Người Kia, Thiếu Gia!

Chương 2




:

Tất cả mọi người điên rồi !

Bạch Nghiên Lý cảm giác bốn phía xung hừng hực nhiệt độ cơ thể cao ngất trời, mọi người muốn điên thật rồi.

Trời ạ ! Cho tới bây giờ cô cũng không biết âm nhạc là điếc tai nhức óc, nhưng sẽ làm cho người ta hoàn toàn bất đồng cảm thụ. Một phần làm cho người ta mệt muốn chết, một phần làm cho người ta reo hò thét lên chói tai, cho dù là rát cả họng cũng không thương tiếc. Tại sao có thể như vậy ?

Ban nhạc Chân Lý, cô thật nhớ kỹ bọn họ.

Huệ Quân nói không sai, bọn họ quả nhiên làm cho người nghe mê muội, chuyện phát hành đĩa nhạc làm minh tinh không còn là tương lai xa, bởi vì bọn họ thật sự quá tuyệt vời làm cho một người ít nghe nhạc như cô cũng bị mê muội.

Cô bất tri bất giác nở nụ cười, thả mình theo âm nhạc để cho cơ thể đung đưa theo điệu nhạc.

Bất chợt cánh tay của cô lạnh băng, cô ngạc nhiên quay đầu nhìn, chỉ thấy ống tay áo của cô đã ướt hơn phân nửa, mà người nam nhân bên cạnh cô tay cầm ly rượu chỉ còn lại một phần ba vẻ mặt lúng túng nhìn cô.

“Thật xin lỗi” Nam nhân nói.

Bạch Nghiên Lý chỉ cảm thấy mình gặp vận xui xẻo, căn bản nói không ra lời.

“Tôi xin lỗi, tôi có thể mời cô uống một ly được không ?” Nam nhân nóng bỏng nói.

“Không cần” Cô lãnh đạm cự tuyệt. Thật là lòng Tư Mã Chiêu, người đi đường cũng biết.

“Cô có phải rất tức giận cho nên mới không nhận lời mời của tôi ?”

Bạch Nghiên Lý không để ý đến hắn ta, vô tư rướn cổ nhìn lên sân khấu, nghĩ thầm làm như vậy hắn sẽ biết mà lui đi, nhưng mà không như ý của cô.

“Nếu như cô không muốn tự mình theo tôi đến quầy ba, tôi đây không thể làm gì khác hơn là tới quầy ba lấy đồ uống đến đây mời cô chuộc lỗi” Nam nhân nói.

Bâng đồ uống tới đây ? Hắn ta muốn gặp vận xui để giội ướt người sao ?

“Chờ một chút !” Bạch Nghiên Lý theo bản năng gọi hắn ta lại.

Nam nhân lập tức trở về nhìn cô.

“Tôi vừa nói không cần” Cô vẻ mặt kiên định lần nữa cự tuyệt.

“Không sao, tôi rất kiên trì. Nếu cô không muốn tới quầy ba, có thể nói cho tôi cô thích uống loại gì là được, nếu cô không muốn nói thì để tôi tự tiện quyết định”

Đáng giận ! Người này thật chưa từ bỏ ý định. Nhìn điệu bộ của hắn ta nếu không để cho hắn ta mời cô đồ uống thì trong sàn nhảy này đảm bảo sẽ có thêm người gặp vận xui ướt hết như cô.

“Tôi đi lấy đồ uống với anh là được” Cô bất đắc dĩ nói.

“Được” Nam nhân lập tức nhếch miệng cười một tiếng.

“Huệ Quân, mình đi tới quầy ba uống nước” Cô nói với cô bạn đứng bên đang hò hét ầm ĩ đến quên cả bạn cùng phòng là cô.

“Ừ” Huệ Quân gật đầu ngay cả nhìn cũng không thèm.

Bạch Nghiên Lý hoài nghi cô có thật nghe những gì mình nói, bất quá không sao, cô chỉ muốn nam nhân kia biết cô đi cùng bạn chứ không phải đi một mình mà thôi.

Đi theo nam nhân đến quầy ba ngồi xuống ghế, nhân cơ hội cho chân nghỉ ngơi. Ở phía trước xem biểu diễn không cảm thấy mệt, lúc này ngồi xuống mới biết chân mình mỏi như thế nào, trái tim đập kịch liệt như thế nào.

“Cảm ơn cô đã nhận lời mời của tôi. Xin hỏi cô muốn uống gì ?” Nam nhân nụ cười chân thành hỏi.

“Làm ơn cho tôi một ly nước trái cây” Bạch Nghiên Lý đối với tửu lượng của mình cần phải an toàn.

Nụ cười đột nhiên cứng lại, trên mặt nam nhân trượt xuống ba đường hắc tuyến “Cô làm như vậy không phải làm khó người pha chế rượu sao ? Nơi này là quầy rượu làm sao có thể có nước trái cây chứ ?”

“Không có sao ?” Nhìn về người pha chế rượu trong quầy ba cô khêu mi hỏi.

“Có” Người pha chế trả lời.

Bạch Nghiên Lý quay đầu nhìn về phía nam nhân nhếch miệng cười rồi mới hướng về người pha chế nói “Cho tôi một ly nước trái cây”

“Nhìn thái độ của cô đối với tôi một chút ý tứ cũng không có, tôi không đẹp trai sao ?” Nam nhân cười khổ hỏi, vẻ mặt như muốn nói cô chỉ cần cho tôi lý do cự tuyệt thì tôi sẽ đi.

“Tôi đã có bạn trai” Cô cho hắn ta lý do đả thương duy nhất.

“Bạn trai cô so với tôi đẹp trai hơn không ?”

“Đẹp trai hay không có quan hệ sao ?” Cô tò mò hỏi ngược lại.

“Nếu đi ra ngoài chơi cô không muốn cùng suất ca có chút gì đó mập mờ, cùng hưởng thêm những vui thú sao ?” Nam nhân tính mở miệng dò xét.

“Không muốn” Bạch Nghiên Lý sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn lạnh giọng cự tuyệt. Cô ghét nhất loại người dựa vào bề ngoài đi dụ dỗ tìm người tình một đêm.

“Thật không muốn ? Nếu như đối tượng không phải là tôi mà là thành viên đang biểu diễn trên sân khấu kia, như Thiếu Gia chẳng hạn” :

Bạch Nghiên Lý lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, trên mặt cô viết rõ ràng không vui cùng căm phẫn. Thái độ này của cô là nữ nhân không quan hệ ân ái sao ?

“Thật xin lỗi là ta tôi nói sai” Nam nhân biết sai lập tức xin lỗi “A Ken, nước trái cây của tiểu thư đây còn chưa xong sao ? Động tác của cậu còn không nhanh một chút tôi sợ vị tiểu thư này ngay cả cơ hội chuộc lỗi cũng không cho, nhanh lên một chút !” Hắn ta thúc giục pha chế.

“Nước trái cay của cô đây” Pha chế đẩy ra trước mặt cô ly nước chanh.

“Cảm ơn” Cô nhận lấy ly nước lập tức uống một ngụm, sau đó nhìn về nam nhân đòi chuộc lỗi “Cảm ơn đồ uống của anh, bây giờ chúng ta hai người không thiếu nợ nhau đúng không ?”

“Muốn vội vã đuổi tôi đi như vậy ?” Ít nhất có thể đợi cô uống xong ly nước trái cây đó được không ?” Nam nhân cười khổ nói.

Người này thật đúng là không từ bỏ ý định, đã nói rõ một chút cũng không thích hắn, thậm chí còn có chút chán ghét. Hắn ta cứ dây dưa như vậy làm gì ? Quả thực không hiểu được ! Muốn nhìn cô uống xong đã mới rời đi sao ? Quá dễ đi.

Cô bỗng nhiên cúi đầu ngậm ống hút trong miệng, sau đó hút một hơi uống hết vào bụng.

“Được rồi, tôi đã uống xong” Cô ngẩng đầu nhìn hắn nói.

“Thì ra tôi đây bị người chán ghét nha” Nam nhân bộ dạng khóc không ra nước mắt hướng về người pha chế nói.

Pha chế A Ken nhịn không được cười một tiếng.

“Bất quá hoàn hảo chúng ta không làm nhục cánh đàn ông đúng không ?” Nam nhân bỗng nhiên nhếch miệng cười lớn.

“Cái gì may mắn không làm nhục cách đàn ông ?” Bạch Nghiên Lý hoài nghi hỏi.

Nam nhân nhìn cô nhếch miệng mỉm cười. Bộ dáng như khó lóc, sa sút tinh thần so với giờ tưởng như hai người.

“Nói cho tôi biết đây là mấy ?” Nam nhân vươn ra một ngón tay trước mắt cô, vẻ mặt cợt nhả nhìn cô hỏi.

Bạch Nghiên Lý nhắm mắt lại, cố gắng đè nén không nổi giận mắng người. Người này rốt cuộc thần kinh có vấn đề nha ? Thật là đáng chết !

Mắng chửi người quá phí khí lực hay là nhanh trực tiếp rời đi, nghĩ là làm, cô đứng dậy xoay người rời đi, bỗng nhiên bị hoa mắt chóng mặt cả người mất đi thăng bằng.

“Hắc, cẩn thận một chút, cô không sao chứ ?”

Nam nhân đỡ lấy cô, mặt hắn đung đưa trước mắt cô, cô căn bản không biết phát sinh chuyện gì, cũng không còn kịp trả lời hắn, một giây sau lập tức mất đi ý thức.

–0O0–

“Tiểu Dương, người đâu ?” Rời khỏi sân khấu, Cận Cương lập tức bắt người hỏi.

Tiểu Dương từ trong túi móc ra một cái chìa khóa, vẻ mặt rất chi là đắc ý.

“Tôi hỏi cậu người đâu ? Cậu đưa chìa khóa cho tôi làm gì ?” Cận Cương sốt ruột trừng mắt nhìn hắn.

“Đang ở phòng 301, đây là chìa khóa” Tiểu Dương không khỏi thở dài. Vừa mới nói xong, chìa khóa trên tay đã bị rút đi, mà hắn là muốn nghe một câu cảm ơn hoặc là khen ngợi, liền vọng tưởng của hắn nhanh chóng rời đi theo bóng lưng người nào đó.

“Tiểu Dương, lão đại là nói ai ?”Taytrống Đại Sơn trong ban nhạc hỏi.

“Nữ nhân”

“Nữ nhân” Trong nháy mắt toàn bộ thành viên ban nhạc đều tụ lại đây.

“Nữ nhân nào ? Cậu mau nói rõ ra đi” Tay chơi bass cao không khỏi tò mò hỏi gấp.

Trưởng nhóm Thiếu Gia của bọn hắn luôn kỳ thị nữ nhân, nếu như không nhìn thấy hắn đau sắp chết nhưng lại dám động thủ người xúc phạm cái chết của gay, bọn họ còn từng hoài nghi hắn là gay. Bởi vì mỹ nữ xuất hiện trước mặt hắn, bọn họ chưa từng thấy hắn động chân mày. Nhưng là bây giờ vì một nữ nhân làm cho hắn chạy trốn nhanh như vậy, cái đống lửa này có thể nào không kinh ngạc ?

“Tiểu Dương, cậu đừng có câm như thế, nhanh nói được không ?” Hát chính Á Lịch lớn tiếng nói.

“Mình không biết Thiếu Gia cùng cô gái kia quan hệ như thế nào nha, mình biết nói gì nha ?” Nhìn ba gương mặt tuấn tú đang khẩn cấp trước mặt, tiểu Dương có chút khó khăn.

“Cô gái kia như thế nào, đẹp không ?” Đại Sơn mở miệng.

“Là lão đại chủ động hay là cô ta chủ động ?” A Cao vẻ mặt tò mò.

“Bọn họ hẹn nhau ở nhà khách là ý của lão đại sao ?” Á Lịch hỏi.

“Làm sao bây giờ ? Mình không biết trả lời vấn đề nào trước a” Tiểu Dương khóe miệng khẽ nhếch, đắc ý vênh váo làm bộ làm tịch, không ngờ một giây sau trên đầu lập tức xuất hiện mấy cú đấm cảnh cáo.

“Oa ! Mình nói ! Mình nói ngay lập tức” Hắn lập tức đầu hàng kêu to.

“Cậu chính là thiếu dạy dỗ, còn không nhanh đem chuyện nói ra” Á Lịch lại gõ đầu hắn một cái. :

Tiểu Dương không thể làm gì khác hơn là đem chuyện gặp ở nhà vệ sinh ra kể lại, chuyện Thiếu Gia còn nói muốn gặp cô gái kia sau khi biểu diễn, cùng chuyện hắn ta mời người hỗ trợ như thế nào, thông đồng cùng với pha chế làm cho cô gái kia hôn mê đem lên phòng 301. Tất cả nói xong một lần.

“Theo như lời của cậu thì cô gái kia chỉ là thanh tú chứ không phải đẹp mỹ miều, không có gì đặc biệt, thật không ngờ ánh mắt lão đại lại thấp như vậy nha” A Cao có chút thất vọng nói.

“Lão đại chứ không phải cậu, chỉ biết trong mặt mà bắt hình dong, dùng nửa người dưới để suy nghĩ” Á Lịch không nhịn được phản bác lườm hắn một cái.

“Tiểu Dương, cậu cho cô gái kia ăn cái gì ?” Đại Sơn đối với chuyện này khá hứng thú.

“Ngô, một chút thuốc mê, một chút thuốc kích thích, còn có một chút…Ân” Hắn muốn nói lại thôi.

“Còn có cái gì ?”

“Xuân dược”

“Ha, ha…” A Cao đột nhiên cười to.

“Mình nghĩ Thiếu Gia có hứng thú với cô gái này, nhưng cô ta lại không mềm lòng nên mới làm như vậy” Tiểu Dương nhanh chóng giải thích, thực ra không nói cô gái kia đã có bạn trai “Mình sai lầm rồi sao ?”

“Không có, cậu làm vậy thật tốt quá, thật tốt quá ! Ha ha…” A Cao cười đến chảy nước mắt.

“Tiểu Dương, cậu xác định lão đại đối với cô gái kia là hứng thú nam nữ sao ? Tự tiện hành động như vậy không sợ lão đại đánh sao ?” Đại Sơn nói.

Tiểu Dương cả người cúng đờ, hắn chỉ nghĩ đến kết quả không nghĩ đến hậu quả. Xong, nếu như Thiếu Gia không có ý với cô gái kia vậy thì hắn chết chắc.

“Bây giờ mới nghĩ đến hậu quả không phải quá chậm rồi sao ?” Á Lịch cười hì hì hướng hắn bỏ đá xuống giếng.

Tiểu Dương mặt không còn chút máu, vẻ mặt không biết làm sao nhùn Á Lịch, mồ hôi chảy ròng ròng.

Bất chợt di động trong túi hắn vang lên làm cho hắn sợ hãi nhảy dựng. Hắn lấy di động trong túi ra, nhìn đến tên người gọi đến đã khiến hắn thiếu chút nữa cầm không nổi di động.

“Lão đại gọi tới ?” Nhìn thái độ kinh hoảng của hắn Á Lịch nhếch miệng hoài nghi hỏi, liền đưa tay giật lấy cái điện thoại “Mình giúp cậu nghe”

“Này, lão đại” Hắn cười hì hì nói.

“Mẹ kiếp ! Á Lịch gọi tên khốn kia nghe điện thoại” Cận Cương tức giận không kiềm được gầm lên trong điện thoại.

“Tên khốn kia đi vệ sinh, có chuyện gì cần mình giúp sao ?” Á Lịch nhìn mặt không còn chút máu của tiểu Dương, bình tĩnh hỏi.

“Đi gọi tên khốn kia từ nhà vệ sinh ra ngoài” Cận Cương cắn răng ra lửa thét.

“Ha ha…”Á Lịch không nhịn được lên tiếng bật cười “Cậu làm chi tức giận như vậy nha, tiểu Dương cũng là có ý tốt…”

“Mình muốn nói với lão đại” A Cao đột nhiên đoạt mất di động.

“Lão đại a, cấm dục quá độ sẽ ảnh hưởng đến thân thể, cho nên cậu tối nay nên hưởng thụ đi ! Đúng rồi, cô gái kia không cẩn thận ăn chút xuân dược, cho nên cậu chịu khó cầm cự đừng làm mất mặt ban nhạc chúng ta đó ! Ha ha…” Hắn cười nói xong lập tức ngắt điện thoại sau đó ném trả cho tiểu Dương “Được rồi, giờ không có chuyện của chúng ta, chuẩn bị trở về nhà đi”

Hắn huýt sao, tâm tình dễ dàng khoái trá đeo bass trên lưng chuẩn bị về nhà, nhưng tiểu Dưng lại chỉ muốn khóc, hắn ta lại đem chuyện xuân dược nói cho Thiếu Gia. Hắn coi như xong, hắn chết chắc, hắn có thể chết không toàn thây nữa, ô ô~~

“Mình nghĩ cậu nên đi núp đi” Đại Sơn vẻ mặt đồng tình vỗ vỗ bờ vai của hắn.

“Chờ bão qua đi mình sẽ thông báo cho cậu” Á Lịch cũng vỗ vỗ hắn.

Tiểu Dương trừ gật đầu còn có thể nói gì a ? Ai kêu hắn tự cho mình thông minh, ô ô ~~

Xuân dược ? Xuân dược ! Xuân dược : 18+

Nếu như Trần Sĩ Dương khốn kiếp làm việc không xong, có dư ngu ngốc dám xuất hiện trước mặt anh, anh nhất định sẽ bổ hắn ngay tại chổ. Thật là tức chết hắn đi !

Cận Cương tức đến sắp học máu, anh làm sao cũng không nghĩ ra chuyện sẽ bị tiểu Dương ngu ngốc kia làm thành như vậy. Anh vốn chỉ muốn cùng tiểu Lý ôn chuyện, hỏi cô còn nhớ anh hay không, thuận tiện hàn huyên một chút cuộc sống gần đây của hai người, chơi thân từ bé nay duyên gặp lại tiếp tục làm bạn bè. Nhưng là tình huống này muốn làm sao hàn huyên nha ?

Đừng nói người bây giờ hôn mê bất tỉnh, cho dù cô có tỉnh lại thì đầu của anh cũng rất đau nha.

Xuân dược, Trần Sĩ Dương chết tiệt, tên kia tốt nhất nên trốn kĩ một chút, nếu không để anh bắt gặp hay tìm được thì chính ngày đó là ngày giỗ của hắn. Khốn kiếp chết tiệt !

Tức giận phun lửa, anh đi đến bên giường. Nhìn cô gái trên giường hoàn toàn mất đi lý trí thì trong lòng anh một luồng tức giận nồng đậm đang từ đáy lòng dâng lên thoát ra.

Tiểu ngu ngốc này ! Cô không phải rất cẩn thận sao ? Thế nhưng ngu ngốc bị bỏ thuốc mê rồi bị đưa tới khách sạn thì làm sao ? Cô khi còn bé rõ ràng rất thông minh mà ? Tại sao khi lớn lên lại đần đần đi rồi ? Chẳng trách có câu nói như vậy—không ba năm dại một giờ. Khuôn mặt của cô so với thời bé không khác gì nhiều, vẫn là tỏa ra thông minh lanh lợi. Thật là một tiểu ngu ngốc !

Dùng sức thở dài một hơi, anh kéo chăn lên cẩn thận đắp lại cho cô, sao biết cô lúc này tự nhiên động đậy, bắt đầu trăn trở vặn vẹo cơ thể, thấp giọng rên rỉ.

Chết tiệt, cô đã tỉnh, hơn nữa xuân dược đang phát tác.

Làm sao bây giờ, có thể cầm cây côn đánh cô bất tỉnh sao ? Nếu không để dục hỏa thiêu đốt cô chịu được sao ?

Bạch Nghiên Lý đột nhiên mở mắt ra, hơi thở nhẹ mỏng dồn dập, sắc mặt ửng hồng nhìn anh “Anh…” Cô vừa mở miệng lập tức tiếng rên mềm mại vọt ra ngoài.

Cận Cương đột nhiên chấn run một cái, không thể tưởng tượng được mình lại có phản ứng với tiếng rên của cô.

Điều này sao có thể ? Cho dù có nhìn đến mỹ nữ ăn mặc thiếu vải gợi cảm, nữ nhân chủ động đến tìm anh, nhưng không có một cô gái nào gợi lên được dục vọng của anh, làm sao cô có thể chỉ rên nhẹ một tiếng lại làm cho anh nổi lên phản ứng chứ ?

“Tôi…thật khó chịu…Nóng quá, tôi…thật khó chịu” Cô ở trên giường trăn trở rên rỉ, mỗi một thanh âm đều mang theo tiếng động dụ mị, hoàn toàn làm cho anh mất đi khống chế dục vọng.

Cận Cương thần sắc đông cứng, khó tin nhìn cô đang cởi bỏ áo quần của mình, không tự chủ ôm chặt chăn bông cọ xát, nhìn động tác của cô ánh mắt của anh không khỏi nóng rực, hô hấp cũng càng lúc càng dồn dập.

“Tôi…thật khó chịu, giúp tôi…” Cô đột nhiên vươn tay về phía anh, ánh mắt mờ sương nhìn anh, rên rỉ cứu trợ.

Cận Cương cảm giác mình sẽ điên mất !

Trần Sĩ Dương chết tiệt, Trần Sĩ Dương chết tiệt !

“Giúp tôi…tôi thật khó chịu, giúp tôi—-!” Cô đột ngột bò dậy bắt được tay anh, nức nở yêu cầu.

“Em không biết mình đang nói cái gì” Anh nhìn cô không chớp mắt trầm giọng nói.

“Giúp tôi, cứu tôi !” Cô mất hết tự chủ đem tay anh đặt trước ngực mình, áp chế đi sự khó chịu trên bộ ngực, cô không biết mình tại sao phải làm như vậy, chỉ biết làm như vậy sẽ làm cho cô cảm giác được thoải mái chút ít. Cô tại sao phải làm vậy ?

Cận Cương không có cách nào hô hấp, anh không có kinh nghiệm phấn khởi hưởng thụ dưới loại tình huống này, muốn một người đến toàn thân cũng đau. Nhưng cô là tiểu Lý nha, anh vẫn còn nhớ chuyện thủa bé nha.

“Ân…” Cô bỗng phát ra một chuỗi gợi cảm rên rỉ mang chút khó chịu, hoàn toàn phá hủy đi một tia lý trí cuối cùng của anh.

“Hy vọng em ngày mai tỉnh dậy không hối hận” Anh nhanh chóng nói, sau đó cúi xuống vội vã hôn cô——-không, phải nói là tham làm cắn nuốt cô.

Đôi môi của anh dường như cắn mút môi cô dã man, do xuân dược phát tác nên cũng một cách tự nhiên cô nóng bỏng đáp trả, hơn nữa còn muốn nhiều hơn, cho nên cô luồn tay vào áo anh khát khao vuốt ve cơ ngực, cơ bụng săn chắc, theo bản năng xuống chút nữa tìm kiếm, khi cô đặt tay lên vật đàn ông đã sớm cương cứng của anh, anh lại phát ra một tiếng rên rỉ không biết là thống khổ hay vui sướng.

Cận Cương chỉ chống đỡ một chút liền đem tay cô dời đi, nghiêng thân áp cô trên giường, càng thêm xâm nhập dùng sức hôn cô.

Xuân dược dường như làm cô thay đổi thành người khác, nhiệt tình mà vội vã tiếp nhận những nụ hôn, vuốt ve trêu chọc của anh, cô như vậy cũng khiến cho anh điên cuồng hơn.

Anh nhanh chóng cởi bỏ hết áo quần của cô, hôn mỗi tấc da thịt mềm mại của cô, đem đầu v* trước ngực ngậm vào trong miệng mà mút. Cô nhắm nghiền hai mắt, luồn tay vào tóc anh, từ sâu trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ thỏa mãn.

Cô ôn tồn thanh âm khêu gợi làm cho máu trong người anh nóng lên thiêu đốt, cũng không chịu được nữa nhanh chóng tách hai chân của cô, đưa ngón tay thăm dò cơ thể cô, cảm thấy cô ướt át chuẩn bị tiếp nhận anh.

Cô rất chặt làm anh vừa tiến vào đã làm cô kêu ra tiếng,nhưng ngay sau nó cô đã vội vàng di chuyển cái mông, muốn được nhiều hơn nữa, mà chính anh cũng muốn như vậy.

Anh lập tức thở gấp, nhanh chóng cởi bỏ áo quần của mình, một lần nữa phủ lên người cô liền dang rộng hai chân của cô, đặt vật đàn ông cứng rắn nơi mềm mại của cô, điều chỉnh tư thế tiến vào cô.

Khi anh ở trong cơ thể nóng bỏng của cô gặp trở ngại, thân thể anh khó tin cứng ngắc, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, mà đột nhiên cô lại dùng sức hướng phía trước đẩy lên liền đưa vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô.

Đột nhiên xuất hiện khoái cảm làm cằm anh rút chặt, anh nhắm mắt lại thật chặt cảm nhận cô rên rỉ bên tai anh, mùi của cô vờn quanh chóp mũi anh, cô rất chặt, rất nóng, rất mềm mại, nóng ướt bao lại vật nóng của anh. Đây hết thảy đều vượt ra xa phạm vi chịu đựng của anh.

Anh mở mắt ra, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, sau đó ở trong cơ thể cô di động. Anh không ngừng chạy nước rút, một lần so với một lần dùng sức hơn, xâm nhập sâu hơn, cho đến khi cao trào đưa hai người đến đỉnh hoan ai mới thôi…

Hô hấp của anh trầm ổn, anh ngủ thiếp đi.

Bạch Nghiên Lý len lén mở mắt, cẩn thận nhìn về nam nhân nằm bên cạnh, sau khi xác định hắn thật sự ngủ, lúc này cô mới trầm trọng thở ra một hơi tức giận, nhưng là cô làm như vậy xong thì tâm tình của cô vẫn trầm trọng hơn nữa còn rối loạn.

Thiếu Gia, dĩ nhiên là anh ta ?

Đây là chuyện gì xảy ra ?

Cô còn nhớ rõ mình ở pub bị rượu làm cho ướt áo, chuyện uống nước trái cây, nhưng kế tiếp xảy ra chuyện gì ? Tại sao cô lại ngủ ở chổ này ? Là ai mang cô tới đây ? nơi đây là nơi nào ? Còn có chính là…

Cô đem ánh mắt nhìn qua gương mặt nam nhân đang ngủ say, chân mày nhíu chặt, muốn khóc nhưng phát hiện mình khóc không ra nước mắt, bởi vì căn bản cô không rõ hắn là ân nhân cứu mạng của mình hay là kẻ gây ra chuyện.

Cô nghĩ trong pub cô bị bỏ thuốc mê, mà vị Thiếu Gia này có thể là người đã cứu mạng cô sau đó ăn cô luôn ?

Không, mặc dù cô nhớ không rõ ràng nhưng hình như người chủ động là cô, ít nhất rõ ràng nhớ được hai lần. Cô trước bò lên người anh giở trò, cô hôn anh ta trước, cô ở trên người anh ta cọ xát trước làm cho anh ta không nhịn được gầm nhẹ một tiếng, cuối cùng mới đẩy ngã cô ra làm chuyện kia.

Nghĩ đến chuyện phát sinh với anh cô xấu hổ kêu ra tiếng.

Cùng một nam nhân giường như xa lạ làm chuyện trên giường, cô tại sao lại làm ra chuyện thái quá như vậy ? Cho dù là bị thuốc mê cũng không nên a !

Bạch Nghiên Lý nhắm mắt lại, hối hận muốn hét lên. Cô căn bản không nên cùng Huệ Quân đến pub, hơn nữa không nên để cho người xa lạ mời đồ uống, kết quả nhìn lại tình huống bây giờ, cô rốt cuộc nên làm thế nào mới tốt ?

Đi thôi.

Một thaanh âm từ trong đầu cô xong ra.

Không sai, đi thôi. Cho dù vị Thiếu Gia này thật sự là ân nhân cứu mạng của cô, anh ta cũng nhận được báo đáp từ thân thể cô không phải sao ? Nếu cô thừa dịp anh ta ngủ say mà bỏ đi thì anh ta có nghĩ cô vong ân phụ nghĩa không nhỉ ?

Huống chi nói thật cô không cách nào đối mặt với một người hoàn toàn nhận không ra, nhưng lại là nam nhân từng cùng cô thân mật, cô nhất định sẽ lúng túng chết, cho nên không ngi ngờ gì nữa, ròi đi là phương thức tốt nhất.

Đã có quyết định nên cô không chần chừ, cẩn thận rời khỏi ngực của anh, cẩn thận xuống giường, lập tức cẩn thận mặc áo quần, cẩn thận——-hoặc là bất tri bất giác nhìn anh một lúc lâu.

Anh có nhớ cô không ? Chỉ sợ sẽ không, lấy trình độ ở pub anh được hoan nghênh như vậy thì chuyện tình một đêm này có lẽ đã thành quen đi, như thế nào lại đi nhớ kỹ đối phương mặt mũi là cái đâu ?

Chẳng biết tại sao cảm thấy buồn, cô khẽ thở dài, yên lặng xoay người rời đi.