Thực đau đầu, ta đâu có muốn mua người về đâu, Dật Dật mà hỏi thì phải nói thế nào? Ta vừa đi vừa nghĩ.
“Có phải ngươi không muốn mua ta?” Nam hài vẫn đi theo sau ta bỗng nhiên lên tiếng.
Ta gật gật đầu: “Ta là không muốn mua ngươi, là bọn hắn ép ta mua.”
Ngẫm lại khi đó còn cảm thấy đáng sợ, hắn tuyển trúng ta, thế nhưng ta lại lắc đầu: “Ta không muốn mua ngươi!”
Kết quả kéo lên công phẫn: “Cái gì? Thực quá phận, chúng ta tranh vỡ đầu, ngươi lại không muốn, có phải là khinh thường chúng ta hay không?”
“Không được, ngươi nhất định phải mua hắn!”
...
Ai, bọn hắn giống như trong nháy mắt từ sắc ma biến thành đại hiệp chính nghĩa, mỗi người đều chỉ ngón trỏ chỉ trích ta, y như ta là phụ lòng hán, không thể chịu nổi: “Được rồi được rồi, ta mua được chưa.”
Ta chỉ đành móc ra một thỏi bạc nhỏ trong lòng đặt lên tay thập lục hoàng huynh:”Ta trả tiền rồi, người ta mang đi.” Thỏi bạc kia vốn là chuẩn bị mua son bột nước cho Mai Nhi, cái này ngâm nước nóng rồi.
Ta còn nhớ khi ấy sắc mặt thập lục hoàng huynh có bao nhiêu xanh mét, bàn tay nhận bạc có bao nhiêu run rẩy, ngẫm lại đều buồn cười, lần này thập lục hoàng huynh là tự ngậm bồ hòn rồi, hắc hắc.
Nam hài phía sau bỗng nhiên lại nói: “Ta biết ngươi không muốn mua ta, vậy nên ta mới chọn ngươi.”
“Úc!” Ta thản nhiên nói: “Ngươi không cần theo ta, ngươi tự do rồi, tùy ngươi đi đâu đều được.”
Hắn dừng dừng bước chân, lại vội vã chạy theo: “Ta kêu Thanh Ba.”
Phía trước chính là nghệ lâu, ta thấy Mai Nhi đợi ở cửa, nàng nhìn đến ta liền lập tức nhẹ nhàng thở ra: “Vương gia, ngươi đi đâu vậy? Dọa chết ta, ta tưởng ngươi bị người lừa đi rồi.”
Ta giả vờ giận nói: “Ngươi coi ta là ngu ngốc sao? Dễ lừa như vậy!”
Nàng gật gật đầu: “Ừ ừ.” Nàng thấy được thiếu niên đứng sau ta, hiếu kỳ nói: “Hắn là ai vậy?”
“Thanh Thanh trong rau chân vịt.” Hình như là kêu tên này, ta sờ sờ túi tiền trống trơn, cười khan nói: “Ta tiêu mất bạc rồi, mua hắn, ha hả, hôm nay không mua được bột nước.”
Nhất thời trên khuôn mặt Mai Nhi trùm lên mây đen, trong miệng hình như dài ra răng nanh: “Son bột nước của ta biến thành một nam nhân!”
Thực hung! Ta vội vã trốn sau rau chân vịt: “Ngươi chọc phiền toái ngươi giải quyết!”Mai Nhi như là bị tia chớp đánh trúng, khóe miệng hơi co quắp: “Đây là phiền toái ngươi chọc, đừng đẩy cho người khác!”
“... Vậy sao? Là ta chọc? Không phải đâu, là bạc bỗng nhiên biến thành rau chân vịt...”
“Vương gia!!!!”
“Oa, Mẫu Dạ Xoa, chạy mau...”
Vừa về vương phủ, còn chưa bước vào cửa lớn, liền có một thần mặt đen đứng ở trong cửa, ta sợ hãi rụt rè nói: “Dật Dật, ngươi hôm nay trở về thật sớm.”
Tư Đồ Dật trừng ta, mắt lộ ra hung quang:”Nếu ta hôm nay không về sớm, còn không biết ngươi chuồn ra, ta không phải bảo ngươi ngoan ngoãn ở trong nhà sao? Ở bên ngoài lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”
Ô ô, thật hung! Ta khụt khịt: “Thế nhưng ta ở nhà rất nhàm chán, ngươi lại không bồi ta.”
Hổ thẹn nổi lên trên mặt hắn, hắn khẽ thở dài, ôm lấy ta đi vào phòng: “Lần sau không được trộm chuồn ra ngoài, như vậy rất nguy hiểm, chờ tất cả đều lên quỹ đạo, ta ngày ngày đều ở nhà với ngươi, có được không?”
Ta gật gật đầu: “Ừ.”
Hắn nhìn Mai Nhi và Thanh Ba đi theo phía sau chúng ta một chút: “Hắn là ai?”
Ta gắn cái nói dối nho nhỏ: “Hắn là thập lục hoàng huynh tặng ta.” Vài lượng bạc không khác với tặng lắm.
Hắn không có hoài nghi, gật gật đầu: “Như vậy cũng tốt, có thêm người cùng ngươi, ngươi cũng không đến nỗi quá nhàm chán.” Hắn xoay người nói với Mai Nhi: “Mai Nhi, ngươi mang hắn đi xuống.”
“Vâng.” Mai Nhi hạ thấp người, lập tức dẫn Thanh Ba lui ra.
Đóng cửa phòng xong, ta không khách khí ngồi vào trên đùi hắn, ôm cổ hắn, khiêu khích thổi khí vào cổ hắn: “Dật Dật, chúng ta đã lâu không có... Ưm?”
Thân thể hắn bắt đầu cứng ngắc: “Tiểu Bạch, đừng như vậy, nhịn nhịn đi, qua 2 tháng nữa liền...”
“Không được, ta nhịn không được, hôm nay ta nhất định phải làm!” Ta đánh gãy lời hắn, gấp gáp kéo mở cổ áo hắn, vừa nhìn thấy xương quai xanh khêu gợi liền hôn xuống.
Theo nụ hôn càng đi xuống của ta, y phục trên người hắn cũng bị ta lột gần hết, nhìn làn da trên người hắn lóe lên tia sáng nước bọt của ta, ta suýt thì chảy cả nước bọt xuống: “Hắc hắc, Dật Dật, ngày hôm nay ngươi trốn không thoát lòng bàn tay của ta, ha ha.”
Hắn nhịn không được cười ra tiếng: “Ngươi thế nào lại nói chuyện y như sắc lang!” Sủng nịch nhéo nhéo má ta, ôm ta đặt lên giường: “Chỉ làm một nửa, miễn cho thương đến thân, hửm?”
“Cái gì là chỉ làm một nửa?” Ta hiếu kỳ hỏi.”
Chỉ làm đến khi ngươi phát tiết mới thôi, OK?” Hắn cúi người xuống nhẹ nhàng hôn khóe miệng ta, cẩn thận tỉ mỉ không đè đến ta.
Nụ hôn ẩm ướt từ trên đi xuống ấn trên người ta, tiểu quả thực trước ngực được môi lưỡi hắn chiếu cố đến sáng bóng cứng rắn, tay hắn liên tục lên xuống dưới khố ta, thân thể nhất thời không còn sức lực, chỉ có thể vô lực đi theo tiết tấu tay hắn: “Ưm...”
Khoái cảm trải rộng toàn thân, hạ thân càng giống như muốn nổ tung, có giọt nước rơi trên khuôn mặt ta, ta hé mở con mắt, là mồ hôi của hắn, ta xem dục vọng đã ngẩng cao của hắn, không khỏi có chút động dung, hắn biểu hiện ra lạnh lùng lại đạm mạc, nhưng đối với ta lại mười phần ôn nhu cùng cẩn thận, thà chính mình nghẹn, cũng không muốn thương hại đến ta dù là một phân một hào.
“Dật...” Ta vươn tay đem cực nóng của hắn đè xuống cùng ta: “Chúng ta cùng nhau.”Rên rỉ phát ra từ nội tâm cùng thở gấp khó nhịn hòa vào với nhau, không biết là của ta hay của hắn...
Qua đi...
“Dật, có phải ngày mai các ngươi khai trương tửu lâu không? Ta cũng đi có được không?” Ta dùng chân quấy nhiễu cẳng chân hắn.
Hắn trầm ngâm nói: “Ngày mai khai trương khẳng định nhiều người, chen chúc không tốt lắm, vẫn là ở nhà đi.”
“A...” Ta thoáng thất vọng: “Ta sớm biết là ngươi sẽ nói thế mà!”
“Vậy ngươi đáp ứng ta ngoan ngoãn ở nhà, không chuồn ra nữa.” Trong nụ cười của hắn ngầm chứa hiếp bức.
Ta bĩu bĩu môi: “Được rồi, ta đáp ứng ngươi!”
Sự thật là, lời ta nói là không thể tin! Sáng sớm ngày thứ hai, hắn vừa rời khỏi ta liền từ trên giường bò lên, trong cổ họng phát ra tiếng thét chói tai: “Mai Nhi!!!!”
Trên đường ngựa xe như nước, đoàn người rộn ràng nhốn nháo, ta thành công lại chuồn ra vương phủ, chẳng qua đằng sau là Mai Nhi và rau chân vịt đi theo.
“Xong rồi xong rồi, ngày hôm qua chuồn ra, vương phi còn chưa tìm ta tính sổ, ngày hôm nay lại chuồn ra, lần này quay về thảm rồi!” Mai Nhi đắng mặt, ai oán theo ta.
Ta vẫy vẫy chiết phiến trong tay, hất hất sợi tóc rơi trên trán, giả vờ tiêu sái nói: “Sợ cái gì, ta mới là vươn gia, ta mới là đứng đầu một nhà!”
Mai Nhi đảo cặp mắt trắng dã, nhỏ giọng nói: “Mới là lạ!”
Mà ta cũng rất sáng suốt lựa chọn cố ý không nghe thấy: “Tề Phúc lâu đúng không? Hắn nói ở trên đoạn đường này mà.”
Thanh Ba đi đằng sau vẫn không lên tiếng nhẹ khụ một cái, chỉ chỉ bảng hiệu trên đỉnh đầu chúng ta.
“Tề Phúc lâu?” Ta mở to hai mắt nhìn, hóa ra ở ngay cạnh chúng ta, ta cười khan nói: “Hắc, hóa ra còn chưa mở cửa, khó trách không thấy, không bằng...” Ta chỉ chỉ tửu quán đối diện: “Vào ngồi trước!”
Đi vào tửu quán, chọn một vị trí gần cửa sổ trên tầng 2, vừa lúc hướng về cửa chính Tề Phúc Lâu, ta cao hứng nói: “Chỗ này tốt, thấy rất rõ.”
Kêu một hồ rượu ngon, lẳng lặng chờ, 3 người gọi rượu xong liền nhìn chằm chằm dưới lầu.
Bỗng nhiên một cái chân thối dẫm lên ghế ta, bàn tay đầy lông khiến người ta chán ghét cũng đặt trên bàn ta: “Hai vị mỹ nhân, bồi đại gia ta uống một chén thế nào?”
Ta ngẩng đầu, thấy một nam nhân giống hệt tinh tinh sắc meo meo nhìn chằm chằm ta cùng Thanh Ba, ánh mắt trắng trợn kia như là đã đem hai chúng ta lột sạch vậy, ta lập tức cầm lấy cây quạt dùng sức quạt: “Quá thối, tránh ra!”
Nam nhân sắc mặt biến đổi, bàn tay mạnh vỗ lên bàn, ác thanh ác khí nói: “Không biết tán thưởng, đừng trách lão tử không khách khí.” Hắn vươn tay túm về phía ta, ta lập tức nhắm tịt con mắt.
“Rắc” Một tiếng, hình như có cái gì đó bị nát, bàn tay lông xù kia cũng không rơi vào trên người ta, ta hé mở mắt, lại thấy người gấu kia ôm cánh tay quỳ rạp xuống đất, mà người vặn tay hắn chính là Thanh Ba.
“Oa, rau chân vịt, thật lợi hại!” Hai mắt ta phát ra tia sáng sùng bái: “Hóa ra rau chân vịt có võ công, lần sau ta không gọi ngươi là rau chân vịt nữa, gọi ngươi rau chân vịt đại hiệp!”
Trên khuôn mặt Mai Nhi co quắp một trận: “Hai cái hình như không khác nhau lắm, khó nghe như nhau!”
Ta nghiêm mặt nói: “Không đúng, rau chân vịt là rau, rau chân vịt đại hiệp là người, bản chất của hai cái là rất khác biệt!”