Lại đụng trúng Chung Nguyên là ở căn tin trường.
Hôm nay buổi trưa không ngủ được, buổi chiều không có lớp nên tôi đến thư viện xem sách một lát rồi tới căn tin ăn cơm sớm. Vì nguyên nhân và quá trình ấy mà gặp phải bóng dáng ác ma ở căn tin.
Chung Nguyên không nhìn thấy tôi, hắn bưng một phần sườn xào chua ngọt và thịt xào măng, kiếm chỗ ngồi xuống, vừa lúc cách tôi không xa. Tôi vừa thấy hắn là nhớ tới mấy tờ Trương Mao gia gia đoản mệnh của mình, hừ, lại nhớ ngay tới bộ mặt đáng ghét của hắn lúc gặm cái chân gà to chảng. Thừa dịp hắn đi mua nước, tôi chuồn tới chỗ hắn ngồi, chọn trong đám sườn xào của hắn cục bự nhất bỏ vô phần của mình sau đó lại lỉnh trở về.
Hết thảy đều xảy ra trong im lặng, haha, quả nhiên tôi có thiên phú trời cho làm trộm nha
Nhưng mà khi tôi vừa mới yên vị vào chỗ của mình, ngẩng đầu lên đã thấy Chung Nguyên kia đang bưng khay đồ ăn đi tới gần mình …
Hắn ngồi xuống đối diện, nghiêng đầu như lục lọi gì ở trỏng, rồi cười tủm tỉm nói: “Tam … Đầu gỗ?”
Tôi hung hăng cắm đũa vào miếng đậu hũ trắng trước mặt, tưởng tượng là cái đầu của Chung Nguyên.
Lực chú ý của hắn liền bị dời qua miếng đậu hũ trong phần ăn của ta, hắn cúi đầu ngó ngó, nhướn lông mi nói: “Em đầu gỗ, giảm béo vất vả quá nhỉ?”
Thèm vào, còn không phải tại ông hả? Đợi chút … ĐẦU GỖ SƯ MUỘI?
Lúc này Chung Nguyên không có nhận thấy làn sóng phẫn nộ của tôi, khóe miệng cong lên, đem phần sườn xào chua ngọt đổ qua cho tôi, nói “Mời em ăn nè!”
Tôi nuốt nuốt nước miếng, cố gắng che giấu ánh mắt, đem sườn đẩy trở về: “Người thanh … thanh liêm không lấy của xin …”
Ánh mắt Chung Nguyên như có như không đảo qua miếng sườn đặc biệt, cười nham hiểm: “Phải không?”
Tôi nhìn chằm chằm cục sường từ trên trời rơi xuống kia, lại bắt đầu hoang tưởng cảnh một tia chớp lóe lên, đánh tôi chết lăn quay ra …
Bấn chết người à, hóa ra làm trộm là phải bị báo ứng
Chung Nguyên tự nhiên tốt bụng đột xuất, không tố giác tôi, chỉ nói: “Kỳ thực là đáp tạ chân gà lần trước của em thôi.”
Tôi hễ nghĩ tới chân gà là vừa tức vừa tủi, không chút khách khí kéo sườn qua, làm bộ lo lắng nói: “Vậy được, cho ngươi thể diện vậy.” Nhục, chính mình tự sỉ vả đi!!!
Cùng ăn cơm, Chung Nguyên vừa ăn từ tốn vừa hỏi: “Đầu gỗ sư muội, hôm nay có rảnh buổi tối không?”
Tôi cảnh giác nhìn hắn: “Ngươi … Người biết làm chi?”
Chung Nguyên nhếch miệng, cười tà mị: “Đừng nói là em nghĩ anh muốn hẹn hò với em chứ?”
Tôi xấu hổ khụ một tiếng, quay mặt đi.
Không phải tôi tự tin, nhưng mà cái cách nói chuyện và giọng điệu của hắn thật …
Chung Nguyên nhìn tôi an ủi: “Yên tâm, anh chưa đến mức đói bụng ăn quàng.”
Tôi: “….”
Bị người mình khinh bỉ sỉ nhục, giời ơi, cảm giác gì đây
Chung Nguyên: “Anh muốn nhờ em giúp một chuyện.”
Tôi cảm thấy kì lạ: “Giúp gì? Ngươi làm sao biết ta sẽ giúp?”
Chung Nguyên mỉm cười: “Anh sẽ trả thù lao.”
Tôi có chút động tâm, nhưng vẫn hồ nghi nhìn hắn: “Như vậy … muốn làm cái gì?”
Chung Nguyên: “Em chỉ cần đến quán cà phên đối diện cổng phía Tây trường học, tìm người ở bàn số 2, 10, 15 và 23, nói một câu: Chung Nguyên hôm nay không đến, anh ấy vĩnh viễn cũng không đến.”
Tôi không hiểu rõ: “Có ý nghĩa gì?”
Chung Nguyên ra bộ thần bí đáp: “Đến lúc đó biết … em cứ kê giá nhé!”
Tôi bị một câu “Em cứ ra giá” khiến cho ý chí chiến đấu phừng phừng, trong lòng vụng trộm tính kế lấy một tháng sinh hoạt phí của hắn ta, liền cắn răng cẩn thận hỏi: “Ba trăm thế nào?” Nếu hắn không muốn, tôi còn có thể cho trả giá xuống một ít.
Chung Nguyên chả cần nghĩ, đáp ứng luôn.
Tôi toát mồ hôi, thằng cha này lắm của à? Tôi vẫn không yên tâm, nói thêm: “Vậy, giao tiền trước đi.”
Chung Nguyên: “Anh không mang nhiều tiền mặt vậy.”
Hừ hừ, biết ngay là gian mà, tôi lắc đầu nói: “Nhất định phải trả trước.”
Chung Nguyên khó xử lấy ví ra đếm đếm, cuối cùng nói: “Vầy đi, thẻ cơm của anh cho em miễn phí dùng một tháng.” Hắn nói xong, hào phóng đưa thẻ cơm cho tôi.
Tôi lắc đầu không nhận: “Đừng mị dân, bên trong còn bao nhiêu?”
Chung Nguyên chỉ một máy kiểm tra thẻ cách đó không xa nói: “Em thử đi.”
Tôi hồ nghĩ cầm thẻ cơm của hắn tới kiểm tra thử, sau đó thì lệ rơi thành hàng.
Má ơi, tiền trong thẻ cơm của hắn còn nhiều hơn tiền trong thẻ tín dụng của tôi nữa.
Thế là cuộc mua bán thành công, tôi cất kĩ thẻ cơm nặng trịch kua, vẫn cảm thấy chuyện này có gì quái quái, liền hỏi: “Nhưng sao ngươi muốn ta làm giúp chuyện này?” Tôi nhấn mạnh chữ “Ta”, tôi cùng Chung Nguyên hình như đâu có giao tình chi, ân oán thì có à.
Chung Nguyên cười tủm tỉm đáp: “Vừa lúc gặp em.”
Tôi: “…”
Tên này thật sự rất quỷ dị, thật sự làm người ta cảm thấy không đoán được ý nghĩ của hắn, nhưng mà một tháng miễn phí, quẹt thẻ tới rã tay, tôi cũng chả thèm quan tâm, không phải chỉ có 4 câu nói sao, trên đời này chuyện đơn giản nhất là nói hươu nói vượn.
Nghĩ tới đây là tôi bình tâm lại.
Quán cà phê đối diện cửa Tây rất đẹp, nhưng đồ đắt quá, tôi ít khi đến.
Đi vào trong nhìn đông nhìn tây một lát, bàn số 2 quả nhiên có người, còn là nữ a, cô nàng đang quấy cà phê chán ngán, chốc chốc lại ngó di động.
Tôi hùng dũng hiên ngang đi đến đó, nói với cô ta: “Chung Nguyên không đến đâu, anh ấy vĩnh viễn không đến.”
Cô nàng ngẩng đầu nhìn tôi, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó phẫn nộ, còn kèm một tia ủy khuất, nhẫn nhịn họi “Cô là gì của Chung Nguyên?”
Tôi là kẻ thù của hắn ta.
Câu này chỉ nói trong lòng, tôi nghĩ vậy, dù sao tôi với Chung Nguyên đâu có gì, bốn câu nói đổi một tháng quẹt thẻ, nhiều lời đều là thiệt mất lợi nhuận a. Cho nên tôi chẳng thèm nhìn cô ta nữa, tiếp tục đi tới bàn số 10, lặp lại câu lúc nãy.
Tới lúc hoàn thành chỉ tiêu, tôi mới phát hiện, bốn bàn này đều là con gái, hơn nữa chỉ đi một người một …
Chẳng lẽ, có nhẽ nào Chung Nguyên hẹn hò tập thể? Qúa cường đại đi, một lần hẹn bốn?
Nếu giả thiết này đúng, hắn sai ta đến là để cự tuyệt đám người này?
Tiếp tục đi theo trí tưởng tượng của mình, chà, nói cách khác Chung Nguyên là tên xấu xa giả làm người tốt, sai ta đóng vai kẻ ác lăng xăng giúp hắn từ chối người ta?
Hừ … Chung Nguyên, ngươi quá hỏng rồi >...