Ngươi Là Cái Tay Nải

Chương 69




Có thích hay không… Ta cũng không nói rõ được, nếu thật sự muốn làm rõ tình cảm của ta đối với A Lãng, chẳng bằng nói cảm kích và ỷ lại còn nhiều hơn một chút. Dù sao đúng vào lúc ta đứng bên bờ vực sụp đổ, là hắn giúp ta thoát khỏi đầm lầy, nếu không có hắn, e là ta đã đi gặp Diêm Vương lâu rồi, làm gì có cơ hội gặp lại cái vị gọi là phu quân chính quy trước mặt này nữa…

Hơn nữa, nhân tố lớn nhất ảnh hưởng tới tâm tư ta, hẳn là vết sẹo dưới khóe mắt kia.

Ta ngẫm nghĩ, vẫn lựa chọn gật đầu.

Hắn vẫn im lặng, ta cũng không nhìn thấy vẻ mặt hắn, nhưng hai người giằng co hồi lâu, cuối cùng vẫn phải có người mở lời trước. Rõ ràng là hắn không muốn làm người tốt bụng phá vỡ bầu không khí sượng sùng này. Ta nhích tới gần hơn một chút, “Ngươi tên gì vậy?”

Dường như hắn không ngờ ta sẽ mở miệng hỏi điều này, lúc trả lời ta có hơi hoảng hốt, “…A Thủ.”

“… A Thủ?” Ta cau mày, “Sao ngươi lại không thành thật như thế hả? Thế thì làm sao bảo ta tin ngươi cho được? Ta nghe người bên ngoài nói ngươi tên Phượng Thất… cóc nhái gì cơ mà.”

Nghe các phu nhân buôn chuyện lúc rảnh rỗi nhắc đến hắn, thi thoảng sẽ đề cập tới cái tên hiếm có này, lúc đó ta liền buồn bực, một đại thành chủ anh minh thần võ, bá đạo hiên ngang mà lại dùng cái tên hèn nhát như thế là sao… Ngươi xem mấy vị thành chủ tiền nhiệm đấy, không phải tỳ hưu thì chính là giao, không phải loan phượng thì chính là kỳ lân, thế quái nào mà hắn lại là con cóc…

Lúc nói tới việc này, ta cùng A Lãng bất đồng quan điểm, hắn cảm thấy con cóc rất oai, bàn về khí chất, nó còn bỏ xa con tỳ hưu chỉ biết ăn vào mà không nhả ra kia mấy quãng đường. Hắn mưu đồ tẩy não ta nhiều lần, nhưng ta vẫn không thể nào đồng ý được.

Phượng Thất Cóc dừng một chút, chợt cười ra tiếng, “Phượng Thất Thiềm, là danh hiệu thành chủ, không phải là tên ta.” Hắn kéo tay ta qua, “A Thủ, đó mới là tên ta.”

Tay hắn ấm áp, trong thời tiết gió lạnh hiu hiu này, thật khiến người ta không nỡ buông ra.

Phượng Thất Cóc rất bận, nói cho cùng hắn chính là thủ lĩnh của một đám sát nhân, vì thế mỗi ngày đều phải bận bịu tiếp nhận các đơn đặt hàng… Ngày nào hắn cũng đến thăm ta, nhưng đại khái chỉ có nửa canh giờ, mà thậm chí trong nửa canh giờ này, Tiểu Đàm thủ thị cũng có thể gõ cửa hơn mười lần nhắc hắn có việc phải xử lý, phần lớn thời gian hắn sẽ thản nhiên đáp lại một tiếng biết rồi. Nhưng có một lần, hắn đưa ta một cây gậy mới, ta dùng không quen nên vấp ngã, hắn vừa mới đỡ ta lên, hai người đang có chút xốn xang khó nói thì Tiểu Đàm lại gõ cửa, đó là lần đầu tiên ta nghe thấy giọng nói của hắn xen lẫn chút bất đắc dĩ và hậm hực.

Còn về tính tình của hắn, thật sự là không thể không nhắc tới. Ta cũng đã từng xem qua những kịch bản và chân dung về hắn, chỉ có thể nói những câu chuyện kia quá bịp bợm rồi, trong kịch bản toàn là hắn dịu dàng cỡ nào bá đạo bao nhiêu, còn thêu dệt hắn đối xử với Tiểu Đàm thủ thị thân thiết hòa hợp nhường nào, nhưng trải qua mấy ngày quan sát, ta thấy hắn đối xử với ai cũng cùng một dáng vẻ, đều là giọng nói đều đều không rung động mảy may, đối với ta còn coi như thân thiết săn sóc hơn một chút. Đương nhiên, ngoại trừ vài bận thi thoảng ta chọc giận hắn, thời gian còn lại, sự lãnh đạm của hắn khiến ta cảm thấy tên này dường như không phải người.

Điều này khiến ta không khỏi hoài nghi, đứa con trong bụng ta rốt cuộc có phải của hắn hay không? Tính cách hắn như vậy, ta không thể nào tưởng tượng nổi tình cảnh hắn sẽ mây mưa điên đảo với bất kỳ cô gái nào.

Hắn có biết đỏ mặt không? Hắn có biết thủ thỉ tâm tình không? Hắn có biết nói những lời tình tứ để hâm nóng bầu không khí không? Những việc này thật là làm khó hắn lắm lắm…

Qua mấy ngày nữa, hắn nói muốn sắp xếp cho ta một thị tỳ và một thị sinh (hầu gái và hầu nam), lúc đầu ta cự tuyệt, hắn lại nói hai người đó là bạn cũ của ta, còn tiện thể khiển trách ta không thể vì mất trí nhớ mà vất bỏ bạn bè, hành vi như vậy là bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa.

Lúc thị tỳ và thị sinh tới báo danh, quả thật là khiến ta sững sờ.

Tên thị sinh tên Tiếu Tiếu kia đột nhiên lao vọt tới trước mặt ta, quẹt nước mắt nước mũi lia lịa vào người ta, còn vừa khóc vừa gào khản giọng: “Hoa Hoa à! Thế mà lại chưa chết, sao lại chưa chết cơ chứ!”

“…”

“Ngươi có biết ngày đó ta quả thật cửu tử nhất sinh không hả! Nếu không phải Tần Sơ Ước đến cứu ta kịp thời, ta cũng chẳng còn mạng mà gặp lại ngươi đâu. Gã Mạch Diên kia thật đúng là động kinh mọi lúc mọi nơi, gã ném ta vào một hang gấu để mặc ta tự sinh tự diệt, còn may là Tần Sơ Ước thân thủ cao siêu, không thì ta đã chôn thây trong miệng gấu rồi… Hu hu, Sơ Ước ta yêu nàng, ôm cái nào!” Dứt lời hắn liền bứt khỏi ngực ta, nhưng chớp mắt tiếp theo liền nghe được tiếng kêu rên của hắn, xem chừng là bị cự tuyệt rồi.

Ta ngây ngẩn, những gì hắn nói có lẽ là chuyện xảy ra lúc ta còn ký ức, ta bật cười, “Bọn họ đều gọi ta là Thẩm Thế Liên, ngươi lại gọi ta là Hoa Hoa, chẳng lẽ tên thật của ta thật sự là Thẩm Như Hoa hả?”

Lời này vừa nói ra, khung cảnh chợt im ắng đến kỳ dị.

Thị tỳ kia bước tới nắm chặt tay ta, “Cô thật sự không nhớ gì hết ư?” Giọng của nàng hơi lạnh lẽo, nhưng giọng điệu lại nhu hòa như ánh nắng mùa đông, khiến người ta không khỏi cảm thấy ấm áp.

“Cô chính là Tần Sơ Ước phải không… Ta quả thật không nhớ rõ, nhưng bây giờ có thể nhớ lại từ đầu mà.” Ta nhìn sang hướng có tiếng khóc sụt sùi của Tiếu Tiếu, “Ngươi là Tiếu Tiếu, nàng ấy là Tần Sơ Ước, ta nhớ không nhầm chứ.”

Lúc này, một đứa bé trai chạy vào, níu ống tay áo ta, nói với vẻ mong chờ: “Tỷ tỷ, tỷ còn nhớ đệ không? Còn có đệ, còn có đệ nữa mà.”

Ta chỉ nhớ giọng nói này hình như là đứa bé trai đã đỡ ta dậy lúc ở cửa cung, ta cố hồi tưởng, “Đệ… tên là A Anh, đúng không?”

Nó vui lắm, níu ống tay áo ta lắc qua lắc lại.

Tần Sơ Ước nắm cổ tay ta, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên đó, giọng nói trầm hẳn xuống. “Thang bà bà nói, nếu còn không lấy rễ cây u hoa ra khỏi cổ tay cô, chỉ e thần huyết trên người cô sẽ vĩnh viễn biến mất, vậy Phượng Minh Cô Thành, chẳng phải sẽ uổng công phen này ư? Những kế hoạch và tâm tư của Hòa Nhan quý phi, chẳng phải cũng đều đổ sông đổ bể hết sao…”

Tiếu Tiếu ló đầu qua, trở nên nghiêm túc hơn nhiều, “Nhưng cũng không có cách nào, nếu cứng rắn lấy ra thì chỉ có thể chặt đứt cổ tay, thủ lĩnh không đời nào để Hoa Hoa chịu khổ vậy đâu.”

Tần Sơ Ước nói: “Bây giờ mượn danh tội phạm mà giấu nàng ở đây, cũng vì sợ kẻ có ý đồ bất chính trong thành tới hại nàng, nhưng căn bản là không chống đỡ được lâu, thân phận của nàng che giấu càng lâu càng nguy hiểm, nếu thần huyết kia không thể khôi phục nữa, nàng không nắm giữ vị trí thánh tế, có lẽ sẽ bị kẻ phản bội kia phát hiện ra.”

Ta nghe không hiểu, nhưng cảm giác được bọn họ rất tiếc nuối, ta không biết trên người ta rốt cuộc có thứ gì mà có thể khiến bọn họ bức thiết muốn chặt tay ta như thế.

Ta do dự, cuối cùng vẫn quyết định hỏi: “Nhất định phải chặt tay ta mới được ư?”

Bọn họ cùng ngập ngừng, giống như không biết nên trả lời câu hỏi này của ta ra sao. Cuối cùng Tiếu Tiếu cười hì hì bước tới, khoác lấy cánh tay ta, nói muốn đưa ta ra ngoài, mỗi ngày đều ru rú ở cái nơi tối tăm không có ánh mặt trời này sẽ không tốt cho thân thể.

A Anh rất chính trực, lập tức ngăn cản, “Không được không được, chủ nhân đã nói, không có sự cho phép của chủ nhân thì không thể đưa tỷ tỷ ra ngoài, còn cả hai người nữa, Tiểu Đàm tỷ tỷ trăm cay ngàn đắng mới đưa được hai người vào đây, phải gọi Thất thành chủ là chủ nhân giống như chúng ta, không được gọi chủ nhân là thủ lĩnh, nếu không sẽ bại lộ thân phận liệp đầu của hai người đấy.”

Ta vốn không nghĩ tới chuyện được ra ngoài, nhưng nghe Tiếu Tiếu nhắc đến, ta liền không nhịn được, ta ở chỗ này đã mười ngày nửa tháng, nếu còn không được phơi nắng, thật sẽ mốc meo cả người mất. Nghĩ tới đây, ta mở miệng cầu xin A Anh, “A Anh tốt bụng, giúp tỷ đi mà, tỷ mà không đi ra ngoài một chút, thật sự sẽ quên mất không khí bên ngoài có mùi vị thế nào luôn đó.”

Nó không chịu được ta mè nheo liên tục, cuối cùng phải đồng ý, thế nhưng nó mãnh liệt yêu cầu chúng ta chỉ có thể ở bên ngoài trong thời gian một chén trà, bởi vì qua một chén trà, Phượng Thất Cóc sẽ xử lý xong công chuyện ở Tịch Thập Điện quay về, nhất định sẽ lập tức tới thăm ta, nếu bị phát hiện, mấy người bọn họ sẽ không gánh nổi hậu quả.

Ta vội gật đầu, sau đó Tần Sơ Ước và Tiếu Tiếu đỡ ta ra khỏi tẩm điện của Phượng Thất Cóc.

Vừa đứng dưới ánh mặt trời, ta liền ngửi được hương hoa thơm mát cùng mùi bùn đất được ánh nắng chiếu rọi, mùa thu tới thật ra rất nhiều loài hoa đều đã tàn úa, có điều hương hoa lúc này không giống với mùi hương ngào ngạt thơm ngát như trong mùa hè, sau khi cánh hoa rơi rụng, lại có một mùi hương thoang thoảng khó diễn tả bằng lời. Nếu như hương mùa hè là đại gia khuê tú rực rỡ đất trời, thì hương mùa thu chỉ có thể coi như cô gái nhà nghèo dịu dàng thướt tha.

Ta ngồi trên ghế đá, cầm chén trà Tiếu Tiếu bưng tới, nghe hắn cùng Tần Sơ Ước chí chóe, ngược lại cũng có cái thú riêng.

Ta tò mò hỏi: “Hai người các ngươi… là vợ chồng hả?”

Tiếu Tiếu đang uống trà, lập tức bị lời của ta làm cho ho sặc sụa, Tần Sơ Ước bật cười, ngồi xuống bên cạnh ta, nghiêm túc nói: “Cô không nhớ ư?”

“Không nhớ cái gì cơ?”

“Ta đã thành thân rồi.” Nàng lại rót một chén trà nóng cho ta, “Phu quân của ta là Từ Sinh, cô đã từng dùng máu của mình giải thoát cho chàng khỏi nỗi đau xác thịt, thậm chí liều lĩnh cầu xin chủ nhân cứu chàng khỏi lao ngục, tuy rằng rất đáng tiếc, cuối cùng Từ lang vẫn qua đời, nhưng chàng rất biết ơn cô, ta cũng rất cảm tạ cô.”

Ta đặt chén trà xuống, “Máu của ta ư? Có thể tránh khỏi đau đớn được á?”

Nghe xong lời giải thích của nàng, ta mới hiểu ra, chẳng trách bọn họ muốn chặt tay ta… Thì ra là vì thế… Ta đột nhiên thấy hơi khổ sở, nói như vậy, thật ra tên Phượng Thất Cóc kia cũng không phải thật lòng muốn ta khôi phục ký ức, hắn chỉ hy vọng ta có thể sớm ngày để cho hắn lợi dụng, cứu vớt cả thành trì mà thôi.

Có một số việc, quả nhiên là không thể suy xét rõ ràng, chỉ vừa suy xét là sẽ tổn thương đầy mình.

Ta cười khổ, tỏ ra thản nhiên nói: “Thành thân rồi thì sợ gì chứ? Ai nói cô nương đã từng thành thân thì không thể tái giá? Chỉ cần Tiếu Tiếu không chê là được, lại nói, cô cũng chẳng có con, đâu có giống như ta? Ta thậm chí còn từng mang thai rồi, chẳng phải vẫn muốn tái giá đấy sao.”

“Cô nương…” “Hoa Hoa…” “Tỷ tỷ…”

Ba người họ trăm miệng một lời, ta cũng biết bọn họ muốn nói gì, liền lên tiếng bảo họ trước: “Các ngươi yên tâm, ta đã đồng ý với chủ nhân các ngươi rồi, trước khi khôi phục ký ức sẽ không rời khỏi nơi này, hơn nữa… cũng sẽ không tùy tiện nói những lời như vậy trước mặt hắn.”

Ta vừa dứt lời, liền nghe thấy từ đằng xa truyền đến một giọng nam hùng hậu: “Ký ức? Vị cô nương này là?”