Ý thức của ta như bị quấy thành bùn nhão, vì vậy ta không biết xấu hổ mà thì thào gọi một tiếng: “Phượng Tiên Hoa…”
Lý công công cau mày, “Cái gì?”
Ta chợt tỉnh táo lại, loại cảm giác khó hiểu này thật sự là không chấp nhận được, nếu sau này ta bảo với Tiểu Phượng Tiên rằng lúc ở trong cung ta cảm thấy một lão thái giám rất giống hắn, e là hắn sẽ chẳng để ta sống yên đâu… Nhưng chuyện khá nghiêm trọng lúc này là, ta lại dám gọi lão thái giám này bằng tên một loài hoa, ông ta nghe thấy nhất định sẽ cho rằng ta so sánh ông ta với một đóa hoa e ấp kiều diễm, ngộ nhỡ lão thái giám này còn ôm chút tâm tư đàn ông trai tráng, chẳng phải ông ta sẽ oán chết ta sao?
Ta lập tức soạn lời nói dối, “Công công, nụ hoa Phượng Tiên phơi khô trộn với cẩu kỷ ngâm thành trà, có thể tráng dương đấy ạ.”
Mặt ông ta tối sầm, quay phắt đi không thèm nhìn ta.
Không ổn, xem phản ứng thế này thì rõ ràng là vẫn tức giận, lẽ nào câu nói kia không vừa ý ông ta?
“Công công…” Ta đang định tìm một lời nói dối khác để giảm bớt bầu không khí sượng sùng này, có điều ông ta không cho ta cơ hội.
Ông ta nghiêm mặt cắt lời ta, hất cằm về phía phòng giặt, “Vào đi.”
Ta ngoan ngoãn vâng dạ, nắm góc áo đi vào, quay người lại đã chẳng thấy bóng dáng ông ta đâu. Ta hoảng hồn, thậm chí còn ra ngoài nhìn quanh một lượt, làm sao mà chớp mắt đã biến mất được như vậy chứ?
Phía sau ta truyền tới tiếng hô của Đàm công công, “Nha đầu này chạy đi đâu thế hả? Đến giờ này mới mò về! Làm trễ nải bao nhiêu chuyện rồi!” Ta giật mình quay đầu lại, hắn đã nhấc vạt áo xăm xăm đi đến trước mặt ta.
Đàm công công ở trong cung đã lâu, ngày thường bị không ít những thái giám khác bắt nạt, có điều hắn quả thật rất hiền lành. Hắn thấy hai tay ta trống trơn, ngón tay cong thành lan hoa chỉ rõ cao chỉ vào ta, “Ngươi ngươi ngươi, bảo ngươi tới cung Cảnh Viên lấy xiêm y, ngươi lại tay không mà về! Có phải là lẻn đến chỗ nào chơi rồi không? Ngươi mà về trễ chút nữa là ta phải bẩm báo lên trên đấy!” Nhìn xung quanh một lúc, cuối cùng hắn phát hiện ra sự lạ, “Hương Lăng đâu?”
Ta băn khoăn không biết có nên báo chuyện này cho hắn không, dù sao lòng người khó đoán, lúc này ta cũng không biết có thể tin ai. Nhưng ta hiểu rõ, nếu chuyện này lộ ra, người biết chuyện không chừng sẽ bị xử lý theo cách nào đó, dù sao cũng là chuyện dan díu của phi tần hoàng gia với kẻ khác, không biết chừng để gìn giữ bộ mặt hoàng gia, bọn họ sẽ diệt khẩu tất cả những người biết chuyện cũng nên.
Không nói cho hắn, còn có thể giúp hắn bớt liên lụy chuyện thị phi, cũng có thể giúp ta tránh bớt một chút nguy hiểm.
“Không biết, sau khi từ cung Cảnh Viên ra ngoài, nô tỳ vẫn chưa gặp nàng, Phương cô cô nói nàng đã về rồi, công công không gặp sao?”
Đàm công công nghi ngờ nhíu nhíu mày, còn lẩm bẩm một câu “cung Cảnh Viên”, sau đó ánh mắt buồn bã như hiểu ra điều gì, cuối cùng thở dài đầy bất lực, “Không sao đâu, ngươi mau vào trong đi, bữa tối vừa mới bắt đầu đấy.”
Ta cũng không lên tiếng, đoán chừng hắn đã đoán ra đầu đuôi sự việc rồi. Ta vừa đi một bước, hắn liền gọi ta lại, nói: “Việc ngày hôm nay ngươi hãy quên đi, nếu có ai hỏi ngươi Hương Lăng đâu, ngươi cứ nói là không rõ, hôm nay ngươi vẫn ở phòng giặt, chưa từng ra ngoài.”
“…Vâng.” Đi tới cổng đại sảnh, ta vẫn nghe thấy tiếng thở dài của hắn.
“Đáng tiếc, một cô gái tốt như thế…”
Trong phòng giặt tuy nhiều việc, nhưng được cái giờ giấc nghỉ ngơi điều độ. Tới buổi tối, mọi người ai về phòng nấy, chuyện trò ríu rít, điều duy nhất khiến ta sởn gai ốc chính là, thật sự không có ai hỏi ta Hương Lăng đã đi đâu.
Giống như nàng mất tích là chuyện đương nhiên, không có gì phải thắc mắc.
Ta ngồi trên cái đu quay bằng trúc trong sân, đung đưa qua lại, vừa ngẩng đầu thì chợt phát hiện có cái đầu ai đó đang lấp ló sau cánh cửa phòng giặt. Ta nhìn kỹ lại, mới phát hiện ra cái đầu như ẩn như hiện kia là của Tiếu Tiếu.
Hắn cũng phát hiện ra ta, sau đó cuống quít vẫy tay về phía ta, ta sửng sốt, cẩn thận nhìn xung quanh, xác định không có người nào khác mới dám chạy chầm chầm tới.
Tiếu Tiếu kéo ta lại gần, sắc mặt bị ánh trăng chiếu vào trắng bệch.
Ta thầm than không ổn rồi, “Ta không có tiền đâu nhé, ngươi cá cược thua chỉ còn cái quần lót cũng đừng có tới tìm ta.”
Hắn trợn mắt lườm ta, vẻ mặt như thể đang trách cứ ta sao có thể bôi nhọ đạo đức của hắn như thế. “Ta có chuyện đứng đắn!” Hắn lôi ta đến một góc khuất, nói nghiêm túc: “Nghe nói thích khách kia bị xử tử rồi!”
Ta hoảng hốt, trí óc bỗng nhiên trống rỗng, “Xử tử? Từ bao giờ?”
“Ngày hôm qua, ta phải bỏ tiền đút lót cho một tên thị vệ mới biết, thích khách kia bị giam trong địa cung Ứng Long, nhưng không cách nào moi được tin tức sau đó, đêm qua Tần Sơ Ước lẻn vào mới nghe lén được rằng thích khách kia đã lặng lẽ bị xử tử rồi.”
Lặng lẽ… Từ này quá vi diệu, thân phận của thích khách kia hẳn phải rất đặc biệt, nếu không sao phải xử tử lặng lẽ như vậy?
Chân ta mềm nhũn ra, thật ra ta không tin với thân thủ xuất thần nhập hóa của hắn mà lại có thể rơi vào hoàn cảnh đó. Ta những tưởng rằng ta rất trấn tĩnh, nhưng qua ánh mắt Tiểu Tiếu nhìn ta, ta mới biết ta đang hoảng hốt.
Tiếu Tiếu vỗ vai ta, “Ngươi đừng nóng vội, chúng ta cứ lẳng lặng chờ một ít thời gian nữa, nói không chừng… thích khách kia không phải là thủ lĩnh thì sao?”
Ta gật đầu, nhìn Tiếu Tiếu nhấc vạt áo thái giám chuồn ra từ một góc khác.
Sau khi trở về phòng, lòng ta nôn nao thấp thỏm, nằm thật lâu vẫn không buồn ngủ, lật người hết bên này đến bên kia, khiến cho mấy cung nữ đang buôn chuyện rôm rả bên cạnh không nhịn được hỏi ta bị làm sao vậy. Không lâu sau, ma ma quản giáo tiến vào phòng, thu dọn đồ đạc của Hương Lăng, thản nhiên nói Hương Lăng đã được gọi về cung Cảnh Viên, hưởng cuộc sống ăn no mặc đẹp, bảo mọi người không cần nhớ nhung nàng.
Ta vuốt ve cái vòng men trên tay, cảm thấy lòng bàn tay chợt mướt mồ hôi, cái vòng tay kia như đang nhắc nhở ta từng giây từng phút, không thể tiếp tục ở lại đây, nhất định phải sống sót thoát ra ngoài.
Ta âm thầm hạ quyết tâm, sau đó ngồi dậy, quyết định phải tới cái địa cung tên là Ứng Long kia nhìn một chuyến, sống phải thấy người chết phải thấy xác mới được.
Lúc ra cửa, còn có cung nữ tốt bụng gọi ta lại, nói ban đêm có lệnh giới nghiêm, bảo ta đừng chạy lung tung.
Lệnh giới nghiêm cũng chẳng có gì to tát, cái khó là ở chỗ, làm sao tìm được cái địa cung kia kìa. Còn may phòng giặt cách chính viện hậu cung không xa, đi vòng qua đó nhờ Tần Sơ Ước đưa ta đi cũng là một ý hay.
Buổi đêm trời đổ mưa nhẹ, trên đất loang lổ từng vũng nước, lấp lánh dưới ánh trăng đến chói mắt. Ta chạy gấp, những giọt nước mưa bắn lên làm bẩn ống quần. Chẳng lâu sau, hạt mưa bắt đầu lộp bộp rơi xuống.
Ta bị mưa xối cho ướp nhẹp, vừa rẽ vào một hành lang thì nghe thấy trong cung vang lên tiếng chuông đồng báo hiệu lệnh giới nghiêm. Ta quệt cái trán sũng nước, dựa vào bức tường đỏ nghỉ ngơi một chốc, đang định tiếp tục lên đường thì bị ai đó vỗ mạnh vào vai.
Ta quay đầu lại, sợ tới mức lùi liền vài bước, suýt nữa ngã vào vũng nước. Thị vệ tuần tra ban đêm sờ đao nhìn ta, khuôn mặt nghiêm nghị, còn kịp thời túm cổ áo ta.
Cứ thế, ta bị bắt đến Hình Ti tra hỏi.
Ta bị bọn họ ép quỳ dưới đất, nước mưa dính trên người nhỏ thành một vũng, vô cùng chật vật. Vốn tưởng rằng mới vừa qua giờ giới nghiêm có một chút, cho dù có tuần tra cũng không thể nào đi tuần tới chỗ này, ai ngờ còn chưa kịp trốn đã bị tóm cổ, ông nội nó thật đúng là gặp hạn.
Mấy gã thị vệ kia khoanh tay nhìn ta, tỏ ra cực kỳ khó hiểu.
Lão thị vệ trưởng liếc cái thẻ bài đeo bên hông ta, thở dài bất đắc dĩ, “Như Hoa cô nương, gần đây trong cung có thích khách, buổi đêm cấm đi lại, đêm đến không được ở bên ngoài là quy củ, há có thể đã biết mà vẫn vi phạm? Vả lại, ban đêm tối đen như mực, ngộ nhỡ thị vệ tuần tra tưởng cô là thích khách, chém cho một đao thì cô chết oan rồi.”
Ta cúi gằm mặt, đang đắn đo tìm từ thì nghe thấy ông ta nói: “Thôi thôi, thấy cô là người mới chưa hiểu chuyện, cũng không truy cứu nữa, cô mau quay về đi.”
“… Vâng, tạ ơn đại nhân khoan dung…” Ta đang định đứng lên, phía sau chợt vang lên tiếng bước chân vững vàng.
“Sao có thể không truy cứu?”
Thiện công công?
Lão thị vệ trưởng híp mắt một lúc mới nhìn rõ người đứng ở cửa là ai, ông ta vội chạy ra nghênh đón, sau khi quay lại liền liếc mắt ra hiệu cho mấy tên thị vệ, bọn họ liền vội vàng che chắn ta ở đằng sau.
“Không đón tiếp từ xa, Thiện công công đã trễ thế này còn tới Hình Ty, không biết là có chuyện gì?”
Ta ló đầu ra ngó, bị một tên thị vệ lôi lại.
Hắn hung dữ bảo ta: “Bị Thiện công công tóm được là chỉ có đường chết! Trốn cho kỹ vào!”
“Nhưng mà…”
“Suỵt! Trốn vào!” Nói xong lại ấn cái đầu ta đang ló ra trở lại.
Nói quá lên rồi, chiều nay ta đâu có thấy ông ta hung ác chỗ nào. Hơn nữa… Chẳng phải ông ta phát hiện ra ta rồi đấy à? Còn trốn cái gì nữa?
Giọng Thiện công công cực kỳ lạnh, “Đừng trốn nữa, ra đây.”
Đám thị vệ liếc mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn lão thị vệ trưởng, thấy lão thị vệ trưởng cũng bó tay, cuối cùng bọn họ đành phải tránh ra. Mất đi vật che chắn, ta liền bại lộ dưới ánh mắt của Thiện công công, ánh mắt ông ta sẫm lại, hồn vía ta liền bay hết, hoảng sợ cuống quít nói: “Nô tỳ biết sai rồi!”
Hai tay Thiện công công để trong ống tay áo, bước tới cúi xuống nhìn ta, mặt lạnh tanh nói: “Thị vệ trưởng định bao che đấy à?”
Lão thị vệ trưởng ấp úng một lát mới đáp: “Chuyện đó, chuyện đó… Nàng ta cũng là phạm tội lần đầu, ta không muốn làm lớn chuyện, lại phiền lão nhân gia phải đi một chuyến.”
Thiện công công không nhìn ta nữa, “Đánh mười…” Ông ta vừa lên tiếng, mọi người liền hít vào một hơi, ngay cả ta cũng không nhịn được liếc nhìn đống hình cụ để bên cạnh, dù là roi móc câu hay là gậy gỗ, đánh mười cái thì ta cũng đi tong nửa cái mạng!
Ông ta nhắm mắt lại, “Đánh mười cái vào tay.” Nói xong liền ngồi xuống một bên, “Đánh đi.”
Lão thị vệ trưởng rất khiếp sợ, nửa buổi sau mới hoàn hồn, sau đó vội ra lệnh cho bọn thái giám: “Đánh mau, đánh mau, mười cái đập tay.” Giọng nói kia như chỉ sợ Thiện công công đổi ý.
Ta thở phào, mơ mơ màng màng bị đánh mười cái vào bàn tay, hình phạt này nói nhẹ không nhẹ, nói nặng lại càng không nặng, song thật đúng là đau, đánh cho cả bàn tay ta đỏ tía.
Lúc ta đứng dậy, còn nghe thấy thái giám hành hình lẩm bẩm: “Thiện công công bỏ ác theo thiện rồi à? Sao tự nhiên nhân từ thế.”
Nhân từ á… Chẳng qua là vi phạm lệnh giới nghiêm ban đêm thôi, chẳng lẽ còn đánh chết ta chắc! Hứ.
Thiện công công lão nhân gia giám sát hình phạt xong, tâm trạng hình như vẫn chưa tốt, đứng dậy phất phất tay áo, sau đó đi ra cửa, trước lúc rời đi còn quay lại gọi ta một câu: “Lại đây.”
Ta “ồ” một tiếng, chạy chầm chậm tới. Lão thị vệ trưởng phía sau nói một câu khiến ta suýt thì ngã sấp mặt.
Ông ta nói: “Nha đầu này là con gái nuôi của Thiện công công à? Chẳng trách lại coi thường quy củ như thế.”