Ở trong rừng vùng ngoại ô, bên trong một ngôi nhà trong đêm khuya bật sáng lên, làm cho người đi đường đi ngang qua nhao nhao ghé mắt vào nhìn, trên mặt mang theo chút kinh hoảng. Nơi này là một căn phòng bị bỏ hoang, có người nói đã lâu không có người ở, cũng không biết ngày kia đèn trong nhà này không hiểu sao lại sáng, bên trong còn truyền ra chút âm thanh, thậm chí ban đêm còn truyền tới mùi thơm của thức ăn.
Có vài người hiếu kỳ đã từng tới nhìn lại phát hiện trong phòng rõ ràng đèn vẫn sáng, trên bàn bày tách cafe nóng nhưng trong phòng lại không có bất kỳ ai, ngược lại còn phả ra hơi lạnh thấu xương.. Phát hiện này làm cho tất cả mọi người đều nghi ngờ căn phòng này bị ma quỷ lộng hành, lâu ngày, không còn ai dám tới gần, cứ như thế, nơi này cũng thực sự danh chính ngôn thuận trở thành nhà quỷ.
"A Nguyên, có phải chúng ta chưa đưa tiền điện không, sao mấy ngày nay đèn cứ chớp tắt? Quái quỷ."
"À, lát nữa mình gọi điện cho Trần Tuyết nhờ cậu ấy giúp mình trả."
"Thuận tiện nhờ cậu ấy mua chút đồ ăn vặt tới nha."
Trong phòng, hai tên quỷ danh chính ngôn thuận ngồi nhàn nhã trên sofa, nói cứ như lừa người. Cách ngày Cố Dĩ Nguyên tự sát đã qua mấy năm, trong khoảng thời gian này, hai tên quỷ này có thể nói là vô cùng thoải mái. Người bình thường không nhìn thấy quỷ, cũng chỉ khi quỷ cố ý muốn cho họ thấy thì mới hiện hình.
Quỷ vô câu vô thúc, ngoại trừ ánh mặt trời, cơ bản không có gì hạn chế. Hai người rời khỏi căn nhà trước kia, tới nơi này tìm một căn phòng vắng vẻ. Cố Dĩ Nguyên đem tiền lúc còn sống lưu lại một ít cho Trần Tuyết, nhờ Trần Tuyết giúp mình và Đoạn Vũ Mật xử lý một ít chuyện không tiện xử lý. Tuy Trần Tuyết cũng rất kinh ngạc chuyện Cố Dĩ Nguyên và Đoạn Vũ Mật, lại không nói được nghi vấn ở chỗ nào, dưới góc nhìn của cô, tình cảm của hai người tuy là đau thương hoàn mỹ nhưng cũng khiến người ta ao ước.
"A Nguyên, cậu nói xem gần đây mấy người đi ngang qua nhìn nhà chúng ta là lạ? Trước đó còn có vài người chưa được sự cho phép liền xông vào, thật phiền."
"Coi chừng là khi cậu đổi bóng đèn hù đến họ."
"Hả? Tại sao?" Đoạn Vũ Mật nghe thấy ngẩn ngơ hỏi Cố Dĩ Nguyên, đối với phản ứng chậm chạp, Cố Dĩ Nguyên chỉ có thể ôm người yêu vào lòng, hôn lên lên mặt người đó một cái.
"Nếu như buổi tối cậu nhìn thấy căn nhà không người ở bỗng nhiên sáng lên, sau đó lại tối, sau đó lại sáng. Cậu có cảm thấy sợ không?"
"Chắc chắn sợ rồi, tuyệt đối là chuyện ma quái."
"Cho nên…"
"A Nguyên, chúng ta đi du lịch nha! Đã lâu chưa đi." Hai tên quỷ ngồi trên sofa thân mật phát ngán một hồi, Đoạn Vũ Mật bỗng lên tiếng.
"Đi đâu?"
"Muốn đi đâu thì đi đó, hay là đến sân bay, nhìn thấy máy bay nào sắp cất cánh mình trực tiếp lên là được rồi."
"Ừm, vậy cũng được…"
Nói thế, hai tên quỷ nói đi là đi, ngay buổi tối. Người qua đường chỉ thấy căn nhà bỗng tối đen, không thấy được hai người con gái đẹp quá mức tay trong tay đi ra.
"A Nguyên, mình rất vui vì bây giờ có thể ở bên cậu. Cái này có phải mộng không? Có lẽ từ ngay khoảnh khắc mình chết, chính là mình mộng làm quỷ." Hai người ngồi trên máy bay, Đoạn Vũ Mật ngơ ngác nói. Cố Dĩ Nguyên nghe thấy, cô đưa tay nhéo mặt người yêu.
"Đau không?"
Đoạn Vũ Mật lắc đầu, cô đã chết, còn là quỷ, có thể đau chỗ nào nữa chứ. Ai ngờ cô vừa muốn mở miệng trả lời, Cố Dĩ Nguyên đã hôn lên. Nụ hôn này tới vừa nhanh vừa gấp, Đoạn Vũ Mật rất nhanh bị hôn tới toàn thân nhũn ra, ngã vào lòng Cố Dĩ Nguyên.
"Không đau thì tốt rồi, mặc kệ có phải mộng hay không, cũng không sao, chỉ cần chúng ta bên nhau, đi đâu, trở nên thế nào, cũng không sao cả."
Mặc dù không biết cuộc sống này có thể duy trì bao lâu, nhưng, bất luận cậu ở đâu, mình cũng sẽ ở bên cạnh cậu.
————————————–END——————–
Ps. Kết thúc khá hoàn mỹ:v Làm quỷ cũng có đôi có cặp cũng quá hạnh phúc:v
Lâu lâu mới cảm được một bộ của thím Bạo. Không biết có còn cảm được bộ nào nữa không, chứ mấy bộ bình thường thím Bạo viết cảm không nổi, quá nặng. Cảm ơn tất cả những ai đã ủng hộ mình và bộ truyện này. Hẹn gặp lại ở 2 bộ truyện mình đang edit. Buổi tối tốt lành :v