Ngươi Không Thương Ta Ta Ngoại Tình

Chương 14




Ô tô chạy như bay trên đường, đã muốn vượt qua vài cái đèn đỏ, may mắn lá hiện tại trên đường người đi xe cũng không nhiều, bằng không khẳng định là sẽ xảy ra sự cố. Tư Đồ Dật nắm chặt tay lái như, bàn tay như đã nổi lên gân xanh, hai mắt không chớp nhìn chăm chú phía trước, khuôn mặt chịu đủ kinh hách của ta càng tái nhợt.

Đường hai bên cảnh vật ở trước mắt cứ thế mà vụt qua: “Dật Dật, đi chậm lại một chút!”. Tim của ta đập thình thịnh, như là muốn chiều theo đòi nhảy ra khỏi lông ngực.

Mà hắn lại không như thế,không có nghe đến lời của ta nói, cả người hắn như là mất hồn, xe không chậm lại ngược lại còn nhanh hơn.

“A!” Tiếng hét chói tai của ta kéo dài cả một quãng đường.

“Két”. Tiếng phanh chói tai rốt cục cũng vang lên,  nếu không cái mạng của ta lớn khẳng định là sẽ bay ta khỏi cửa kính xe, ta vỗ vỗ ngực: “Hô, cuối cùng cũng bảo vệ được cái mạng nhỏ!”

Tư Đồ Dật lập tức nhảy xuống xe, dùng sứt đập đập cửa: “ Liễu Tiếu Phong, mở cửa nhanh!”

Ta liền vội vàng kéo hắn: “ Người làm cái gì a, nửa đêm qua nhà người ta đập cửa!”  Ta chỉ chỉ mấy nhà biệt thự bên cạnh đã có mấy ngọn đèn bật lên.

Thật lâu sau không có người ra mở cửa, hắn cầm nắm tay cửa vặn vặn, không thể ngờ cửa lại mở, ta cứng lưỡi nói: “ Không thể tin được là nơi này an ninh tốt đến vậy, có thế đêm ngủ không cần khóa cửa.”

Tư  Đồ Dật không hỏi tự xông vào, chân dài đã muốn rảo bước tiến vào trong nhà Liễu tiếu Phong: “Liễu Tiếu Phong, ngươi có nhà không??”

Trên lầu truyền đến tiếng vang nhỏ, Tư Đồ Dật lập tức hướng lên trên lầu chạy tới: “Liễu Tiếu Phong, ngươi đang ở đâu???”

Đẩy cửa phòng ngủ, bên trong không có ai, nhưng mọi nơi đều thực sự hỗn độn, như là vừa bị người đập phá, lòng ta dâng lên một dự cảm xấu, lập tức hướng một cái phòng chạy tới:”Liễu Tiếu Phong”, trong phòng không có ai.

Chỉ có một cánh cửa cuối cùng, vừa rồi âm thanh nhất định theo nơi đó mà vọng ra, vừa đẩy cửa ra, ta ngây người. Trong gian phòng này tất cả đều là gương, ngay cả trên đầu, cùng dưới chân đều là gương. Liễu Tiếu Phong đứng ở trước gương, trong gương phản lại là một khuôn mặt tiều tụy, tái nhợt. Trong ánh mắt bi ai, cùng khóe miệng chua sót cười, căn bản ta không thể nhận ra là Liễu Tiếu Phong.

“Tiêu Bạch, ngươi đã đến rồi.” Hắn quay đồi nhìn ta cười cười.

Tư Đồ Dật nhìn Liễu Tiếu Phong cũng kinh ngạc không cách nào hình dung nổi: “ Liễu Tiếu Phong, ngươi thế nào??”

“ Ta nghĩ trở về, ngươi xem, quê hương của chúng ta rất đẹp a ….” Liễu Tiếu Phong chỉ vào gương lẩm bẩm nói.

Cái gì hả? Gương này rõ ràng là ngươi mà thôi, ta định nói ra nhưng là, gương bỗng nhiên thay đổi. Một tầng gơn sóng theo đó mà mở ra, cảnh vật kia là quen thuộc, đúng là Nam Quận hoàng cung.

Ta đi đây, ta muốn trở về, nơi này làm cho ta thống khổ, ta muốn trở về ….” Liễu Tiếu Phong chậm rãi đưa tay lại gần gương, dần dần gợn sóng bao phủ lấy một nửa thân hình hắn.

“Không, ngươi muốn làm gì?” Ta kinh hãi tiến lên giữ chặt người hắn.

Bỗng nhiên, thắt lưng của ta cũng bị ôm lấy, quen thuộc mà ấm áp, làm cho ta cảm thấy an tâm: “Dật”.

Gơn sóng bỗng nhiên mở rộng, một đạo quang đâm vào mắt ta: “A…”

Kim Loan điện trang nghiêm, long ỷ năm ngoái khinh quân vương ánh mắt như cũ nhìn hắn thần tử:“Vụ việc quan Thông Vân châu* ăn hối lộ, rốt cuộc thẩm tra thế nào?”

*Châu: đợn vị hành chính, kiểu như quận huyện…

       

“Khởi bẩm hoàng thượng, hiện đã điều tra rõ châu quan Phương Vĩnh Đức của Thông Vân châu thu nhận hối lộ tổng cộng bốn vạn lượng hoàng kim, hai mươi vạn lượng bạc trắng, còn lại là quà tặng tổng cộng 40 vạn lượng “

Nghe xong nguồn gốc Liễu Tể tướng bẩm tấu, Tư Tiêu Tịch thanh âm lạnh lùng nói: “ Khá lắm tên tham quan, trẫm quyết định đem Phương Vĩnh Đức sung quân làm châu quặng tràng ( đi lao động khổ sai chăng???) gia sản sung công, người nhà toàn bộ đuổi ra khỏi Thông Vân châu, ai có dị nghị gì không??”

Chúng thần nhất trí cúi người nói: “ Hoàng thượng anh minh.”

“ A! không cần a …!” Kim Loan điện bỗng vang lến tiếng thét chói tai.

Tư Tiêu Tịch cùng chúng thần toàn bộ nhìn về phía phát ra tiếng người. Chỉ thấy ba người tư thế bất nhã quỳ rạp trên mặt đất, trang phụ cổ quái làm nên một trận xôn xao: “Hộ giá, hộ giá!”

Cấm quân hộ vệ lập tức vọt vào Kim Loan điện, đem ba người bao vây xung quanh: “ Lớn mật, các ngươi là ai?”

Quỳ rạp trên mặt đất ba người mở mắt, trong đó một người kêu gáo khiến cho mọi người muốn thủng màng nhĩ: “A!”

Tiếng kêu quen thuộc làm cho Tư Tiêu Tịch bước xuống bậc ngọc, đẩy mạnh tên hộ vệ, nâng cằm ngạc nhiên hỏi: “Thập thất đệ”

“ A!” Ta nghe thanh âm người trước mặt, lại một tiếng kêu to: “ A! Đại hoàng huynh!”

Ta đã trở về!

“ Thập thất đệ? ha ha ha. ngươi không chết, thật tốt quá!” Đại hoàng huynh nâng ta đứng lên, nhìn trái phải xem, còn sờ sờ quần áo trên người ta: “ Ngươi mặc cái gì vậy?? Chất vải thật mềm, còn có giày kỳ quái, ngươi đến tột cùng là chạy đi đâu vậy?? Chúng ta đều nghĩ là ngươi chết đuối trong hồ.”

“Ta …” Ta không biết trả lời như thế nào. Bỗng nhiên Liễu Tể tướng kích động kêu lên một tiếng: “ Trời ạ, Tiếu Phong!” Nhìn đứa con của mình mất tích nhiều năm, hắn không khỏi nước mắt giàn dụa.

“Phụ thân!” Liễu Tiếu Phong đã muốn khóc ngã vào chân phụ thân.

Đúng rồi, Dật Dật đâu??? Lại thấy hắn ôm đầu đứng lên, không chừng là đã đụng vào đầ, ta sung sướng vạn phần, lập tức nhảy lên người Tư Đồ Dật: “ Dật Dật, ngươi cũng theo ta, cùng nhau đến đây, thật tốt quá!”

Hắn đánh giá hoàn cảnh trước mắt, nhíu nhíu mày: “ Đây là Nam Quận Quốc??”

Ta gật gật đầu: “ Phải.”

Chúng hần nghị luận, không biết từ đâu xuất hiện ra  ba người đến, bọn họ vừa kinh vừa sợ: “ Hoàng thượng, ba người này lai lịch khả nghi, chỉ sợ là thích khách ngoại quốc giả trang.”

Đại hoàng huynh bỗng nhiên bấu hai má ta: “ Đau không?”

Vô nghĩa, không đau mà ta lại nghe răng trợn mắt sao?? Ta không chút khách khí cũng bấu lại 2 má hắn: “ Vậy ngươi đau không??”

Chúng thần một mảnh kinh hô lớn: “ To gan.” ( lớn mật mãi quá chán rồi:D)

Đại hoàng huynh cười to tiếng: “ Ha ha, đúng là thập thất đệ, chỉ hắn mới dám bấu lại ta.”

Bỗng nhiên hắn nhìn ta, lại nhìn về phía Tư Đồ Dật: “ Ai vậy?”

Ta ôm cổ Tư Đồ Dật, ngọt ngào cười: “ Vương phi của ta.”

Đại hoàng huynh nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ vai ta cười nói: “ Thập thất đệ, ngươi rốt cuộc nghĩ thông suốt!” Sau đó lại nói nhỏ bên tai ta: “ Chúng ta còn đánh cược nghĩ đến ngươi tói 20 tuổi mới biết thế nào là phát tình a!” ( ta định để nguyên động dục mà …>”<, ông hoàng huynh này cũng thật … +’+)

“Các ngươi!” Ta căm giận trừng mắt liếc hắn một cái, ngày đó Đại hoàng huynh có phải hay không rất nhàn rỗi, ngay cả loại chuyện này cũng đem ra đánh cược, hừ!

Có thể là đang là thời gian lên triều, đại hoàng huynh nghiêm mặt nói: “ Người đâu, trước đưa Thập thất Vương gia hồi vương phủ nghỉ ngơi.”

Thong thả ngồi trên kiệu mười sáu người khiêng, ta gắt gao lôi kéo tay Tư Đồ Dật: “Dật Dật, ngươi có phải hay không lại tức giận???”

“Không có!” Âm thanh buồn bực cùng lời nói thật không giống nhau.

Ta xốc mành kiệu lện, làm hắn thấy rõ người đi trên đường: “ Ngươi xem, đây là Nam Quận Quốc.”

Một nam nhân ưỡn bụng nhàn nhã đi qua bên kiệu, Tư Đồ Dật sắc mặt trắng bệch: “Nguyên lai ngươi không nói giỡn, nam nhân thật sự có thể mang thai.”

Ta cười meo meo nói ( =”=): “ Ngươi nếu sớm tin tưởng lời của ta nói, thì cũng không cần phải canh ba nửa đêm đi tìm Liễu Tiếu Phong chứng thực, chúng ta đây sẽ không phải trở về chỗ này.”

Mặt hắn trắng bệch nghiêm mặt nhìn bụng của ta: “ Vậy ngươi vừa rồi ngã như vậy sẽ không có việc gì chứ???”

Ta vỗ nhẹ cái bụng, lại nhích gần vào người hắn: “ Đương nhiên không có việc gì, ngươi cũng không nhìn xem ta là ai, cường tráng giống ngưu.”

“Nguy rồi!”

Nhìn bọ dạng sôt ruột của hắn, ta không khỏi hỏi lại: “ Làm sao vậy?”

Tư Đồ Dật từ trong người lấy ra điện thoại di động, ảo não nói: “ Ta đã quên xin nghỉ đẻ, lần này lão tam phỏng chừng tình nguyện đi Châu Phi xem hà mã……”

………………………………

Tiêu: tung qua tung lại cuối cùng vứt cho Tổng quản nhà ta dịch truyện này, sr vì văn phong sẽ bị lộn xộn do nhiều người làm >O<