Người Kia, Lão Bản

Chương 10




Mùa thu bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu vạn vật, gió nhè nhẹ thổi trong hẻm nhỏ làm tinh thần người ta thư thái sung sướng, bất quá hoàn cảnh tốt không thể làm cho Đoạn Hựu Lăng không khỏi ủ dột.

“Thì ra là còn có chuyện như vậy”

Nghe xong mọi chuyện xảy ra tối hôm qua xong, từ trước đến nay khuôn mặt luôn sáng sủa của Vu Hàn cũng lây vẻ u buồn sắc thái ủ dột.

Đoạn Hựu Lăng gật đầu, ngay cả khí lực thở dài cũng không có.

Chỉ cần nghĩ đến tình cảm của mẹ Thiệu Giác đối với anh, cùng với giọng nói nói đã thành thói quen của anh thì tâm cô đã cảm thấy đau. Cô thật hối hận năm đó sau khi cùng anh phát sinh tình một đêm, buổi sáng tỉnh lại chạy trốn, nếu như cô không rời đi có lẽ cô đã bên cạnh anh sáu năm trước, cô thật hối hận.

“Được rồi, không nên suy nghĩ quá nhiều, cũng không cần thay Thiệu Giác đau lòng khổ sở, chỉ cần thời gian này trôi qua thật tốt, cảm thấy vui vẻ, cần gì phải nhớ quá khứ đã qua đi chứ ? Em cũng phải học thói quen của anh ta một chút nhanh quên đi” Vu Hàn đưa tay vỗ vỗ vai cô.

“Làm sao có thói quen được ?” Đoạn Hựu Lăng cười khổ hỏi. Ngay cả mẹ con cô cảm thấy có được thói quen thật là khó, như vậy năm đó anh đã tốn bao nhiêu thời gian, đau lòng bao nhiêu, bao nhiêu khổ sở cùng thương tổn mới có thói quen như thế ? Cô cảm giác tâm của mình lại đau đớn hơn.

“Cũng đừng có suy nghĩ không thể có thói quen kia, dù sao những người đó một năm em cũng không gặp một lần, cho đến khi bọn họ không còn tồn tại thì thôi” Vu Hàn một bộ phất tay đuổi ruồi.

Đoạn Hựu Lăng vừa cười khổ một cái, hy vọng có thể nhẹ nhàng giống như chị nói vậy, thật không muốn để ý nữa.

“A !” Vu Hàn đột nhiên dừng bước thấp giọng hô lên.

“Sao vậy ?” Đoạn Hựu Lăng nhất thời cũng dừng bước lại, khẩn trương hỏi. Vu Hàn đã mang thai hơn chín tháng, qua không tới ba tuần nữa là ngày chị sinh, không cẩn thận chú ý không được.

“Bụng bị dùng sức đá một chút, tên tiểu tử này gần đây thật sự càng lúc càng nghịch” Vu Hàn vuốt bụng vẻ mặt như đau khổ nói.

“Làm em sợ muốn chết, em cứ tưởng chị muốn sinh” Đoạn Hựu Lăng kinh hồn vỗ vỗ ngực.

“Chị còn phải ba tuần nữa mới sinh, nào có sớm như vậy. Bất quá tiểu tử này muốn ra sớm thì chị cũng không phản đối” Vu Hàn cười cười xoa xoa cái bụng.

“Thật là ý không tốt, chị Vu Hàn, chị muốn nhanh sinh nhưng em còn muốn chị giúp em làm việc” Đoạn Hựu Lăng cảm thấy rất xin lỗi.

“Nào có làm chuyện gì, chẳng qua là muốn ta ở nhà đợi người ở công ty dụng cụ đưa đồ tới rồi mở cửa cho bọn họ, thuận tiện nói cho bọn họ biết đồ để ở chỗ nào mà thôi, không tốn nhiều khí lực.

“Thật xin lỗi, đối phương vốn là đảm bảo ngày mai giao hàng tuyệt đối không thành vấn đề, ai biết đột nhiên lại muốn kéo dài sang hai ngày”

“Chị có nói cái gì đâu, em xin lỗi cái gì ? Em còn nói xin lỗi nữa thì chị không giúp em nữa đâu” Vu Hàn giả bộ sinh khí tức giận gầm nhẹ.

Đoạn Hựu Lăng cười cười không nói thêm gì.

Bầu trời xanh thăm thẳm, ánh mặt trời ấm áp, gió nhẹ nhẹ phe phẩy, hai người bọn họ chậm rãi tản bộ đi về phía quán cà phê.

Chi————-

Một tiếng chói tai vang lên giống như tiếng lốp xe hơi ma sát với đường nhựa, trong nháy mắt truyền tới tai hai cô.

Hai người đồng thời quay đầu nhìn, chỉ thấy một chiếc xe màu đỏ đang lấy tốc độ cao lao về phía hai cô đang đứng.Trong nháy mắt Đoạn Hựu Lăng ngây người, chỉ có Vu Hàn phản ứng nhanh chóng, lập tức lôi kéo Đoạn Hựu Lăng về phía mình, hai cô ngã lên lề đường tránh được một kiếp.

Đoạn Hựu Lăng vẫn là vẻ mặt ngơ ngác không biết xảy ra chuyện gì.

“Đau quá !” Vu Hàn chuyển động thân thể, ôm bụng rên rỉ.

“Chị Vu Hàn !” Nghe tiếng kinh hô cô mới hoàn hồn nắm chặt tay Vu Hàn kêu lên.

“Bụng của chị đau quá !” Vu Hàn mặt không còn chút máu, nhất định là chị vừa rồi té mạnh động đến thai nhi “Đưa chị đi bệnh viện báo cho lão công chị biết”

“Được được, chị không nên dùng sức, không cần khẩn trương, hít sâu, hít sâu” Đoạn Hựu Lăng vội vàng trấn an chị cũng là trấn an chính mình, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía quán cà phê khoảng cách năm trăm mét, đột nhiên cất giọng kêu to “Người đâu nhanh lại đây cứu mạng nha !”

Mặc dù trước thời gian ba tuần nhưng Vu Hàn vẫn bình an sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh, Đoạn Hựu Lăng biết vậy thì an tâm nhưng ngay sau đó liền ngất đi.

Lúc cô tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh, lão công đang ngồi bên giường vẻ mặt lo lắng nhìn cô.

“Em sao lại ở đây ?” Cô thử ngồi dậy lại bị anh ép nằm lại xuống giường.

“Không được”

Cô nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, vừa nhìn về phía đầu giường có bình truyền lại nhìn đến tay mình đang được truyền thuốc.

“Em sao lại ở đây ?” Cô hỏi lần nữa “Sao lại truyền nước biển ? Chị Vu Hàn đâu ? Em muốn đi xem chị ấy như thế nào”

“Em bây giờ không thể rời giường”

“Tại sao ?”

Anh trầm mặc nhìn cô một lát mới trả lời “Em có hiện tượng sinh non”

“Sinh non ?”

“Ân”

Đoạn Hựu Lăng ngơ ngác nhìn anh, giống như không hiểu hai chữ này, miệng của cô cứng ngắc, muốn nói nhưng không ra lời. Cô cúi đầu muốn nhìn bụng của mình nhưng làm không được, chỉ có thể đưa tay sờ rất nhẹ nhàng.

“Em cũng không biết” Cô mờ mịt nhưng nói thật.

“Mới hai ba tuần mà thôi, em dĩ nhiên không biết” Thiệu Giác ôn nhu nói, nhẹ đặt lên tay của cô đang ở trên bụng.

“Không có chuyện gì đúng không ? Chỉ cần em biết điều một chút nghe lời bác sĩ không lộn xộn thì cục cưng sẽ không có việc gì đúng không ?” Cô nhanh hỏi.

“Ân”

“Thật tốt quá” Cô đột nhiên nhẹ bõng, vẻ mặt từ mờ mịt, mong đợi, trong nháy mắt trở nên kiên định, dũng cảm, còn phát ra một tình mẫu tử nói không ra lời.

“Em hy vọng lần này mang thai con gái như nguyện vọng của anh” Cô cười chớp chớp mắt.

Đột nhiên Thiệu Giác có cảm giác nói không ra lời, chỉ có thể nhìn cô không chớp mắt. Cảm giác mũi có chút cay, cổ họng co rút, ý nghĩ yêu thương cùng xin lỗi càng dâng lên trong lòng, như muốn bao phủ cả người anh.

Bác sĩ nói là rất nguy hiểm, anh đã nói dối cô.

“Cốc cốc..”

Cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa, hai người đồng thời quay đầu lại nhìn, chỉ thấy lão công Khuê Thú Chi của Vu Hàn cùng La Kiệt đi vào trong phòng bệnh.

“Này Hựu Lăng, em cảm thấy như thế nào ? Anh nghe nói em mang thai, chúc mừng em” Khuê Thú Chi đến bên giường bệnh mỉm cười nói với cô.

“Chúc mừng hai người” La Kiệt cũng hướng Thiệu Giác chúc mừng.

“Cảm ơn” Thiệu Giác mỉm cười miễn cưỡng.

“Thật xin lỗi anh Khuê, chị Vu Hàn vì cứu em nên mới động thai khí sinh non. Em cảm thấy thật có lỗi, thật xin lỗi !” Đoạn Hựu Lăng vẻ mặt áy náy tự trách, hốc mắt cũng phiếm hồng.

“Không sao, dù sao hai mẹ con cũng đã bình an, em cũng không có chuyện gì là tốt rồi” Khuê Thú Chi lắc đầu.

“Cảm ơn anh, anh Khuê” Cô chân thành cảm ơn “Chị Vu Hàn bây giờ thế nào ? Thật ra em rất muốn đi thăm chị ——–”

“Em bây giờ muốn chính là nghe lời bác sĩ thật tốt ở trên giường an thai” Khuê Thú Chi lắc đầu cắt đứt “Vu Hàn cũng muốn anh nói với em, không có sự đồng ý của bác sỹ thì không cho phép em xuống giường đi thăm hỏi, bết không ?”

“Em biết rồi” Đoạn Hựu Lăng nhìn anh ta cười khổ một cái, vừa bất đắc dĩ vừa uất ức.

“Biết là tốt rồi” Khuê Thú Chi trầm ngâm một hồi lâu rồi mói hỏi “Đúng rồi, anh có thể hỏi em một vài vấn đề không ?”

Đoạn Hựu Lăng gật đầu

“Em gần đây có đắc tội người nào hoặc có người nào có địch ý với em không ?”

“Người nào ?” Khuê Thú Chi lập tức hỏi, giọng nói lạnh đi vài phần, anh tuyệt đối không bỏ qua cho tên kia.

“Người kia cùng mẹ với tôi, nếu như lái xe đúng là cô ta thì mẹ tôi cũng thoát khỏi quan hệ” Phút chốc giọng Thiệu Giác trở nên lạnh.

“Sẽ không !” Đoạn Hựu Lăng nhìn anh không ngừng kêu lên.

“Nếu quả thật có liên quan anh muốn làm sao bây giờ ? Anh hy vọng tôi không truy cứu sao ?” Khuê Thú Chi nhìn anh hạ giọng hỏi.

“Không, ngược lại” Thiệu Giác nhìn anh nói, ánh mắt mang theo vô tình “Tôi muốn anh đừng nghĩ đó là mẹ tôi, cứ làm những việc anh muốn làm”

“Thiệu Giác !” Đoạn Hựu Lăng bắt lấy tay anh vẻ mặt khó có thể tin.

“Anh tuyệt không để cho bất cứ ai thương tổn em, cho dù là cha mẹ anh cũng như nhau” Thiệu Giác nhìn cô thật sâu nói.

“Nhưng là…”

“Không có nhưng là” Anh lắc đầu cắt lời cô “Tối hôm qua anh đã chính thức giới thiệu em cho bà biết, nếu như chuyện hôm nay thật có liên quan đến bà vậy thì chứng tỏ bà không quan tâm đến cảm nhận của anh, không cần em quá xem trọng chỉ vì một nữ nhân tư lợi mà thôi” Anh lạnh lùng chỉ ra sự thật.

“Thiệu Giác, như vậy cũng không công bằng cho mẹ anh, bà ít nhất…”

“Hựu Lăng, em không cần biết bà ta là dạng người gì” Anh lần nữa ngắt lời cô “Có nhớ người đàn bà làm trán em bị thương không ? Đó là cô ta nhắm vào vị trí làm vợ anh, cho dù gia tài bạc triệu của anh cô ta không dám chen vào, cũng không dám hướng anh cầu xin hưởng thụ. Nhưng cô ta gắng thúc đẩy mẹ con bà ta cắt đứt hôn nhân của chúng ta, lúc đó cô ta đứng ngoài hưởng lợi, không phải sao ?”

Đoạn Hựu Lăng há hốc mồm cứng lưỡi nhìn anh, khiếp sợ không nói ra lời, cô hoàn toàn không biết chuyện này.

“Anh vốn không muốn nói cho em chuyện này, nhưng hôm nay xảy ra chuyện này anh không còn cách nào ngồi yên được nữa” Anh nhìn cô không chớp mắt, giọng điệu kiên định hơn nữa lại lãnh khốc vô tình “Thú Chi, La Kiệt các anh muốn làm sao đó thì làm, không cần vì tôi mà nương tay, chuyện liên lụy đế Vu Hàn tôi thật xin lỗi”

“Tôi biết rồi” Thú Chi trầm mặc nhìn anh một cái, hiểu rõ gật đầu.

“Anh Khuê” Đoạn Hựu Lăng vẻ mặt cầu khẩn nhìn khuôn mặt biến sắc âm tàn của Khuê Thú Chi, miễn cưỡng đè nén xuống cử động lắc đầu. Cô không thể như Thiệu Giác lãnh khốc vô tình, người đàn bà kia dù sao cũng là mẹ của Thiệu Giác, bà nội của tiểu Trạch a.

“Hựu Lăng” Thiệu Giác đột nhiên gọi cô.

Cô nhìn lại anh chỉ thấy anh vẻ mặt rất là nghiêm túc.

“Em nhân từ với bà ta chưa cắc bà ta đã nhân từ với em. Lần này vì có Vu Hàn bên cạnh em, em và con ở trong bụng mới được an toàn. Nhưng em có thể đảm bảo lần sau có Vu Hàn ở bên cạnh sao ? Em có thể đảm bảo mục tiêu tiếp theo không phải là tiểu Trạch sao ? Anh đem tình huống xấu nhất ra bức bách cô.

Đoạn Hựu Lăng sắc mặt trắng bệch đi. Tiểu Trạch !?

“Tiểu Trạch là cháu của bà” Cô bối rối nói.

“Anh là con trai của bà” Anh bình tĩnh trả lời.

Đoạn Hựu Lăng khiếp sợ nhìn anh cũng không nói ra được bất kỳ lời nào.

“Làm chuyện muốn làm đi Thú Chi” Thiệu Giác ngẩng đầu kiên quyết dứt khoát nói với Thú Chi.

“Ta biết rồi” Khuê Thú Chi gật đầu với anh sau đó nhìn về phía giường bệnh “Hựu Lăng, em nghỉ ngơi cho khỏe, Khúc Thiến cùng mấy người khác sẽ qua thăm em, bọn anh đi trước”

“Nghỉ ngơi thật tốt” La Kiệt cũng nói “Thiệu Giác đi trước”

“Cảm ơn các anh, tai nạn xe cộ thật là làm phiền anh” Thiệu Giác nhìn Khuê Thú Chi thành khẩn thỉnh cầu.

Khuê Thú Chi phất tay cùng La Kiệt rời đi, một giây sau, các nữ nhân ở nhà trọ tám tầng đã xuất hiện ở cửa phòng bệnh sau đó nối đuôi đi vào.

Phòng bệnh một giây trầm mặc lần nữa lại có tiếng người nhưng không khí lại bất đồng hơn với lúc trước.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, trong nháy mắt mùa đông đã bao phủ cả vùng đất, bao trùm cả một thành phố.

Bên trong quán cà phê hạnh phúc phản chiếu ánh đèn ấm áp, là hơi thở mùa đông mang đến ấm áp vui vẻ cho mọi người, để cho một người khách lỡ đường nào đó cho dù không biết đây là quán cà phê hạnh phúc vang danh cũng sẽ không nhịn được đi vào uống một chén cà phê ấm áp.

Trong quán cà phê có ba người phục vụ, hai người giống như còn là học sinh, một người còn lại là tiểu thư ôn nhu động lòng người, chịu trách nhiệm quản lý quầy ba, thỉnh thoảng cô sẽ rời quầy ba đi ra sau phòng bếp, còn đa số thời gian cô sẽ ngồi ở quầy ba giúp khách chọn đồ uống. Cô có nhan sắc không gọi là tuyệt mỹ, nhưng có một hơi thở ôn nhu trầm tĩnh mê người làm cho người ta không tự chủ được bị hấp dẫn.

Lúc này đã qua thời gian dùng cơm, thời gian dùng bữa lại còn rất lâu, nhưng chổ ngồi trong quán gần như kín hết chứng tỏ mọi người rất thích quán này, bao lâu vẫn ngồi chờ.

“Leng keng keng keng”

Chuông gió ở cửa vang lên, lại có người đi đường bị hấp dẫn bởi không khí ấm áp vui vẻ trong quán mà bước vào.

Nhưng để cho ánh mắt mọi người sáng lên chính là nam nhân bước vào rất đẹp trai, lại cao to giống như đại suất ca trong tạp chí nam model.

Chỉ thấy đại suất ca nhìn trong quán một cái sau đó đi tới bên quầy ba ngồi xuống.

“Anh đi một mình sao ?” Nữ nhân ôn nhu bên trong quầy ba trong nháy mắt kinh ngạc sau lại ổn định ôn nhu cười hỏi.

Nam nhân gật đầu.

“Không biết anh dùng bữa hay là uống cà phê ?” Cô lại mỉm cười hỏi.

“Cho tôi một capuhino” Nam nhân chậm rãi mở miệng, giọng nói trầm thấp khàn khàn dễ nghe, đến nỗi những nữ nhân không biết suất ca vào quán lúc nào cũng quay đầu lại nhìn.

“Được, có cần thêm gì nữa không ?”

Nam nhân gật đầu nhưng không nói, chỉ nhìn vẻ mặt ôn nhu tươi cười của nữ nhân viên, không nhịn được nhướng mày lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.

“Tôi muốn lão bản nương” Anh rốt cuộc mở miệng hồi đáp, nhưng lời nói ra lại làm cho những người đang cố gắng nghe trộm mặt ngu ra, cằm tự nhiên rớt xuống.

Nữ nhân viên bên trong quầy ba bỗng nhiên sửng sốt một chút, rồi đột nhiên khẽ nở nụ cười để cho khách trong quán ngây người, chỉ có hai sinh viên làm thêm vẫn thản nhiên làm công việc của mình.

“Vậy anh muốn uống capuchino trước hay là lão bản nương ?” Nữ nhân viên miễn cưỡng ngưng cười.

“Có thể lựa chọn lão bản nương sao ?” Nam nhân hữu lễ hỏi.

Nhất thời trong quán vang lên thanh âm hớp khí, người nào cũng nghĩ không ra một đại suất ca lại là lưu manh hạ lưu trước mắt mọi người đùa giỡn quá trớn.

Song để cho mọi người thiếu chút nữa không đau sốc hông chính là nữ nhân kia lại mỉm cười gật đầu “Có thể nha”. Sau đó liền buông công việc ra khỏi quầy ba, đến bên nam nhân đang chờ cô, hai người không coi ai ra gì tay nắm tay biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Xảy ra chuyện gì ? Mới vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì nha ? Nữ nhân có nụ cười ôn nhu của quán cùng nam nhân kia đi đâu vậy ?

Trong quán cà phê an tĩnh nhất thời tràn ngập không khí quỷ dị, mọi người không phải lộ ra vẻ mặt nghi ngờ mà chính là muốn hỏi nhưng do dự không biết mở miệng như thế nào.

“Tiểu thư, xin hỏi hai người kia đi đâu vậy ?” Rốt cuộc cũng có người có dũng khí tới hỏi nhân viên phục vụ, những người khác lập tức kéo dài lỗ tai nghe ngóng.

“Nghỉ ngơi” Nhân viên phục vụ không chút do dự trả lời.

“Nghỉ ngơi ?” Mọi người vẻ mặt mờ mịt.

“Anh đẹp trai kia rốt cuộc là ai ? Tại sao đồng nghiệp của cô cùng đi với anh ta ? Bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì ?” Một khách nam nhân cũng tới dò hỏi.

“Đó là lão bản của chúng tôi, còn người mà quý khách nghĩ là đồng nghiệp của tôi là lão bản nương” Nhân viên phục vụ ngẩng đầu nhìn mọi người “Bây giờ mọi người còn vấn đề gì nữa không ?”

Lão bản ? Lão bản nương ? Nghỉ ngơi ?

“Không có”

—-0O0—-

“Em còn tưởng rằng anh…” Trở về phòng ngủ phía sau Đoạn Hựu Lăng mới mở miệng, chưa nói hết đã bị Thiệu Giác che lại, nhiệt tình mút hôn.

Chia lìa bốn ngày, cô nhớ anh không thua gì anh nhớ cô, cho nên chỉ nhẹ sửng sốt một chút giây sau cô lại hớn hở tiếp nhận nụ hôn nóng bỏng của anh, rất nhiệt tình đáp lại. Chẳng qua nụ hôn của cô là nhung nhớ, mà anh ngoài nhung nhớ ra còn có phát ra lửa nhiệt tình.

Anh nhanh chóng kéo áo quần trên người cô xuống, cực nhanh mang cô lên giường, làm cho cô muốn kháng nghị cũng không kịp.

Mùa đông trên giường lạnh như băng nhưng không dập tắt được lửa nhiệt tình của hai người. Anh nhanh cởi bỏ áo quần của mình rồi nhẹ phủ người anh lên cơ thể cô, dùng dục vọng đang nóng rực trêu đùa nơi mềm mại của cô, làm cho cô phát ra những tiếng rên rỉ dụ hoặc. Đột nhiên anh tiến vào trong cô, nhiệt tình mà cuồng dã chiếm lấy cô.

“Ban đầu thật là làm đúng rồi” Anh thở hổn hển nói ra những lời này.

“Cái gì thật là làm đúng rồi ?” Đang gục ở ngực anh nghỉ ngơi lại nghe anh nói như vậy, cô hơi ngẩng đầu lên hỏi, bởi vì vừa qua kích cuồng hoan ai mà giọng nói của cô vẫn nghe khàn khàn suy yếu.

“Đem phòng này giữ lại” Anh nhếch miệng.

Đoạn Hựu Lăng giận trừng mắt một cái, không cần hỏi cũng biết anh đang suy nghĩ gì, nam nhân này thật là…

“Em nghĩ mục đích anh giữ phòng này lại là để cho em nghỉ nghơi” Cô cố ý nói như vậy.

Đứa con thứ hai của hai người đã bị sẩy lúc cô đang nằm viện an thai ngày thứ hai.

Cô vừa khổ sở vừa tự trách, có thể nói ngày đó là dùng nước mắt rửa sạch mặt. Đến khi anh thấy để cô như vậy không ổn, lại thêm xác định thân thể cô đã tốt hơn liền để cho cô quay lại quán cà phê làm việc, mục đích là dời đi sự chú ý của cô, mới để cô từ từ từ trong bóng ma sinh non đi ra, mà vốn căn phòng sẽ bị dỡ bỏ để mở rộng quán cũng vì thế mà giữ lại, để có nơi cho cô nghỉ ngơi.

Nháy mắt thời gian cũng hơn ba tháng.

“Mục đích chính đương nhiên là để cho em nghỉ ngơi, đây tuyệt đối là sự thật” Anh hôn cô nói.

“Nhưng còn có mục đích quan trọng khác phải không ?” Có mục đích chủ yếu dĩ nhiên cũng có mục đích thứ yếu.

“Là thứ yếu nha” Anh đột nhiên cười tà một tiếng “Đương nhiên là vì thời điểm lão bản muốn yêu lão bản nương, không cần đi đâu xa lập tức có cái giường nằm xuống làm chuyện ân ái nha”

Đoạn Hựu Lăng lập tức đỏ mặt đưa tay đánh anh.

“Ai hừm !” Anh giả bộ kêu lên một tiếng “Lão bà, em là mưu sát chồng nha”

Cô hờn dỗi trừng mắt liếc anh một cái, một lần nữa nằm úp sấp trên ngực anh “Em nghĩ anh nhanh nhất cũng phải một tuần lễ mới có thể trở lại”

Ngày hôm qua và ngày hôm trước ở Bắc Kinh, Thượng Hải thành lập chi nhánh mới, thân là đại lão bản phải tới cắt băng khai mạc mừng khai trương. Bởi vì trước khi đi anh không xác định được ngày về, cho nên anh ở lại chờ mấy ngày, thị sát tình hình buôn bán, không nghĩ anh lại trở về nhanh như vậy.

Bốn ngày, trừ một ngày cắt băng trúng ngày mưa còn lại thời gian anh làm như ngựa phi nước đại.

“Anh nhớ em” Anh ôn nhu nói, ba chữ này có thể nói lên tất cả.

Cô mỉm cười, ở trước ngực anh hôn một cái “Lão công, em có chuyện muốn nói với anh” Cô ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn anh.

“Anh biết, em rất yêu anh” Anh da mặt dày tự biên tự diễn.

Cô sửng sốt, đột nhiên cười khẽ một tiếng “Đừng làm rộn” Cô nói.

“Thói xấu này của em nên sửa lại, mỗi lần anh thật lòng nói với em thì em lại cho anh nói láo nói giỡn” Anh thở dài.

Cô cười lắc đầu, quyết định không cùng anh thảo luận chuyện này, cô có chuyện khác muốn nói với anh “Em mang thai” Cô vui vẻ nói với anh.

Anh đột nhiên sửng sốt, bộ dạng nhìn có chút ngốc “Thật không…mang thai ?”

Cô gật đầu.

“Mang thai ?” Anh nhìn cô ngây ngốc hỏi lại lần nữa.

Cô lần nữa gật đầu với anh.

Anh không hề hỏi cô nữa nhưng há hốc mồm cứng lưỡi nhìn cô, giống như cô biến thành người ngoài hành tinh trước mắt anh, muốn thét lên nhưng không được.

“Anh không muốn có con đúng không ?” Phản ứng của anh làm cho cô do dự hỏi. Cô còn tưởng rằng anh sẽ cao hứng giống cô.

Anh lắc đầu chậm chạp rồi chuyển qua nhanh, sau đó mặt biến sắc, thấp giọng rủa một tiếng “Đáng chết !”

Đoạn Hựu Lăng không biết phản ứng này của anh là có ý gì.

“Ông trời !” Anh lẩm bẩm một tiếng, sau đó rất nghiêm túc cẩn thận đỡ cô ngồi dậy, trên mặt tràn đầy ão não không biết làm sao.

“Vừa rồi anh có làm tổn thương đến em không ?” Anh nhíu chặt chân mày khàn giọng hỏi “Ông trời, anh không biết…Em hẳn là muốn nói với anh. A ! Trời ạ ! Nếu như anh làm tổn thương con thì làm sao bây giờ ?”

Rốt cuộc cũng biết được phản ứng của anh vì sao bất thường. Đoạn Hựu Lăng thở phào nhẹ nhõm đồng thời nghiêng người hôn anh một cái.

“Em và con không có chuyện gì, chúng ta không có suy yếu như vậy, anh đừng lo lắng” Cô mỉm cười trấn an nhưng anh vẫn vẻ mặt lo lắng nhìn cô.

“Bác sĩ nói sức khỏe em mang thai rất tốt, con trong bụng cũng rất tốt” Cô giơ tay lên thề thốt đảm bảo.

“Bác sĩ thật nói như vậy sao ?” Anh đưa tay nhẹ đặt lên bụng cô.

Cô gật đầu lẳng lặng rúc vào ngực anh, cảm thụ tim anh đập truyền đến kích động cùng cảm động.

“Lão công” Cô ôn nhu gọi anh “Em nhất định sẽ giúp anh sinh con gái”

Anh đột nhiên nắm chặt tay cô, khàn khàn lắc đầu “Là nam hay nữ cũng được chỉ cần bình an khỏe mạnh là được rồi”

Cô mỉm cười gật đầu, trong lòng cũng nghĩ như vậy, chỉ cần bình an khỏe mạnh là tốt rồi.