều lái xe, đến chỗ sẽ đi xuống cửa sau mở cửa, sau đó đứng một bên canh chừng xung quanh.

Ban đêm về nhà, cô vẫn ngủ cùng gian phòng với Đạm Đài Tuyền Ki, nhưng mà...

Ngay ngày hôm sau đó, Đạm Đài Tuyền Ki liền mua một giường đơn, để bên cạnh giường mình, cho Mạc Tử Hàm ngủ.

Tất cả những chuyện này, đều nói rõ ràng cho Mạc Tử Hàm biết, cô là vệ sĩ, chứ không phải là vợ!

Nhấp một ngụm café không đường, khóe miệng Mạc Tử Hàm hiện ra nụ cười chua xót.

Như vậy cũng tốt, mình có thể thanh tỉnh một chút.

Không phải không thừa nhận, sau khi mình ở cùng một chỗ với Tuyền Ki, cả người không "sắc bén" giống như trước, hơn nữa cũng không còn cảnh giác với mọi chuyện như trước đây, như vậy không tốt.

Vẫn là nên làm ở vị trí vệ sĩ này đi, đợi mọi chuyện được giải quyết xong, trở về căn cứ cũng tốt.

Bất chợt nhớ đến tên trọng sắc khinh bạn đó, hình như đã rất lâu rồi không có liên hệ với bọn người Nam Cung Kiếm, không biết gần đây thế nào.

Thở dài, mỗi lần trước đây nhớ đến các chiến hữu lòng cũng sẽ ấm áp, nhưng bây giờ, không biết vì sao, cũng không hữu dụng như trước nữa.

Trong óc nghĩ đến, chỉ là vẻ mặt lạnh như băng, ngữ khí lạnh như băng, lời nói lạnh như băng ngày đó của Tuyền Ki.

Mạc Tử Hàm, từ bây giờ, cô là vệ sĩ, tôi là chủ nhân của cô.

Vệ sĩ và chủ nhân sao?

A, Tuyền Ki đối với mày không phải quá khoan dung rồi sao? Không có đuổi mày ra khỏi Tập đoàn Đạm Đài, biết rõ mày có mục đích khác nhưng vẫn để cho mày dễ dàng điều tra những chuyện cơ mật.

Mạc Tử Hàm, mày còn muốn thế nào nữa?

Một hơi đem café uống hết, xoay người muốn rời khỏi phòng pha nước về văn phòng Tổng Giám Đốc.

Dù chỉ là trong chốc lát, cũng rất nhớ người đã thành chủ nhân của mình.

Lui, làm sao có thể lui được?

"Đạm Đài đổng sự thật là quá khách khí."

Âm thanh quen thuộc vang lên bên ngoài phòng pha nước, Mạc Tử Hàm vừa định bước ra liền lui về.

Vân Thịnh....

Trong mắt cô hiện lên một đạo hàn quang, lui về phòng pha nước, lỗ tai cũng chú ý lắng nghe âm thanh bên ngoài.

Mấy người J quốc ngày đó, rõ ràng là do Vân Thịnh phái đến.

Kỳ thật, nếu ngày đó không phải mấy người kia không dám xuống tay với Tuyền Ki, cô cũng không thể giải quyết toàn bộ bọn họ như vậy được.

Có lẽ là vì mệnh lệnh của chủ nhân.

Bắt người đàn bà kia về cho Thiếu chủ chơi.

Lời tên cầm đầu lại vang lên bên tai, hàn quang trong mắt Mạc Tử Hàm ngày càng sắc bén.

Nếu không có chứng cớ, sẽ không thể động đến tập đoàn lớn như Vân Thị được, hơn nữa cũng không có chứng xác minh những người J quốc kia là do Vân Thịnh phái đi. Từ ngày đó cô liền nghĩ đến, nếu không bắt được hắn, cô sẽ trực tiếp giết hắn.

Có ý xấu với Tuyền Ki, một chút cũng không thể buông tha.

Cô không muốn sau khi mình rời khỏi, để Tuyền Ki một mình đối mặt với nguy hiểm.

"Phòng làm việc của tôi còn có bình rượu đỏ hảo hạng, Vân Tổng có thể đến đó từ từ xem."

Vẻ mặt Đạm Đài Dạ Thiên nịnh hót Vân Thịnh đang kiêu ngạo nói, trong mắt cất giấu vẻ không cam tâm.

Hắn cho rằng mình không biết sao? Ngày đó có thể phái người đi bắt Đạm Đài Tuyền Ki, thật sự cười chết người,

Hy sinh vô ích nhiều sát thủ như vậy.

Đạm Đài Dạ Thiên thầm lắc đầu, đối với hành vi của Vân Thịnh không cho là đúng.

Thật sự tiếc cho mấy tên sát thủ kia, nghe nói là tinh anh do nhà Cung Bổn bồi dưỡng, so với sát thủ của mình còn giá trị hơn.

"Vậy đến văn phòng ông uống vài chén đi."

Mạc Tử Hàm nghe được tiếng bước chân chậm rãi đi xa, mới bước ra khỏi phòng pha nước, mặt không chút thay đổi nhìn hai bóng dáng kia.

Xoay người, chậm rãi đi đến thang máy, vừa đi vừa nghe tai nghe điện thoại.

"Đạm Đài huynh, ông không phải nói vệ sĩ của Đạm Đài Tuyền Ki toàn bộ đã đi nơi khác sao?"

Sau khi vào văn phòng, Vân Thịnh đi đến vị trí của Đạm Đài Dạ Thiên ngồi xuống, trừng mắt bất mãn nhìn người đang đứng ở cửa.

Chết tiệt, hại hắn tổn thất mấy tên thủ hạ, nghĩa phụ còn gọi qua chửi hắn một trận.

"Cái này..."

Đạm Đài Dạ Thiên đóng cửa thật kỹ, xác định không có ai đi vào, mới cung kính đứng trước bàn làm việc, cúi đầu trầm ngâm nửa ngày, cái gì cũng không nói nên lời.

Hắn rõ ràng nghe Đạm Đài Tuyền Ki không chỉ dọn ra ngoài ở, còn cho toàn bộ đám vệ sĩ đi nơi khác, vì sao lại còn....

Chẳng lẽ thật là Mạc Tử Hàm?

"Bốp!" Vân Thịnh ném mạnh một chồng văn kiện trên bàn về hướng Đạm Đài Dạ Thiên.

"Phế vật!"

Đạm Đài Dạ Thiên đứng nguyên tại chỗ không tránh, cúi đầu tùy ý để chồng văn kiện kia rơi trên người mình, nhưng là ánh mắt lại cất giấu nhẫn nhục và âm tàn.

"Vân huynh, là tôi hành sự bất lực."

Đạm Đài Dạ Thiên che dấu toàn bộ hận ý cũng bất mãn, miệng nói ra lời nói yếu thế.

Vân Thịnh nhìn chằm chằm vào người đang đứng ở trước bàn, cúi đầu nghe lời như chó Nhật, nhớ đến lời nghĩa phụ nói muốn lấy được Tập đoàn Đạm Đài phải lung lạc người này trước, hắn cố gắng áp chế toàn bộ lửa giận vì không chiếm được Tuyền Ki, nhếch môi bắt chéo chân lên tiếng, "Quên đi, Đạm Đài huynh, việc này cũng không thể trách ông."

"Vâng, cảm tạ Vân huynh đã thông cảm và bỏ qua."

"Đạm Đài huynh, nghĩa phụ hỏi lượng hàng lớn kia khi nào mới có thể chuyển qua."

Vân Thịnh châm một điếu thuốc, hút một hơi, liếc mắt nhìn Đạm Đài Dạ Thiên đang đứng hỏi.

Đạm Đài Dạ Thiên nhăn mặt, theo quán tính nhìn bốn phía, sau đó mới ngẩng đầu lên, "Vân huynh, ở trong này nói không tiện lắm."

"Có cái gì không tiện." Vân Thịnh khinh thường hút tiếp một điếu thuốc, không cho là đúng nói, "Đây là phòng làm việc của ông, ông sợ cái gì, huống chi, người của ta đều ở đây, không để cho ai đi vào được, cũng không ai làm được cái gì."

"Vâng!"

Nhớ đến bọn vệ sĩ của Vân Thịnh mạnh cỡ nào, Đạm Đài Dạ Thiên mới thả lòng tâm tình.

Mạc Tử Hàm trong thang máy, nghe được lời nói của Vân Thịnh qua tai nghe, rất khinh thường mỉm cười.

Vân Thịnh này đúng là ngu xuẩn, người kia để cho hắn phụ trách làm việc ở Trung Quốc sao có thể an tâm được, thật là khờ.

Bọn người J quốc này chịu qua huấn luyện, có thể bảo vệ cho hắn, cũng rất rành chuyện ám sát, nhưng là....

Đối với máy móc theo dõi thì không mẫn cảm đi.

Phương thức huấn luyện cổ xưa, hóa trang cổ xưa, vũ khí cổ xưa, cũng làm nên lối suy nghĩ cổ xưa...

Mạc Tử Hàm lắc đầu, tiếp tục nghe bọn hắn nói chuyện.

Lô hàng kia... Chắc là vũ khí đạn dược đi.

Trong lòng có dự cảm mãnh liệt, nói cho cô biết, nhiệm vụ lần này, cũng sắp xong rồi.

Mạc Tử Hàm hơi siết tay, ánh mắt hiện lên bi thương.

Như vậy... cũng tốt.

"Vân huynh, tôi cũng muốn đem chuyến hàng kia vận chuyển sớm một chút, nhưng hải quan gần đây làm việc rất nhanh, hơn nữa người đàn bà Đạm Đài Dạ Vũ kia, có lẽ đã biết được chuyện gì, rất đề phòng tôi." Đạm Đài Dạ Thiên cau mày có chút bất đắc dĩ nói.

Quan trọng hơn là....

Hắn cảm giác khá bất an.

"Đạm Đài huynh...." Vân Thịnh vốn đang hưởng thụ điếu thuốc, trầm mặt xuống, xoay người, "Nghĩa phụ nói, bọn đế quốc cần lô hàng này, ông nhất định phải nghĩ biện pháp chuyển qua cho nhanh."

Đạm Đài Dạ Thiên nhíu mày càng chặt hơn, đây không phải là ép buộc sao?

Người J quốc quả nhiên ngang ngược.

Nhìn ra Đạm Đài Dạ Thiên khó xử, Vân Thịnh áp chế cảm giác bốc hỏa, cố gắng dùng ngữ khí thật bình tĩnh trấn an, "Đạm Đài huynh, tôi biết là làm khó ông, bất quá, nghĩa phụ nói, sau khi chuyển xong lô hàng này, người sẽ giúp ông lấy lại Tập đoàn Đạm Đài."

Nghe được câu này mắt Đạm Đài Dạ Thiên sáng lên, kinh hỉ ngẩng đầu lên nhìn Vân Thịnh, "Được, tạ Vân huynh rất nhiều, tạ Cung Bổn gia, tôi nhất định sẽ cố gắng."

Vân thịnh cười đắc ý, gật gật đầu, trong lòng âm thành tán thưởng mưu kế của nghĩa phụ quả nhiên hữu dụng.

"Đúng rồi, về Đạm Đài Tuyền Ki, ông nghĩ biện pháp để tôi có được nàng."

"Cái này... Có chút khó khăn a Vân huynh."

Đạm Đài Dạ Thiên bất đắc dĩ mở miệng, bất mãn trong lòng đối với Vân Thịnh lại nhiều hơn,

Tên phá gia chi tử chết tiệt, lúc nào cũng muốn chơi nữ nhân.

"Tôi mặc kệ, ông nghĩ biện pháp cho tôi."

Vân Thịnh nghe Đạm Đài Dạ Thiên trả lời rất bất mãn, nhíu mày lên giọng, "Đạm Đài huynh chắc là không hy vọng tôi nói với nghĩa phụ cho ông hành động một mình đi."

"Tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp hoàn thành chuyện Vân huynh giao."

Đạm Đài Dạ Thiên nặng nề cúi đầu, cắn chặt răng ánh mắt, hiện lên một tia âm tàn.

Vân Thịnh chết tiệt, có một ngày hắn sẽ báo thù.

Lúc này Mạc Tử Hàm đã ngồi ở sa lon phòng Tổng Giám Đốc, nghe Vân Thịnh và Đạm Đài Dạ Thiên nói chuyện, nhíu mày, hàn quang trong mắt ngày càng nhiều.

Ngẩng đầu nhìn Đạm Đài Tuyền Ki đang ngồi ở bàn làm việc, ánh mắt càng kiên định hơn.

Tuyền Ki, tôi sẽ không để cho bất cứ tên nào tổn thương chị.

Giống như cảm nhận được ánh mắt Mạc Tử Hàm, Đạm Đài Tuyền Ki ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhìn thấy ánh mắt kia liền sửng sốt.

Trong lòng mềm nhũn, bỗng nhiên lại muốn tha thứ cho người luôn làm tròn thân phận vệ sĩ kia.

Không được, Đạm Đài Tuyền Ki, mày không thể thỏa hiệp.

Nhớ đến gần đây Mạc Tử Hàm luôn làm hết phận sự của một vệ sĩ, có chút tức giận liếc cô một cái.

Hỗn đản, kêu em làm cái gì thì làm cái đó sao?

Vậy sao kêu em nói thật lại không nói?

Hơn nữa, làm việc chuyên chú như vậy cũng không có oán hận một câu, căn bản làm vệ sĩ của nàng không phải là do ép buộc đi.

Có lẽ người nọ đã sớm không chịu nổi áp lực ở gần nàng mà muốn thoát đi.

Nhớ đến trước đây Mạc Tử Hàm còn đang duy trì quan hệ tình nhân với mình, trên mặt thường lộ ra u buồn, lửa giận trên ngực bỗng nhiên dâng lên.

"Đang lúc làm việc, cô ngây ngốc cái gì!"

Ánh mắt vốn dĩ dịu dàng lập tức lạnh xuống, giọng nói mang theo giận dữ.

Tim đau xót, cúi đầu không nhìn nàng, Mạc Tử Hàm yên lặng nhìn chăm chăm hình ảnh Vân Thịnh và Đạm Đài Dạ Thiên uống rượu trong điện thoại, cái mũi lại ê ẩm.

Tuyền Ki, ngay cả nhìn thấy cô cũng thấy chán ghét, có phải hay không?