Trời vừa sáng, tiếng pháo bên ngoài đã nổ vang liên tục, hôm nay là mùng một tháng giêng, ta mở con mắt mỏi mệt: “Dật...”
Thế nhưng hắn hiển nhiên còn mệt hơn ta, chỉ là vẫn mở bừng mắt: “Sao vậy? Có phải miệng vết thương đau không?”
Ta lắc lắc đầu: “Bạch Bạch đâu?”
“Đưa đến chỗ vú em rồi, buổi tối hắn phải uống sữa.” Hắn lại nhắm mắt.
“Hôm nay là mùng một, quần áo mới của Bạch Bạch làm sao đây?” Ta khổ não làm thế nào đem bảo bảo mặc thật đẹp.
Tư Đồ Dật rì rầm nói: “Quần áo của bảo bảo tất cả đều là mới.”
Mới thì mới, thế nhưng ta muốn làm thế nào cho càng đáng yêu, di, đúng rồi: “Dật, ngươi đi đánh thức Mai Nhi, bảo nàng mau làm mũ tai thỏ, hiện tại làm hẳn là kịp.”
Hắn khó xử nói: “Mùng một năm mới, để nàng ngủ nhiều một chút đi.”
“Không, ta muốn mũ tai thỏ, ngươi hiện tại đi.” Ta không cao hứng cong môi.
“Được được được, ta đi.”
Sự thật chứng tỏ ý nghĩ của ta là đúng, lúc mũ tai thỏ dài dài đội lên đầu Bạch Bạch, con mắt của ta đã cười híp thành một cái khe: “Túi ngủ cùng mũ này thật hợp.”
Mai Nhi đứng ở bên giường ngáp: “Vương gia thì vui vẻ rồi, Mai Nhi thế nhưng mệt muốn chết.”
Một nén bạc lớn xuất hiện trước mặt nàng, Tư Đồ Dật cười nói: “Mai Nhi khổ cực rồi, đây là phí vất vả.”
“Oa, ta khổ cực có hồi báo rồi, son của ta, bột nước của ta...” Mai Nhi vui vẻ ôm nén bạc tự lẩm bẩm.
Hôm nay hẳn là sẽ có rất nhiều người tới, bọn hắn chắc là đều biết ta sinh hài tử nhỉ, đến lúc đó ta phải hung hăng bắt chẹt bọn hắn một khoản, hắc hắc, Bạch Bạch, ngươi chính là cây rụng tiền của ta!
Qua buổi trưa, đầu tiên là tứ hoàng huynh cùng ngũ hoàng huynh kết bạn mà tới: “Thập thất đệ, chúng ta tới xem ngươi đây.”
Ta vội vàng lộ ra dáng cười, ý bảo Tư Đồ Dật đem bảo bảo ôm tới cho bọn hắn xem: “Bạch Bạch của ta đẹp không?”
“A, một con thỏ!” Tứ hoàng huynh nhu nhu mắt: “À, không phải thỏ, là bảo bảo.”
Ngũ hoàng huynh cũng cười nói: “Rất giống con thỏ nhỏ, rất đáng yêu.”
“Đáng yêu đúng không? Hắc hắc!” Ta giảo hoạt cười nói: “Nếu đáng yêu, vậy hồng bao phải rất khả quan chứ?”
“À, đúng đúng đúng, hồng bao!” Tứ hoàng huynh ngũ hoàng huynh vội vàng móc ra hồng bao đặt vào túi ngủ của bảo bảo: “Đây, đây là cho ngươi!”
Hồng bao là xa xa không đủ, ta quét mắt hai người bọn hắn một chút, tứ hoàng huynh đeo một cái nhẫn lam bảo thạch mới, vừa lớn vừa sáng, ngọc thạch mã não giữa thắt lưng ngũ hoàng huynh màu sắc hồng nhuận, xem ra lại là thượng thượng phẩm, hi, đồ tốt, quả nhiên mùng một tháng giêng có đồ tốt.
Ta giả vờ kinh ngạc nói: “Ơ, con mắt bảo bảo nhìn nhẫn bảo thạch của tứ hoàng huynh với ngọc thạch mã não của ngũ hoàng huynh.”
Tứ hoàng huynh còn chưa nghe ra ý trong lời nói của ta: “Hắn ngủ rồi mà, đâu có nhìn.”
“A, vậy sao? Đúng rồi, ta bỗng nhiên nhớ tới, chỗ Dật Dật có quy củ, phàm là trưởng bối đến xem bảo bảo đều phải giúp giặt một miếng tã, ta nghĩ, vừa lúc bảo bảo vừa đi tiểu một lần, còn đi ị một lần, các ngươi ai giặt?”
May là ngũ hoàng huynh thông minh, hắn vội vàng tháo xuống ngọc thạch mã não chỗ thắt lưng bỏ vào túi ngủ: “Đây là lễ gặp mặt cho bảo bảo.”
Này mới đúng chứ, rất thức thời, ta buồn cười nhìn tứ hoàng huynh: “Tứ hoàng huynh, vậy tã đành phiền ngươi giặt sạch, ha hả, ngươi cũng đừng chú ý, quy củ chính là vậy mà!”
Tứ hoàng huynh cười khan nói: “Tiểu thập thất, đừng vậy chứ, có chút quy củ bớt được thì bớt đi, ngươi nói đúng không?” Hắn vừa nói vừa kéo nhẫn bảo thạch trên ngón tay xuống: “Bảo bảo cũng nghĩ vậy, đúng không?”
“Hắc hắc, tứ hoàng huynh, ngũ hoàng huynh các ngươi thật khách khí, ta đây liền không khách khí thay bảo bảo nhận.” Ta cười đến thập phần vui vẻ: “Đúng rồi, nếu như đụng tới các hoàng huynh khác, nhớ bảo bọn hắn chuẩn bị đến giặt tã!”
Tứ hoàng huynh nhỏ giọng nói thầm bên tai ngũ hoàng huynh: “Đây không phải là xảo trá rõ rành rành sao!”
Đúng, ta xảo trá đấy! Thế nào? Hắc hắc!
Thông qua tứ hoàng huynh và ngũ hoàng huynh chuyển lời, buổi chiều mỗi hoàng huynh đến xem ta đều rất tự giác chuẩn bị hồng bao và hậu lễ, ta xem các thức các châu báu trong hộp, đếm từng tờ từng tờ ngân phiếu trong hồng bao, cười đến không khép miệng lại được: “Ngày hôm nay thu hoạch không tệ, sinh bảo bảo thật có lời, ngày mai khẳng định còn có, còn có 5 hoàng huynh chưa tới, phụ hoàng phụ hậu cũng chưa tới, ngày mai khẳng định cũng là đại thu hoạch.”
Tư Đồ Dật nhìn bảo bảo cười nói: “Sau này năm mới hằng năm liền có ngươi kiếm.”
Miệng vết thương trên bụng lại ẩn ẩn đau, ta nhăn mặt: “Dật Dật, mau đưa ta dược, miệng vết thương đau.”
Nước thuốc mát lạnh chảy vào bụng, nhất thời cảm thấy đau đớn biến mất, ta thở ra một hơi: “Sau này ta không sinh bảo bảo nữa.”
“Ừ, ta cũng nghĩ vậy, một là đủ rồi, ta không đành lòng để ngươi bị rạch một đao nữa.” Hắn nhẹ nhàng vuốt má ta, cười nói: “Ta cho ngươi biết một bí mật.”
Ta hưng phấn nói: “Bí mật gì?”
Hắn xấu hổ nói: “Đại phu vừa xuống một đao ta liền ngất.”
“Ha ha ha ha, Dật Dật ngươi cũng vậy sao, thế nhưng ngươi vẫn tốt hơn ta, ta vừa thấy thanh đao kia liền ngất, ha hả.”
Bảo bảo ở bên nghe tiếng chúng ta cười, miệng cũng cong lên một độ cung.
Đến ngày thứ 6, đại phu kia lại tới, hắn nhìn miệng vết thương một chút, cười nói: “Khôi phục khá rồi, may là mùa đông, nếu là mùa hè thì còn phiền một chút, dễ có mủ, chỉ cần động tác không quá lớn, ngươi có thể xuống giường đi lại.”
“Cảm ơn đại phu!” Tư Đồ Dật thăm hỏi đại phu đi lấy tiền khám.
Ta cao hứng cực, cẩn thận ngồi dậy, lần đầu tiên ôm bảo bảo trong lòng, mặt hắn đã bắt đầu trở nên căng mọng, không còn nhăn nữa, ta nhịn không được hôn hôn cái miệng nhỏ nhắn của hắn, cười khúc khích: “Bạch Bạch ngoan, a...”
Thân thể nhỏ bé mềm nhũn tản mạn mùi sữa, ta nhẹ nhàng sờ sờ má hắn, da hắn mềm không thể tưởng, giống như chỉ chạm một cái liền hỏng, ta vội vã thu tay, rất sợ đụng đau hắn.
Tư Đồ Dật tiễn đại phu trở về, thấy ta ngồi dậy, lập tức khẩn trương nói: “Mau nằm xuống, đừng để bị lạnh, hài tử đưa ta ôm.” Hắn vươn tay muốn ôm bảo bảo đi.
Ta vội vã ôm lấy bảo bảo thật chặt: “Không muốn, ta muốn bảo bảo.”
“Oa...” Bảo bảo trong lòng bỗng nhiên khóc lớn, làm hại ta cũng muốn khóc: “Hắn khóc cái gì? Có phải ta làm đau hắn không?”
Tư Đồ Dật vẫn là ôm bảo bảo đi: “Hắn là đói, ngươi xem cái miệng dẩu lên này, giống hệt ngươi, không vui liền dẩu miệng.”
“Ta nào có?” Ta mới không thừa nhận: “Mau ôm cho vú em bón sữa, đừng để hắn đói.”
“Vâng vâng vâng, tuân mệnh!”
Mười lăm tháng giêng là ngày lành, không chỉ là tiết nguyên tiêu, mà còn là ngày Bạch Bạch nhà ta đính thân, may là khí trời ngày hôm nay phi thường ấm áp, bằng không ta còn thật có chút không nỡ ôm Bạch Bạch ra cửa.
Kiệu dừng lại trước phủ tể tướng, ta liền thấy tể tướng đại nhân cùng Liễu Tiếu Phong đứng đợi ở cửa, trong tay Liễu Tiếu Phong cũng ôm một cái túi ngủ, là cái túi ngủ gấu nhỏ đáng yêu.
“A, con rể của ta!” Ta cao hứng vọt tới: “Bạch Bạch tới rồi.”
Trong túi ngủ đáng yêu kia là một bảo bảo gấu đang ngủ, cùng bảo bảo thỏ trong tay ta ngoài ý muốn xứng đôi, ta hưng phấn cười nói: “Bảo bảo của ngươi đội mú này thật đáng yêu.”
Liễu Tiếu Phong nhìn bảo bảo thỏ của ta, cũng cười nói: “Bảo bảo thỏ cũng đáng yêu, cái tai vừa trắng lại vừa dài.”
Tể tướng đại nhân vội vàng nói: “Vào trong nói chuyện, bên ngoài trời lạnh.”
Đoàn người vui vẻ đi vào phòng khách, sau khi người hầu dâng trà nóng, lễ đính hôn chính thức bắt đầu, đầu tiên là đem hai bảo bảo đặt lên một chiếc ghế tựa, sau đó ta sai người hầu bưng lên mười sáu hộp gấm màu đỏ: “A, trước đây chúng ta có hôn ước, thế nhưng hôn ước này giữ lại cho bọn hắn thực hiện đi, đây là sính lễ.”
Ta lại từ hộp gấm trong tay Tư Đồ Dật lấy ra một ngọc bội: “Đây là ngọc bội ngọc lưu ly 7 màu, giống với ngọc bội trước đây chúng ta đính hôn, vốn ta muốn dùng ngọc bội lúc chúng ta đính hôn kia, thế nhưng khối ngọc bị rớt ở bên kia rồi, nào ngờ loại ngọc kia cũng thật khó tìm, nghe nói chỉ có 4 miếng, cộng thêm nguyên bản 2 miếng của chúng ta, đây là khối thứ 3, hiện đeo cho bảo bảo của ngươi.” Ta đem ngọc bội đeo lên cổ bảo bảo gấu.
“Thực xảo, ta cũng nghĩ như vậy, một miếng ngọc bội ngọc lưu ly 7 màu của ta ở đây liền đưa cho Bạch Bạch đi.” Liễu Tiếu Phong tháo xuống ngọc bội trên cổ mình đeo lên cổ Bạch Bạch.
“Ha ha, bảo bảo gấu và bảo bảo thỏ đính hôn thành công!”